Chào bác, trông cái mặt bác quen quen ( Đăng nhập | Đăng ký tạm trú )

3 Trang < 1 2 3 > 

· [ ] ·

 Trải Nghiệm Thiền Chủ động Của Một Học Viên

nguyenducquyzen
post Jul 9 2017, 09:13 AM    
Đường dẫn tới bài viết này #11

Nước từ trường - nước tốt cho tế bào.
Group Icon

Nhóm: Chánh tổng
Số bài viết: 3.332
Tham gia từ: 1-March 02
Đến từ: số 1 đường Nguyễn Thông, phường 9, quận 3, TP. HCM
Thành viên thứ: 43

Tiền mặt hiện có : 60.409$
Số tuần chưa đóng thuế : 5

Bình chọn :



Cảm nhận ngày 02/6/2015
Buổi học 19
Hôm nay có chính xác 2 tâm trạng, buổi sáng cực kỳ phấn khích và hào hứng vì có một cảm nhận hoàn toàn mới trong việc tập trung điều khiển, buổi chiều sau khi được thầy “bắt bệnh”…thì tậm trạng “tụt hứng” hẳn, cảm giác giống như mới phát hiện mình mắc bệnh nan y lâu năm mà không hề biết…
Vẫn là bài tập thái cực quyền đó, nhưng hôm nay vừa giơ tay lên múa là mình thấy một sự cảm nhận khác, hoàn toàn khác so với những cảm nhận trước đây của mình. Nó không phải là trạng thái thả lỏng, cũng không giống như “múa dẻo”…mà lúc đó chính xác là nó không có gì hết! một sự cảm nhận rất rõ ràng mình chưa bao giờ có được, cánh tay lúc đó nó không phải là một khối xương thịt nữa mà nó như một luồng năng lượng, không hề có trọng lực…không có sự uốn éo, sự cố thả lỏng, nó không bị chi phối ảnh hưởng bởi bất cứ một cái gì khác, nó đơn giản chỉ là cánh tay và khi chuyển động chỉ có duy nhất cánh tay và ý điều khiển của mình, chỉ có 2 cái đó tồn tại thôi. Mình thử cố uốn éo, uyển chuyển như ngày thường vẫn tập cũng không được luôn…cảm nhận rất rõ là mình đang dùng sức, từng đường gân trong cánh tay chạy rân rân.
Mặc dù tập bài thái cực quyền này cũng lâu rồi nhưng chưa bao giờ mình có một sự cảm nhận nó lạ như vậy. Nó nhập vào một cách tự nhiên, khi đã nhập vào được rồi mình hoàn toàn chủ động trong việc duy trì nó, thực sự là rất khó bị chi phối bởi những yếu tố bên ngoài. Những lý do mà mình hay dùng như mất tập trung, không tự tin,…nó không có nghĩa gì lúc đó nữa. Mình bị cuốn vào cái trạng thái cực thoải mái, không mỏi mệt, không chán nản, tự nhiên lúc đó cảm thấy thích, rất thích quơ cái tay mình đủ kiểu vì mình hoàn toàn làm chủ được nó.
Thực sự lúc đó đang rất là phấn khích với cái cảm nhận mới của mình, đến lúc thầy hỏi mới chia sẻ ngay và muốn xác nhận những biểu hiện đó với thầy…nhưng thầy chưa tin, thầy chỉ xác nhận khi nào mình duy trì được nó trong suốt 3 tiếng không mỏi, không chán trong buổi chiều hôm nay, ngày mai,…và cả những ngày sau nữa. Rồi cũng làm theo, làm nhưng trong lòng lại ôm một cái gì đó hơi ấm ức, một ý nghĩ nổi lên ngay lúc đó: “Đúng là mình đã làm được rồi mà! sao thầy lại không tin? Phải chứng minh cho thầy thấy…vâng…vâng…”
Mãi cho tới lúc được thầy bắt đúng bệnh rồi thì không còn gì để chối cãi nữa…Thỉnh thoảng cũng có để ý nhưng chỉ nhìn bên ngoài, không nhìn vào bên trong nên cũng chẳng xác định được rõ ràng nó là cái gì, mà tại sao mình lại cùng dùng nó trong nhiều tình huống với nhiều người khác nhau…chỉ cảm giác nó giống giống sao đó, có gì chưa ổn lắm nhưng rồi thấy cũng không có gì nghiêm trọng nên cứ lơ qua, không tìm hiểu, phân tích gì nữa hết, đóng lại hết. Rồi nó vào trong vô thức lúc nào cũng không biết, bộc phát lúc nào cũng chẳng hay mà cũng chẳng biết nó là cái gì…cho tới lúc thầy nói. Túm lại là khâm phục, khẩu phục…
(Còn tiếp)



User is offlineProfile Card
Go to the top of the page
+
Phó Thường Nhân
post Jul 10 2017, 07:15 PM    
Đường dẫn tới bài viết này #12

Tả Thiên Thanh
Group Icon

Nhóm: Chánh tổng
Số bài viết: 7.007
Tham gia từ: 11-August 02
Thành viên thứ: 133

Tiền mặt hiện có : 48.886$
Số tuần chưa đóng thuế : 10

Bình chọn :



@Bác Quý,
Những cái này là Bác sáng tác hay là cái người học viết ?


