Chào bác, trông cái mặt bác quen quen ( Đăng nhập | Đăng ký tạm trú )

7 Trang  1 2 3 > »  

· [ ] ·

 Chân Đi Xa Không Bước Khỏi Bóng Mình..., Lang thang trong lúc ngồi café

nicochiphai
post Oct 6 2006, 01:40 AM    
Đường dẫn tới bài viết này #1

Truyền nhơn Thích Đạo Văn


Nhóm: Dân làng Ven
Số bài viết: 675
Tham gia từ: 10-August 06
Đến từ: Zimbabwe
Thành viên thứ: 2.588

Tiền mặt hiện có : 345.591$
Số tuần chưa đóng thuế : 3

Bình chọn :



Nghỉ việc rồi. Nhàn cư vi bất thiện. Quanh quẩn trong làng bất giác lại nảy ra lắm âm mưu... wacko1.gif Bữa nay sẽ hành hạ dân làng bằng mấy bài loằng ngoằng từng viết trong những lúc rảnh rỗi ngồi café...

----------------


…Chẻ đôi thân thế mù tăm tích
Ta nghĩa trang nào chôn cất nhau ?


Buổi trưa, quán vắng. Mà không phải tại buổi trưa nó mới vắng, quán này thường chỉ đông khách vào tối thứ bảy hay Chủ Nhật, vì có ca nhạc. Có ca nhạc đồng nghĩa với có người hát, người chơi nhạc, người nghe, người không nghe, người đến tìm vui, người đến tìm buồn, người đến không tìm gì, và người tìm đến không gì… Nhiêu đó đủ để nàng, vào tối thứ bảy Chủ Nhật, không bao giờ đến để tìm gì, vì quả thực không thể tìm thấy gì vào những lúc đó, ở đây.

Buổi trưa, quán vắng. Nàng hẹn gặp nàng, bằng một ly rượu Hồng.

Cay.

Rượu Hồng làm từ trái Hồng, nàng chỉ có thể tìm uống khi đến Đà Lạt. Có một số người Đà Lạt cũng làm rượu Hồng, nhưng chỉ để uống hoặc thết khách, tặng bạn bè… chứ không thấy bán bên ngoài, trừ quán này. Rượu mạnh, shock, màu cam pha nâu trong vắt, nói như dân da đỏ thì nó đúng là “nước lửa” chứ không là thức uống, hớp một ngụm nhỏ cũng đủ cháy từ đầu môi đến chót lưỡi xuống cuống họng rồi lục phủ ngũ tạng sục sôi lên. Thứ lửa từ tinh túy của thiên nhiên dễ hạ gục kẻ yêu đời, đốt cháy kẻ chán đời. Nàng không là kẻ yêu đời, không là kẻ chán đời, mà là kẻ chỉ đi bên cạnh cuộc đời, của tất cả, kể cả chính nàng. Nàng như cây dầu trong hoang địa, cháy tươi, mang đầy những thông điệp đã được chính nàng mã hóa, đồng thời cũng chính nàng đánh mất chìa khóa. Nàng vừa là kẻ bào chữa, vừa là thủ phạm, vừa là nạn nhân.

Rượu. Rượu lúc ấy là quan tòa, một quan tòa nghiêm minh, câm lặng.

… Tưởng ai oan khuất vừa quay gót…

Nắng Đà Lạt giữa trưa vẫn hanh vàng, dịu dàng nhưng bỏng rát. Để đến được cao nguyên, người ta phải qua nhiều đèo dốc chênh vênh cùng vực thẳm. Uống xong ngụm rượu đầu tiên, nàng quên mất vực thẳm.

Quán là cái nhà rông duy nhất, lọt thỏm như một dấu mắt ngỗng giữa thành phố đã trở nên quá xô bồ ồn ã so với ngày xưa. Tồn tại trên khoảng đất trũng đầy hoa và cỏ dại, quán chào người bằng một cây datura lớn buông đầy những cái chuông dài trắng muốt đong đưa trong gió, reo những tiếng lặng thinh. Cây cầu gỗ với tay vịn phủ kín hoa bìm bìm, hàng hiên với những trái cà chua đỏ mọng, và một không gian màu nâu ấm lạnh trầm ngâm. Toàn bộ bàn ghế đều làm từ những gốc cây, thân cây lớn, mộc mạc, ít chỉnh sửa. Sàn gỗ bước kêu lộp cộp, những cuốn sách, dây thừng, khung vải bố… Ông chủ quán cứ tha đủ thứ rễ cây cùng tranh ảnh về bỏ trong cái nhà rông của mình, trông rối tinh cả lên, nhưng nàng thích cái vẻ hơi bừa bộn đó. Mà cũng khó có thể nhìn rõ mọi thứ bên trong, vì quán rất tối, bóng đèn vàng nhỏ xíu được che hờ hững bên ngoài bằng vài chiếc lá khô. Ánh sáng hắt từ ngoài vào qua những ô cửa kính, sáng nhờ nhờ. Quán toàn gỗ, thơm mùi rừng. Bản nhạc Diễm Xưa in trắng lạnh lên miếng vải đen treo trên cao thơm mùi sự chết, bình hoa mimosa thơm nắng cao nguyên, không khí thơm khói thuốc, cây guitare gác trên bục gỗ thơm mùi gió, và rượu, thơm mùi lửa - biểu tượng cuồng nộ nhất của thinh lặng.

Nàng đọng lại trong quán như một giọt nước lạc loài, lắng mình lại nghe K. Khúc Của Lê. Bao giờ cũng thế, khi thấy nàng đến, ông chủ quán đều bật những bản K. Khúc Của Lê, như một sự đón tiếp đầy thông cảm.

…Biển chưa chôn kín mầm ung độc
Núi đã chia triền dựng vách ngăn…


Không có khán giả.

Nàng quên vực thẳm. Nàng xa lạ và hờ hững. Nàng làm khán giả theo dõi phiên tòa của chính mình.

Và bật cười, không biết mình đang khóc.

Vỗ tay, không biết mình đang siết cổ mình.

… Phạt ngang ký ức rừng thao thiết
Dòng suối trăm năm bỗng mất nguồn !


Nàng không biết mình đang làm gì. Nàng quên vực thẳm. Rượu chẳng nói gì. Rượu im lìm nhìn nàng tự tuyên án. Rượu lẳng lặng thấm vào cơ thể nàng. Nàng gào thét. Rượu im lìm. Nàng tự hủy hoại. Rượu im lìm.

Nàng, không biết mình đang cháy.



(@Café Văn Nghệ - Đà Lạt)

Bài viết này được sửa chữa mông má bởi nicochiphai: Oct 6 2006, 01:50 AM


--------------------
Tửu phùng tri kỷ thiên bôi thiểu
Thoại bất đầu cơ bán cú đa



User is offlineProfile Card
Go to the top of the page
+
nicochiphai
post Oct 6 2006, 01:49 AM    
Đường dẫn tới bài viết này #2

Truyền nhơn Thích Đạo Văn


Nhóm: Dân làng Ven
Số bài viết: 675
Tham gia từ: 10-August 06
Đến từ: Zimbabwe
Thành viên thứ: 2.588

Tiền mặt hiện có : 345.591$
Số tuần chưa đóng thuế : 3

Bình chọn :



Giấc mơ đi xa có lẽ là giấc mơ đẹp nhất
Nếu còn có thể bay…

(thơ Phương Lan)