--------------------
Tả Thiên Thanh



User is offlineProfile Card
Go to the top of the page
+
nguyenducquyzen
post Jul 10 2017, 10:51 PM    
Đường dẫn tới bài viết này #13

Nước từ trường - nước tốt cho tế bào.
Group Icon

Nhóm: Chánh tổng
Số bài viết: 3.332
Tham gia từ: 1-March 02
Đến từ: số 1 đường Nguyễn Thông, phường 9, quận 3, TP. HCM
Thành viên thứ: 43

Tiền mặt hiện có : 60.409$
Số tuần chưa đóng thuế : 5

Bình chọn :



QUOTE(Phó Thường Nhân @ Jul 10 2017, 12:15 PM)
@Bác Quý,
Những cái này là Bác sáng tác  hay là cái người học viết ?

Đây là bài cảm nhận của học viên đó bác.
Đây là hình của tác giả:
(@click here)



User is offlineProfile Card
Go to the top of the page
+
nguyenducquyzen
post Jul 10 2017, 11:02 PM    
Đường dẫn tới bài viết này #14

Nước từ trường - nước tốt cho tế bào.
Group Icon

Nhóm: Chánh tổng
Số bài viết: 3.332
Tham gia từ: 1-March 02
Đến từ: số 1 đường Nguyễn Thông, phường 9, quận 3, TP. HCM
Thành viên thứ: 43

Tiền mặt hiện có : 60.409$
Số tuần chưa đóng thuế : 5

Bình chọn :