Trong nỗi câm nín của buổi chiều êm ả này, khi cùng anh ngồi cạnh những cánh hồng tàn tạ dập dềnh trên mặt hồ không ngơi xáo động, mọi thứ dường cô đặc lại. Đường đi lát đá xanh, khu vườn rào rào nước chảy với những cành lá ướt đẫm như đang tắm trong cơn mưa nhiệt đới dai dẳng lê thê, hồ nước rải sỏi, sàn nhà trải thảm cói, bình sen, vách gỗ, đèn vàng, cửa kính. Cảm giác kỳ quặc như đang đắm chìm trong một chất lỏng tĩnh lặng, trên địa ngục một bậc thang, dưới địa đàng một bậc thang, như trong một hầm mộ. Thứ âm nhạc của những người đã chết, những bức tranh vẽ quá khứ, những cánh hồng lìa thân, những búp sen chưa kịp nở đã đành ủ rũ chen chúc trong bình gốm, cúi đầu bên vách tường… Đây là một viện bảo tàng phơi bày sự tàn nhẫn núp dưới vỏ nghệ thuật hay cái gì đại loại thế. Nàng say kỳ lạ với sự tàn nhẫn này, với dòng nước cứ đổ mãi xuống đóa sen thanh khiết mềm mại trên mặt hồ cho đến khi tan nát. Nàng say kỳ lạ ngắm con cá búng mình lên bằng tất cả khao khát để rồi mắc cạn bên bờ hồ. Nàng say kỳ lạ chạm tay lên những mảnh thân cây bị xẻ thành ván tưa sợi, chạm chân lên những thân cói khô khốc được bện chặt với nhau một cách thô bạo...Nàng say và thích nơi này - nơi cái đẹp sinh sôi bằng tội ác, hay cũng có thể chiều nay nàng đột nhiên quá mẫn cảm với từng đối đãi, từng thân phận, từng cái nhìn. Dẫu gì, bảo tàng của tàn nhẫn, không thực sự như Trầm, chẳng cần người đốt lên vẫn tỏa hương, không nhân danh bất cứ một sang trọng hay đẹp đẽ nào, vẫn thơm day dứt.

Cũng giống như những giọt nước mắt của nàng, nỗi nhớ của nàng, tình yêu của nàng, tất cả mọi thứ nàng làm, đâu vì anh, đâu từ anh, cứ tự sinh sôi rồi tỏa hương, một mình nàng biết. Thơm chết người, một mình nàng chết. Buổi sáng nàng nói với anh về mùi của thành phố khi nắng lên, buổi trưa nàng nói với cô bạn về mùi của quá khứ, buổi chiều nàng nói với mình về mùi của tình yêu và sự chết. Và đêm đến, khi dự cảm cho một xa cách sẽ diễn ra, nàng sực nghe lại mùi của những chuyến đi – là tổng hợp những mùi của quá khứ, tình yêu, và sự chết. Cái bản năng hoang dã và du mục bắt đầu trỗi dậy trong nàng, mạnh mẽ và sôi sục như vừa qua một giấc ngủ dài phục hồi sinh lực. Nàng nhớ màu xanh cây, màu nâu đất của núi đồi bạt ngàn bởi tiếng chim vào buổi sáng, nàng nghe tiếng thời gian rệu rã lăn đều qua đời sống trong tiếng bánh xe lửa nghiến xuống những thanh sắt trên đường ray gần quán café vào buổi trưa, nàng thấy cát biển trong tiếng còi tàu thủy bên dòng sông gần nơi nàng làm việc vào buổi chiều, nàng nhớ lại những đồng hoang mênh mông ảm đạm giữa tiếng máy bay ù ù hạ cánh xuống sân bay gần nhà vào buổi tối. Và đêm đến, khi tất cả đã thực sự sống lại trong nàng, là lúc nàng thực sự ra đi.