Cảm nhận ngày 03/6/2015
Buổi học 20
Kết thúc một ngày học liên tục như mọi ngày…ra về với một tâm trạng không giống như những ngày trước, chính xác cảm xúc lúc đó là đang buồn, cái buồn đúng nghĩa…mình nhìn nhận được nó đang nổi lên, cắt ngang mọi dòng suy nghĩ. Chỉ cảm nhận được là mình đang buồn, rồi một câu hỏi hiện lên trong đầu “mình buồn vì điều gì?”, nhưng mình không trả lời được, chính xác là lúc đó mình không muốn trả lời. Cái cảm xúc đó nó theo mình về tới nhà, nằm lăn ra nhắm mắt lại nghe từng hơi thở của mình…cảm nhận được sự mệt mỏi của cơ thể qua từng nhịp tim, đầu óc trống rỗng. Rồi mọi thứ xung quanh dường như biến mất hết, cái cảm giác khi dẹp bỏ được mọi thứ sang một bên, nó không còn tồn tại trong cuộc sống của mình nữa…không công việc, không áp lực, không quan hệ, không tình cảm, không suy nghĩ… lại chính là lúc mình nhìn thấy mình rõ nhất.
Những câu trả lời nó hiện lên trong đầu, những câu trả lời mà mình cũng không biết trước được câu hỏi là gì. Nó tự hiện lên rồi tự trả lời cho những câu hỏi mà mình đang không có ý muốn hỏi.
Một sự nhìn nhận trong vô thức về cách mà mình đã sống trong suốt 22 năm qua, chỉ có mình đối diện với mình. Những ký ức thời tuổi thơ nó tràn về, từng hình ảnh, từng suy nghĩ, hành động, cảm xúc của mười mấy năm về trước nó hiện ra như in trước mắt, mọi thứ như vừa xảy ra hôm qua. Nó cũng chính là con người của mình hiện tại, cách mình suy nghĩ, cách mình đang học, cách mình sống, trong quan hệ tình cảm, gia đình và cả xã hội…đều giống nhau. Mình chưa bao giờ thực sự sống cho mình mà chỉ sống trên sự kỳ vọng của người khác.
Nó được hình thành từ rất lâu rồi nhưng mình không hề ý thức được. Bắt đầu từ lúc một đứa con nít biết đi học là gì. Khi mà sự kỳ vọng của người khác đặt vào một việc mình thực sự không muốn làm, nó sẽ trở thành áp lực chứ không phải động lực. Rồi lên cấp 1, cấp 2 đến cấp 3, cả vào đại học nó đều theo cái guồng đó. Mình không tìm thấy được niềm vui, ý muốn trong việc học mà tất cả chỉ là sự kỳ vọng từ gia đình, mình sống vì nó. Vô tình nó hình thành cách sống của mình cho tới tận bây giờ, luôn để ý đến cảm nhận của người khác về mình, không muốn làm người khác thất vọng về mình, sợ sẽ làm ai đó nghĩ không đúng về mình, luôn cố thanh minh, sợ làm người khác buồn, tổn thương vì mình, luôn rào trước được những điều người khác muốn và làm đúng như vậy…ghì chặt mọi thứ, mọi mối quan hệ xung quanh trong cái khuôn đó. Nếu như lúc nhỏ hay trốn ra sau nhà tìm một “cái xó” của riêng mình, để được làm những gì mình thích thì khi lớn lên mình lại tìm kiếm những chỗ dựa tinh thần, một không gian riêng, được yên tĩnh…muốn tự mình lo cho mình, tự mình chịu trách nhiệm về mọi thứ trong cuộc sống của mình, chịu trách nhiệm về mọi lựa chọn, những mối quan hệ của mình…không muốn phụ thuộc vào bất cứ ai, bất cứ thứ gì khác kể cả gia đình…cũng không muốn ai đặt hy vọng, niềm tin, sự kỳ vọng vào mình nữa…cảm thấy rất mệt mỏi, áp lực khi phải sống vì người khác.
Mọi điều xảy ra trong cuộc sống, cách mình nhìn nhận nó, giải quyết nó đều là những biểu hiện rõ nhất và nó có một sự liên quan với nhau. Kể cả cách mình đang học thiền chủ động cũng nói lên điều đó. Thỉnh thoảng nó vẫn biểu hiện qua cách mình tập, đó là những lúc mà không phải mình học cho mình nữa và hôm nay cũng là một ngày như vậy. Mình nghĩ mình làm được rồi, điều khiển, thả lỏng, cảm nhận được mình không hề dùng sức rồi…mọi biểu hiện đều rất tốt, đều rất đúng với yêu cầu đưa ra nhưng mình không nhận thức được là mình chỉ đang muốn hoàn thành bài tập đó, mình không tìm thấy được niềm vui, sự thoải mái thực sự trong 3 tiếng điều khiển đó. Mình đã thực sự nhập vào điều khiển chưa? Có phải mình đang học cho mình không?
Dường như mình đã đánh mất chính mình quá lâu rồi. Học thiền chủ động là điều duy nhất mà mình có thể làm được cho mình lúc này, giúp mình tìm lại được cái quyền chủ động của mình, nhìn nhận lại những gì mình thực sự muốn là gì, tự mình giải thoát cho mình.




User is offlineProfile Card
Go to the top of the page
+
nguyenducquyzen
post Jul 10 2017, 11:04 PM    
Đường dẫn tới bài viết này #15

Nước từ trường - nước tốt cho tế bào.
Group Icon

Nhóm: Chánh tổng
Số bài viết: 3.332
Tham gia từ: 1-March 02
Đến từ: số 1 đường Nguyễn Thông, phường 9, quận 3, TP. HCM
Thành viên thứ: 43

Tiền mặt hiện có : 60.409$
Số tuần chưa đóng thuế : 5

Bình chọn :