Nàng không đi như bóng ma giữa đêm trăng qua những thửa ruộng, không gặp bà lão cầm mảnh lụa đen, không kỳ ngộ với kẻ nhìn thấu định mệnh người khác, không thấy cây dầu cháy tươi trong hoang địa, không chìm trong nhòe nhoẹt cuộn chảy trương phình những sắc màu quái đản… nàng không đi như trong tất cả những giấc mơ thường xuyên lặp lại ấy. Nàng cũng không đi lủi thủi lếch thếch quanh bờ hồ Gươm ở Hà Nội, không co ro lạnh lẽo trong quán café ở Đà Lạt, không thẫn thờ ngồi giữa vỉa hè ở Hội An, không lãng đãng mơ hồ giữa ngào ngạt Sầu Đâu ở Huế, không chen chúc giữa đám đông hội hè ở Sóc Trăng, không chui rúc xó xỉnh khắp đồi núi trung nguyên ở Đắk Lắc, không thao thiết cồn cào ruột gan tắm mình trong nắng lửa Phan Rang, không mộng du qua những mê lộ của rừng cao su miền Đông Nam Bộ… Một chuyến đi khác biệt, vượt lên tất cả những chuyến đi nàng đã từng trải qua, bởi được đo bằng nỗi khấu khát, đau đớn, và niềm hoài nhớ về những bước chân hoang hoải qua những vùng đất lạ, hoài nhớ về quê hương đầu tiên đã bị lãng quên của loài người, hoài nhớ về một nơi nàng hiển nhiên thuộc về, bất chấp không - thời gian. Tất cả những kinh nghiệm cảm xúc hằn sâu trong tâm trí, cùng với cơn bức bối muốn được lao vút khỏi cánh cung như một mũi tên, làm khởi sinh một con đường. Con đường hứa hẹn cho một chuyến đi đầy rẫy những mùi vị, hình ảnh và âm thanh phi ký ức, phi cảm nhận, phi lộ trình. Một chuyến đi không còn bị giới hạn bởi điểm đến.

Và nàng bắt đầu bay…



(@Café Trầm - SG)


--------------------
Tửu phùng tri kỷ thiên bôi thiểu
Thoại bất đầu cơ bán cú đa



User is offlineProfile Card
Go to the top of the page
+
nicochiphai
post Oct 6 2006, 02:05 AM    
Đường dẫn tới bài viết này #3

Truyền nhơn Thích Đạo Văn


Nhóm: Dân làng Ven
Số bài viết: 675
Tham gia từ: 10-August 06
Đến từ: Zimbabwe
Thành viên thứ: 2.588

Tiền mặt hiện có : 345.591$
Số tuần chưa đóng thuế : 3

Bình chọn :



Không hiểu sao tôi còn đủ sức ngồi đây. Bằng một năng lượng dị thường nào đó, có lẽ, từ địa ngục, có lẽ. Thản nhiên ngồi nhìn đám cháy, những lưỡi lửa như bầy vũ công uyển chuyển múa may trên mặt sông, khói vội vã tháo chạy lên cao trong cơn bấn loạn. Mặt trời ra sức thể hiện mình không thua kém đám vũ công đang phấn khích điên cuồng dưới mặt đất. Những bóng người di chuyển liên tục, tiếng la hét, tiếng xe cứu thương, tiếng xe cứu hỏa. Tôi thản nhiên ngồi nhìn. Bỏng rát không ? Có. Bức bối không ? Có. Kinh hoàng, xót xa, sợ hãi không ? Có. Thế, có đi khỏi không ? Không.

Buổi trưa dần dần băng qua. Kìa một con chim bất chợt kêu xiết chói chang, lời gì như giã biệt. Mày có đi không ? ‘Tao không. Tao trở về’. Mày về đâu ? Chiếc lá khô dưới đất giành trả lời ‘Tao cũng không. Tao về nhà’. Thế nhà mày đâu ? ‘Đợi tao suy nghĩ’. Vốn ác khẩu, tôi nói ngay, mày hoang tưởng, mày làm dek gì còn nhà, mày bị đuổi ra khỏi đời sống của cây rồi. Và cây cổ thụ bắt đầu khóc ‘Tao muốn giữ nhưng tự nó không còn sức để bám vào. Tao cho nhựa sống nhưng tự nó không còn sức để tiếp nhận. Không phải tại tao’. Mày lắm chuyện. Tao chưa hỏi đến mày. Và con chim hấp tấp chen vô ‘Tao biết rồi! Tao biết…’ Im. Mày thì biết cái quái gì ! Và nó im.

Rồi nó im luôn. Cả lũ im. Luôn. Tôi bắt đầu nhớ đến một người đàn bà, mỗi khi chị hát thì mọi cảm giác của tôi lập tức vỡ toang không còn mảnh hình hài, bởi cái ngăn tủ cho những ký ức cảm giác trong tôi không chứa chấp nổi sự đồ sộ và mãnh liệt của nỗi cồn cào nơi giọng hát chị. Giọng hát vượt quá tầm kiểm soát của đôi tai tôi, như thể nó được khởi sinh từ hàng nghìn năm trước, tích tụ cho đến giờ, và chỉ đợi chị thắp lửa trong mắt, là nó không chần chừ dội thẳng vào tôi một cái tát tỉnh thức. Tôi muốn hỏi cái cây già nua đần độn bên cạnh, có phải chị được thụ thai và hàm dưỡng từ nó không, sao giọng chị hát như thể tiếng khóc của một loài cổ thụ chất mang những trăn trở và đau đớn về sinh ly tử biệt.