Cảm nhận ngày 04/6/2015
Buổi học 21
3 tuần trôi qua thật nhanh với những trải nghiệm, những sự nhìn nhận từ bên trong một cách chân thật nhất, rõ ràng nhất. Cái cảm giác từng ngày từng ngày khám phá trong chính con người của mình…cảm nhận được mình đang sống chậm lại, rồi những phát hiện mới có lúc làm người ta giật mình nhận ra rằng mình chưa từng biết đến sự tồn tại của nó, chưa từng quan tâm hay có một nhận thức gì về nó…cũng có những lúc mình bất ngờ về chính con người thật của mình, rồi vô số câu hỏi đặt ra trong đầu, tại sao lại thế này, tại sao lại thế kia? Hành trình truy tìm nguyên nhân của nguyên nhân là việc khiến người ta đau đầu nhất, nhưng nó cũng là khoảng thời gian thú vị nhất khi mình tìm ra và nhìn nhận được nó. Có những vấn đề mà chỉ cần nhìn nhận được thôi là mình cũng đã giải quyết triệt để nó rồi. Nhưng cũng có những vấn đề đòi hỏi mình phải thực sự chấp nhận nó thì mới có thể đi tiếp được với nó, truy tìm đến tận cùng gốc rễ của nó. Chỉ cần mình muốn với một động lực đủ mạnh mẽ thì mọi thứ sẽ trở nên đơn giản hơn.
3 tuần thôi nhưng mình cũng đã cảm nhận được phần nào của sự “thức tỉnh” là gì. Cảm thấy mình tỉnh hơn trong việc nhìn nhận những sự việc diễn ra xung quanh mình và cả bên trong mình, không thả trôi nó nữa. Ít nhất là khoảng thời gian trên lớp học, 3 tiếng mình được sống, được học, tập và làm trong một môi trường của sự chủ động hoàn toàn…nó dần hình thành cho mình thói quen tự chủ trong việc nhìn nhận lại mình, tập điều khiển mình.
Cũng cùng là một bài tập đó thôi, nhưng nếu mình chủ động nhìn nhận nó liên tục thì mình lại có rất nhiều mức độ nhìn nhận khác nhau trong từng buổi tập và những vấn đề của mình nó lại lộ diện trong quá trình đó. Hôm nay cũng là một ví dụ, cũng là bài tập thái cực quyền, cũng là một động tác đó nhưng mình lại có những cảm nhận khác, có lúc nó là cảm giác nhứt mỏi vì dùng sức, có lúc nó lại mềm dẻo, cũng có lúc chỉ là sự thả lỏng, rồi những lần mình ngộ nhận giữa việc dùng ý và dùng sức,…cho đến hôm nay thì nó lại là thói quen, mình quá quen với nó nên mình không cảm nhận được nó nữa. Nhưng khi đã nhìn nhận được rồi thì mình lại tìm những cách khác để cảm nhận chính xác hơn.
Riêng việc viết cảm nhận hàng ngày cũng vậy, cứ mỗi lần kết thúc buổi học là lại thấy hôm nay mình chẳng có cảm nhận gì mới cả, viết gì đây? Nhưng cứ ngồi vào máy, đặt tay lên bàn phím thôi là mình có thể bắt đầu hành trình nhìn nhận và khám phá mình. Cứ như thế mình đang tập hình thành dần thói quen mới cho mình, chủ động tự nhìn nhận và tháo gỡ vấn đề của mình.




User is offlineProfile Card
Go to the top of the page
+
nguyenducquyzen
post Jul 10 2017, 11:06 PM    
Đường dẫn tới bài viết này #16

Nước từ trường - nước tốt cho tế bào.
Group Icon

Nhóm: Chánh tổng
Số bài viết: 3.332
Tham gia từ: 1-March 02
Đến từ: số 1 đường Nguyễn Thông, phường 9, quận 3, TP. HCM
Thành viên thứ: 43

Tiền mặt hiện có : 60.409$
Số tuần chưa đóng thuế : 5

Bình chọn :



Cảm nhận ngày 06/6/2015
Buổi học 22
Hôm nay thực hành bài tập chà nhà vệ sinh và lau bàn trong 3 tiếng tập trung điều khiển. Công việc đầu tiên khi mình vừa mới bước vào nhà vệ sinh là nhìn nó một cách tổng quát nhất, rồi bắt đầu trong đầu mình tự chia nó ra thành từng bộ phận, trong từng bộ phận đó mình lại chia nó ra thành từng vùng, cứ chia nhỏ, chia nhỏ mục tiêu ra, nhỏ đến từng viên gạch rồi mới bắt tay vào làm. Khi tập trung điều khiển trong một phạm vi mục tiêu nhỏ, mình chỉ nhìn thấy nó, tập trung điều khiển hoàn thành nó mà không hề bị chi phối bởi mục tiêu toàn cảnh hay những vùng mình chưa làm tới và những vùng mình đã làm xong rồi. Cứ như thế cái hành động và kết quả của mục tiêu nhỏ này nó nối tiếp với hành động và kết quả của mục tiêu nhỏ tiếp theo và mình bị cuốn vào nó. Rồi thỉnh thoảng mình cũng bị thoát ra khỏi sự điều khiển đó, lúc đó tay thì vẫn làm như đầu óc lại đang quan sát một chỗ khác…nhưng nó diễn rất nhanh và mình nhìn nhận được nó rồi quay trở lại điều khiển ngay sau đó. Cũng có những lúc mình không liên kết và duy trì được sự điều khiển đó khi mình đổi từ hành động này sang một hành động khác, như lúc đang chà sàn rồi chuyển sang xối nước, mình bị thoát ra và dùng sức cho hành động đó. Cảm thấy mình vẫn chưa nhìn nhận rõ được cách duy trì sự tập trung điều khiển lắm.
Buổi chiều vẫn là bài tập tập trung điều khiển lau bàn trong 3 tiếng. Mình vẫn nhập vào điều khiển, chia nhỏ mục tiêu và hướng sự điều khiển của mình vào từng mục tiêu nhỏ đó. Cứ như vậy mình cứ làm, làm và làm…mãi cho tới lúc chị cùng học bên cạnh gọi thầy: “thầy ơi, em không nhập vào điều khiển được!”, vừa nghe xong tự dưng mình giật mình rồi thoát ra, lúc đó mình mới nhận thức được là khoảng thời gian trước đó mình đã nhập và duy trì được sự điều khiển, mình sống trong đó, mọi thứ xung quanh như biến mất chỉ còn lại mình với cái bàn, thầy ra rồi vô lúc nào mình cũng không hay, nhìn lên đồng hồ mới biết là mình đã làm được 2 tiếng đồng hồ…Lần đầu tiên mình cảm nhận rõ nhất được khi tập trung điều khiển thời gian nó lại trôi qua nhanh như vậy. Khi mình cứ tập trung làm những mục tiêu nhỏ như vậy, mình bị nó cuốn vào và không còn biết gì đến thời gian nữa. Sau khi nhìn nhận được là mình đã thoát ra, mình tập trung điều khiển trở lại và không còn quan tâm đến cuộc nói chuyện giữa thầy và chị ấy nữa cho đến khi kết thúc buổi học.
Nhìn nhận lại cách mà mình vẫn hay đặt mục tiêu trong cuộc sống mới thấy, trước giờ đã không biết bao nhiêu lần mình đặt ra những mục tiêu cho bản thân nhưng đều thất bại. Mình không chia nhỏ mục tiêu đó ra để hành động, mình chỉ thấy cái mục tiêu lớn và mình bị chết ngợp trước nó, nó quá lớn và cái áp lực nó cũng lớn đến nỗi nhiều lần mình phải bỏ cuộc trước khi bắt tay vào làm. Hôm nay tập bài tập trung điều khiển mình mới biết được cái cảm giác khi mình hoàn thành một mục tiêu nhỏ nó như thế nào, chính cái hành động




User is offlineProfile Card
Go to the top of the page
+
nguyenducquyzen
post Jul 10 2017, 11:08 PM    
Đường dẫn tới bài viết này #17

Nước từ trường - nước tốt cho tế bào.
Group Icon

Nhóm: Chánh tổng
Số bài viết: 3.332
Tham gia từ: 1-March 02
Đến từ: số 1 đường Nguyễn Thông, phường 9, quận 3, TP. HCM
Thành viên thứ: 43

Tiền mặt hiện có : 60.409$
Số tuần chưa đóng thuế : 5

Bình chọn :



Cảm nhận ngày 07/6/2015
Buổi học 23
Hôm nay tiếp tục bài tập nhập vào điều khiển lau dọn nhà. Nói chung vẫn chưa cảm nhận rõ được cái cách mình nhập vào nó như thế nào, có lúc rất tập trung nên chỉ biết điều khiển làm và làm thôi, có lúc mất tập trung thì cũng biết mình đang không điều khiển. Mình vẫn chưa hình dung được cái cách mà mình nhập, mà mình chỉ biết là nó xuất phát từ điều mình thực sự mong muốn từ bên trong, mình muốn nhập vào là mình nhập chẳng có cách nào rõ ràng cả, chỉ có thế thôi. Điều duy nhất mình cảm nhận được hôm nay sau một ngày lau dọn nhà cửa là mình không hề cảm thấy mệt hay chán trong lúc làm.
Nhưng mình lại chưa biết cách duy trì nó như thế nào. Làm nhưng những suy nghĩ trong đầu mình nó cứ chạy lên, mình thấy nó…mình không có ý cho nó nổi lên cũng không ngăn cản những dòng suy nghĩ của mình lúc đó. Mình vẫn tập trung điều khiển, thỉnh thoảng lại có một dòng suy nghĩ thoáng qua như vậy, mình thấy nó nhưng nó lại không kéo mình ra được khỏi sự điều khiển. Mình cũng không xác định được trạng thái lúc đó của mình nó là gì nữa.
Cứ thoát ra khỏi thời gian học trên lớp, đặc biệt là giờ nghỉ trưa và thời điểm trước khi đi ngủ buổi tối là cái tình trạng đó nó lại diễn ra mạnh mẽ hơn. Nhắm mắt lại là vô số những dòng suy nghĩ nó chạy liên tục trong đầu mình, không sao ngủ được, cố thả lỏng nó ra nhưng rồi nó lại lên. Mình biết đây là thời điểm mà những vấn đề của mình nó đang muốn lộ diện, nhưng mình lại chưa muốn chú tâm nhiều đến nó lúc này, mình sợ là nó sẽ làm mình rối lên và lan man trước mục tiêu nhập vào điều khiển hành vi trong 3 tiếng. Và mình cũng không ngăn cản nó, lý trí mình đang không cho phép nhưng có vẻ con tim đang muốn lên tiếng nên mình muốn để nó lên một cách tự nhiên nhất và mình sẽ đón nhận nó.
Điều mà mình có thể làm được lúc này trong suốt thời gian học vừa qua là mình đã có thể xác định được mình thực sự muốn gì. Trước khi đến với khóa học này, con người mình rất nặng nề, luôn mang trong mình một cái gì đó rất nặng, rất rối, rất mờ mịt…mình luôn tìm kiếm một điều gì đó trong cuộc sống nhưng mình lại không thể hình dung được nó thực sự là cái gì, cũng nhiều lần mình ngộ nhận nhưng rồi lại thất vọng với sự ngộ nhận đó của mình. Mình luôn tự đặt ra câu hỏi “tại sao?”, tại sao mình luôn đặt ra những mục tiêu rất tốt đẹp cho mình trong cuộc sống nhưng mình không sao với được tới nó, tại sao lại như vậy…có phải mình là đứa không kiên trì, thiếu bản lĩnh hay không đủ khả năng không? Nhưng mình lại chưa bao giờ hỏi là mình có thực sự muốn đạt được cái mục tiêu đó không hay đó chỉ là những thứ mà mình cảm thấy mình cần có trong cuộc sống như bao người khác. Cứ như vậy mình ì ạch một chỗ, không sao bước xa hơn được nữa. Cảm giác thiếu thiếu cái gì đó, mình đang cần cái gì đó….và giờ mình biết mình đang tìm kiếm chính mình. Mặc dù con đường phía trước vẫn đang rất mờ mịt, vẫn chưa ngồi lại xác định lại xem mình đang muốn đi con đường nào, giá trị, thế mạnh của mình…Nhưng điều mà mình cảm thấy may mắn nhất lúc này là mình đang bắt đầu hành trình khám phá và tìm lại chính mình ở tuổi 22.