Nhưng nó đã ngủ rồi.

Nắng nhạt dần. Tôi nhắn tin cho XX. Tôi bảo ‘Mày ạ, tao muốn ăn tát, nhưng tao hết tiền. Buồn như thể xúc phải tép ốm’. Và XX. trả lời tôi, chắc nó đã nhắn với cái vẻ rất thông cảm và rất quan tâm, dek biết được rằng tôi chỉ muốn than thở cho sướng miệng, chứ không mong gì những lởi khuyên bảo hay rủ rê đại loại như ‘Tao cũng đang buồn quá. Muốn về Đà Lạt nhưng mai phải thi rồi. Mày cố gắng lên, kiếm nhiều tiền rồi tha hồ lang bạt’. Tôi chẳng biết làm gì với những thứ này, chúng đâu làm sao đổi ngay được thành tiền để tôi có thể đi ăn tát.

Và tiếng còi tàu rúc lên từng hồi u u trầm não, như một cơn hấp hối. Khói bốc lên thều thào. Con chim vội vã mất hút vào mây. Nhà đâu ở trên đó ? Cứ bay đi, cho đến khi rạc rời cánh mới hiểu ra mình đơn giản chỉ việc rơi bịch xuống đất và chết. Rất đơn giản.

Đám cháy ngoài bến sông đã đến hồi chung cuộc. Cái lá khe khẽ hát ‘chiều tàn trên đường tối có ta như rã rời, hồn ta như gò mối đang chờ phút đầu thai…’. Tôi quay qua hỏi nó, thế mày đã hiểu ra chưa ? Nó hỏi lại ‘Mày nói hiểu ra cái gì ? Tao không suy nghĩ nữa. Giờ tao chỉ mong chết thật tốt để còn được đầu thai’. Tôi chửi nó ‘Đồ điên đắc đạo !’, và nó cười ngu ngu.

Tôi bắt đầu lo lắng vì nhấc xác lên lúc này quả là việc khó khăn, trong khi trời thì tối mẹ nó rồi. Hay cứ dính chặt ở đây, hay đào huyệt chui xuống nằm quách ở đây. Rùng mình. Tôi nhớ đến lão tiều phu với thân thể già nua đẵn củi trèo núi mang về nhà, dọc đường kiệt lực thì than phéng một câu ‘giá thần chết đến ngay bây giờ có phải hơn không !’, thần chết bèn hiện ngay ra, hỏi 'lão muốn gì?', lão lại run lẩy bẩy mà nói ‘nhấc giùm tao bó củi’. Phải. Lão già trong truyện tiếu lâm, thằng Holden trong The Catcher In The Rye, tay phù thủy trung niên trong The Last Unicorn, ả KHB trong 1001 Nights, thảy đều nhát cáy một kiểu như nhau. Mk. Có những kẻ tưởng cao siêu lắm hóa ra quá tầm thường. Khinh ! Nghĩ bụng tôi chợt bật dậy nhổ toẹt một bãi nước miếng xuống chỗ mình vừa ngồi, làm như nếu không nhổ toẹt vào mọi thứ theo cách đó thì rất có thể trong tương lai tôi sẽ là người đầu tiên trên thế giới đi bằng mông, với tứ chi teo tóp lều khuều giống con mực tuộc.

Trước khi về tôi còn nán lại ngó nghiêng rồi lẩm bẩm, hay cái lá nói đúng nhỉ ? Cây cổ thụ chẳng biết thức dậy từ lúc nào bỗng dưng nhảy xổ vào ‘Nó nói đúng ! Nó nói đúng !’ Tôi quay sang tát cho nó một phát như trời giáng, quát ‘Im mồm ! Mày biết quái gì mà nói’.