User is offlineProfile Card
Go to the top of the page
+
nguyenducquyzen
post Jul 10 2017, 11:10 PM    
Đường dẫn tới bài viết này #18

Nước từ trường - nước tốt cho tế bào.
Group Icon

Nhóm: Chánh tổng
Số bài viết: 3.332
Tham gia từ: 1-March 02
Đến từ: số 1 đường Nguyễn Thông, phường 9, quận 3, TP. HCM
Thành viên thứ: 43

Tiền mặt hiện có : 60.409$
Số tuần chưa đóng thuế : 5

Bình chọn :



Cảm nhận ngày 08/6/2015
Buổi học 24
Hôm nay vừa vào lớp thì thầy yêu cầu các bạn đang tập thái cực quyền lại nói chuyện với mình. Mới đầu mình vẫn chưa hiểu vì sao lại như vậy, mình nghĩ là cái cách mình nhập nó như thế nào mình còn không hình dung ra được thì làm sao chỉ lại cho các bạn đây? Nhưng sau đó thì mình lại hiểu và có một phát hiện thú vị…
Thực ra mình cũng không hình dung rõ được cái cách lúc mình nhập vào nó như thế nào, nhưng vẫn ngồi lại trò chuyện với các bạn, cũng hỏi thăm tình hình các bạn đang tập như thế nào…thì vô tình lại nhận biết được vấn đề các bạn đang gặp phải cũng chính là những vấn đề mình từng gặp phải. Rồi chẳng hiểu sao nữa, với mong muốn giúp mọi người cách để nhập vào, mình cứ chia sẻ, cứ truyền đạt…cứ như vậy một hồi sau nhìn lại mình mới biết là mình đã vừa ngộ ra cái cách mà mình đã dùng để nhập vào. Trước đó mình thậm chí còn không biết cho tới lúc phải chỉ lại nó cho một người khác thì nó lại lộ ra. Và mình phát hiện ra là đó cũng chính là cách mà mình dùng để bưng nước, nhưng khi chuyển từ bưng nước qua thái cực quyền mình lại không dùng nó mà cứ cố tập và tập mãi, cứ tìm một cái gì đó mới mẻ trong một bài tập khác mà không nhận thức được là nó chỉ có một cách duy nhất. Thực ra thầy cũng đã từng nhắc đến vấn đề này nhưng mình lại không link nó trực tiếp đến bản thân mình, nghe mà không lắng và cái cách nhập thầy cũng từng chia sẻ luôn nhưng mọi người ngay cả mình không ai thực sự lắng nghe và hiểu đúng từng câu từng chữ thầy nói. Vì vậy mọi người cứ tập, tập và nó trở thành thói quen, cái tay lúc đó nó cũng đã mềm ra và thả lỏng được nhưng khi sang một bộ phận khác thì phải tập lại từ đầu vì cái thả lỏng đó chỉ là thả lỏng bên ngoài mà không phải là thả lỏng từ bên trong.
Hôm nay tập bài tô chữ cũng vậy, khi tập trung điều khiển, cái ý của mình nó tập trung ở đầu bút và cái mục tiêu lúc đó là từng nét chữ in sẵn trên giấy. Cái cách mình điều khiển cũng giống như cách mình lau bàn, nét chữ cũng giống như cái mặt bàn và cái đầu bút như cái khăn lau vậy. Mới tô thì còn lan man, buồn ngủ kinh khủng nhưng khi đã nhập vào rồi là tỉnh queo, cơn buồn ngủ biến mất hẳn và cứ thế mình tìm cách duy trì nó.




User is offlineProfile Card
Go to the top of the page
+
nguyenducquyzen
post Jul 10 2017, 11:13 PM    
Đường dẫn tới bài viết này #19

Nước từ trường - nước tốt cho tế bào.
Group Icon

Nhóm: Chánh tổng
Số bài viết: 3.332
Tham gia từ: 1-March 02
Đến từ: số 1 đường Nguyễn Thông, phường 9, quận 3, TP. HCM
Thành viên thứ: 43

Tiền mặt hiện có : 60.409$
Số tuần chưa đóng thuế : 5

Bình chọn :



Cảm nhận ngày 09/6/2015
Buổi học 25
Hôm nay tiếp tục đồ chữ, lần nào cũng vậy lúc mới vào thì rất là tỉnh táo, tập trung điều khiển được nhưng được hết tờ thứ 2 thì bắt đầu văng ra và rơi vào cơn buồn ngủ, lúc đó không điều khiển nữa mà là đồ chữ, vật vờ vật vờ được 2 hàng thì lại nhập vào…tỉnh táo trở lại, một lúc sau thì phát hiện mình đang cắm đầu vào tờ giấy đến mức mắt cách chữ khoảng 3 – 5 cm gì đó, mắt đang căng ra nên điều chỉnh tư thế ngồi lại, thẳng thóm lưng lên nhưng được một lúc sau lại cắm đầu xuống…cứ chỉnh đi chỉnh lại. Rồi những dòng suy nghĩ thoáng qua, mình nhìn thấy nó thì nó lại mất hẳn…rồi những dòng suy nghĩ khác chen vào, mình mất tập trung…thế là nó thành một chuỗi những suy nghĩ, nó kéo dần dần mình ra khỏi sự điều khiển. Đến lúc phát hiện được rồi mình quay lại điều khiển tiếp cho đến hết buổi sáng.
Buổi chiều thì tập trung xuyên suốt hơn nhưng khúc sau lại bị mờ mắt, nhìn xung quanh thấy mờ mờ. Có vẻ như mình không thả lỏng được mắt trong lúc tập trung điều khiển nên càng tập trung lại càng căng mắt ra, cứ như vậy 2 ngày liên tiếp thành ra mắt phải làm việc liên tục.
Trong tất cả các bài tập tập trung điều khiển, mình vẫn thấy bài thái cực quyền và bưng nước là 2 bài tập giúp mình cảm nhận rõ nhất về sự nhập vào điều khiển. Đặc biệt khi bưng nước là cảm nhận được rõ nhất vì nó đòi hỏi mình phải giữ đúng cái bên trong, thả lỏng từ bên trong không thể lẫn lỗn được với bất cứ một cái nào khác…vì nếu không giữ được bên trong mình cũng không thể bước đi được, không là mình phải rất vất vả, cực khổ, căng người ra để giữ nó. Bài thái cực quyền cũng vậy, khi nào dùng sức khi nào dùng ý mình phân biệt được rất rõ, vì nó có những biểu hiện rất rõ ràng nên mình cảm nhận được chính xác.
Còn các bài tập như chà nhà vệ sinh, lau bàn hay đồ chữ thì mình lại không cảm nhận được rõ bằng 2 bài trên. Những bài tập này đòi hỏi mình phải thay đổi tư thế cử động liên tục nên mình cảm thấy khó cảm nhận được nó có đang xuyên suốt hay không, mà mình chỉ cảm nhận được về thời gian nó trôi qua nhanh như thế nào hoặc là mình không cảm thấy chán hay mệt, không bị mục tiêu lớn chi phối khi hướng sự tập trung điều khiển vào từng mục tiêu nhỏ và cái tư thế khi mình tập trung điều khiển đồ chữ như thế nào, vâng vâng…nói chung là những biểu hiện nó vẫn rất chung chung nên mình không cảm nhận rõ được nó đã xuyên suốt như thế nào, mình chỉ biết những lúc mình bị thoát ra khi có một tác động nào đó từ bên ngoài, lúc thoát ra thì mình mới biết trước đó mình đã nhập vào. Nhưng cái quá trình nhập mình lại không cảm nhận được rõ nó giống như lúc bưng nước hay múa thái cực quyền.