***

Cái tay tôi đánh vào thân cây hồi chiều đến giờ trở cơn nhức nhối, tê rần rần và ngứa ngáy không chịu nổi. Tôi không biết phải giải quyết cái sự ngứa này bằng cách nào ngoài cách ngồi gõ vớ vẩn. Và tôi cũng đang nghĩ, Kinh Thánh quả thực kỳ diệu. Chúa Jesus dạy các môn đệ rằng ‘Ai tát vào má phải của ngươi, thì hãy đưa cả má trái ra cho người đó tát’, chắc là vì nếu thằng bị đánh to lớn và vững vàng như cái cây chết tiệt kia, thì thằng đánh mới là thằng bị đau. Quả là chân lý.



(@Café vỉa hè Tôn Đức Thắng - SG)


--------------------
Tửu phùng tri kỷ thiên bôi thiểu
Thoại bất đầu cơ bán cú đa



User is offlineProfile Card
Go to the top of the page
+
nicochiphai
post Oct 6 2006, 02:13 AM    
Đường dẫn tới bài viết này #4

Truyền nhơn Thích Đạo Văn


Nhóm: Dân làng Ven
Số bài viết: 675
Tham gia từ: 10-August 06
Đến từ: Zimbabwe
Thành viên thứ: 2.588

Tiền mặt hiện có : 345.591$
Số tuần chưa đóng thuế : 3

Bình chọn :



Ngồi đây hay ngồi kia, quán này hay quán nọ, nào có chi khác biệt. Ngồi mà cũng như đi, ngồi một chỗ nhưng lang thang qua trăm ngàn xứ miền cảm xúc, lang thang qua trăm ngàn xứ miền cảm xúc nhưng vẫn không ra ngoài hẹp hòi suy nghĩ mình, thì lang thang, có khác chi ngồi một chỗ. Thế mà, cũng không hiểu tại sao, một lần ta tới đây, ngồi xuống, điều gì đó hốt nhiên phôi dựng trong tâm trí, điều gì gần như chờ đợi, gần như mong mỏi, gần như khao khát, lại gần như bất cần, gần như khước từ, gần như chối bỏ. Điều gì nhỏ nhoi đến gần như không là điều gì cả. Ta biết mặt trời không mọc lên giữa đêm, và mặt trời ngày mai cũng khác mặt trời hôm nay, nhưng cánh cửa này cao rộng quá, cánh cửa nhấn chìm ta vào thế giới bên trong nó. Mà biết đâu là trong, biết đâu là ngoài... Ta cũng mang mang nhớ rằng, kiếp này, hay kiếp nào đó, ta, đã một lần thoáng có hay trăm lần ám ảnh bởi những điều bên trong một cánh cửa, hay, mặt trời bên ngoài một cánh cửa. Sàn gỗ sẫm màu như vực thẳm, và ta, là con đom đóm phù du lay lắt lơ lửng giữa khoảng tối hai bờ đá dựng. Con đom đóm cố tự mình tỏa sáng, tuyệt vọng thiêu đốt mình để tỏa sáng – thứ ánh sáng lạnh như lòng bàn tay của đêm đen. Con đom đóm tự cho phép mình mơ về mặt trời, vươn mãi tới ấm áp mặt trời, và kiệt lực trước khi đến được mặt trời. Con đom đóm tội nghiệp trước giờ tử diệt vẫn chưa thể tự trả lời cho mình, mặt trời cao bao nhiêu, vực thẳm sâu nhường nào. Mà biết thế nào là cao, thế nào là sâu. Thử một lần xoay ngược điểm nhìn, thì tất cả những gì cao xa nhất lại là những gì tăm tối nhất, và mặt trời khi đó là đất sống. Cũng không hiểu tại sao không tự thấy được rằng, khi cảm nhận được mặt trời, thì có nghĩa là mặt trời đã kề cận, đã hóa thân đồng hiện trong trái tim mình, vậy cái khoảng cách mà cặp mắt ngu xuẩn này đã ước chừng, dựng nên, có còn là điều thực sự ‎ý nghĩa ? Một lần mặt trời đi qua dòng sông, soi bóng trên lòng sông, là đã vĩnh viễn ở lại cùng sông, ở lại trong k‎ý ức của nhân gian. Một lần mặt trời nghiêng mình soi chiếu vào khung cửa này, thì từng thớ gỗ muôn đời hát về hơi ấm nồng nàn chói lọi. Một lần ta đã đến đây và ngồi bên khung cửa này, thì vĩnh viễn không gian thời gian chẳng còn chút giá trị nào nữa, bởi, một lần ta đã ngồi đây, nghĩa là đã ngồi đây từ muôn kiếp nào, đã thường hằng trong ánh sáng từ muôn kiếp nào, và ở mãi, đến tận kiếp nào...