User is offlineProfile Card
Go to the top of the page
+
nguyenducquyzen
post Jul 10 2017, 11:15 PM    
Đường dẫn tới bài viết này #20

Nước từ trường - nước tốt cho tế bào.
Group Icon

Nhóm: Chánh tổng
Số bài viết: 3.332
Tham gia từ: 1-March 02
Đến từ: số 1 đường Nguyễn Thông, phường 9, quận 3, TP. HCM
Thành viên thứ: 43

Tiền mặt hiện có : 60.409$
Số tuần chưa đóng thuế : 5

Bình chọn :



Cảm nhận ngày 10/6/2015
Buổi học 26
Hôm nay thực hành bài tập điều khiển phát thanh trong 3 tiếng. Lần này so với lần trước thì cảm nhận được rõ hơn sự điều khiển phát thanh, vì lần trước vẫn chưa biết cách nhập vào điều khiển, không biết cách duy trì nên mặc dù có điều khiển nhưng không xuyên suốt. Còn lần này mình chủ động và duy trì được nó xuyên suốt hơn, điều khiển được âm thanh phát ra to nhỏ theo ý mình muốn mà không hề bị mỏi miệng hay căng cổ họng.
Khi tập trung điều khiển, từng chữ từng chữ một đập vào mắt mình là mình điều khiển phát ra âm của chữ đó. Trong đầu mình vẫn nhận thức được nghĩa của chữ đó nhưng mình lại không có tập trung phân tích và kết nối nghĩa của nhiều từ lại với nhau. Và lúc đó không một dòng suy nghĩ nào có thể chen vào được, nếu mình để dòng suy nghĩ nào đó chen vào thì lúc đó mình lại quay về đọc chứ không phải phát nữa nên sẽ rất mỏi miệng và đau họng. Nhưng hôm nay mình lại không bị vướn vấn đề này nhiều, chỉ còn ở một số từ nào đó vì mình cảm nhận được khi nào là mình đang phát khi nào là đang đọc nên mình điều chỉnh và duy trì nó tốt hơn.
Hôm nay quay lại với bài tập phát thanh này lại có được một sự cảm nhận rõ ràng hơn về sự nhập vào điều khiển so với các bài tập trước đó như đồ chữ, dọn vệ sinh...nó giống như thái cực quyền, mình có thể phân biệt được khi nào là dùng sức khi nào là dùng ý điều khiển và nó có những biểu hiện rất rõ mà mình cảm nhận được ngay lúc đó luôn nên mình cũng sẽ biết cách để điều chỉnh và duy trì nó xuyên suốt và tốt hơn. Đặc biệt là những lúc mình tập trung cao độ, cũng là điều khiển phát nhưng mình cảm nhận được có những lúc mình bị cuốn vào tờ giấy và âm thanh phát ra cực kỳ to và rõ, lấn át mọi thứ xung quanh...không gian lúc đó chỉ còn nghe thấy tiếng phát thanh của mình và trước mắt là tờ giấy, còn lại dường như biến mất giống như lúc mình tập trung vào một điểm đen trên tờ giấy thì mọi chấm hồng xung quanh đều biến mất và mình bị cuốn vào nó.
Cảm thấy càng ngày động lực học của mình càng được củng cố hơn. Lúc đầu mình chỉ có một mục tiêu duy nhất là giải quyết stress cho bản thân mình, nhưng bây giờ mình cảm thấy nó không thể thiếu trong cuộc sống của mình cũng như bất cứ một ai khác. Và mình xác định được những mục tiêu lớn và rõ ràng hơn mà mình muốn đạt được khi tham gia lớp học, đồng thời những ý tưởng mới mẻ cho tương lai về những gì mà mình đang được nhận từ lớp học cũng đang dần hé mở, nó dựa trên những mong muốn thực sự từ bản thân mình.



User is offlineProfile Card
Go to the top of the page
+
« Bài viết cũ hơn · Thiền Học & Tôn Giáo · Bài mới tiếp theo »
 

3 Trang < 1 2 3 >
Topic Options
1 người đang chống cằm trầm tư ngâm cứu chủ đề này (1 khách vãng lai và 0 thầy mo tàng hình)
0 Thành viên:
 

Xem diễn đàn ở dạng TEXT - PDA - Pocket PC