(@Café La Fenêtre de Soleil - SG)

Bài viết này được sửa chữa mông má bởi nicochiphai: Oct 6 2006, 02:14 AM


--------------------
Tửu phùng tri kỷ thiên bôi thiểu
Thoại bất đầu cơ bán cú đa



User is offlineProfile Card
Go to the top of the page
+
nicochiphai
post Oct 6 2006, 02:16 AM    
Đường dẫn tới bài viết này #5

Truyền nhơn Thích Đạo Văn


Nhóm: Dân làng Ven
Số bài viết: 675
Tham gia từ: 10-August 06
Đến từ: Zimbabwe
Thành viên thứ: 2.588

Tiền mặt hiện có : 345.591$
Số tuần chưa đóng thuế : 3

Bình chọn :



Thật buồn cười, ngồi đây, cũng lại chỉ ngồi đây, lần giở một trang sách mà nhớ đến những lần giở xưa cũ. Một lần giở nào đó xui khiến ta dõi theo một chuyến tàu, chuyết tàu chất mang sinh ly tử biệt buộc ta phải gấp lại giữa chừng, để rồi sợ hãi khi biết dù gấp lại hay không gấp lại, chuyến tàu trong sách vẫn đi, và tiếng còi khuya đời đời rúc mãi vào lòng những hồi ai oán não nề. Buồn cười khi thấy mình sợ hãi điều mình không kiểm soát được, mà muốn kiểm soát cũng không thể, bởi nếu bám theo đoàn tàu, tức là đã bị cuốn vào, đã bị dẫn dắt, đã bị điều khiển bởi đời sống của những điều đã được kết án chung thân trên giấy mực, được viết ra từ một bàn tay khác. Lại buồn cười cái ‎ý nghĩ manh nha kiểm soát một sở hữu của người khác, buồn cười sao mình cứ bám mãi lấy nỗi sợ hãi khi không thể kiểm soát một điều gì, đó chẳng qua chỉ vì cái mong muốn sở hữu trọn vẹn một điều gì trong mình còn quá lớn. Sở hữu hiểu biết một câu chuyện, sở hữu một thứ đồ vật, sở hữu một tình yêu, có gì khác nhau đâu, bởi đều khởi sinh từ khao khát, từ ích kỷ, từ ảo tưởng. Ích kỷ do sợ hãi, sợ hãi việc mình sẽ có một điều gì hay không có một điều gì. Lại buồn cười mình cứ mãi quay quắt lắt lay giữa có và không, bởi có quyền gì mình cho phép mình được có hay không có một điều gì đó, bởi thế giới này, không điều gì hoàn toàn thuộc về một sở hữu nào cả. Tất cả bình đẳng và độc lập. Của mình, dành cho mình, vốn không gì. Cái khao khát có hay không có một điều gì, cũng chỉ do mình tự dụ hoặc mình về hào quang của một hình hài kiểu mẫu mình tự dựng nên và tự buộc mình vươn tới. Lại thấy buồn cười về những ảo ảnh mình dựng nên. Đời sống tự thân chảy trôi, nào có can gì một chút có không được mất của mình ? Buồn cười khi thấy mình mê mải quàng lấy những suy nghĩ, những khao khát, tự dằn vặt mình vì những điều vô nghĩa mình tự đặt ra. Một đời sống thực sự, không dung chứa bất kỳ một gắng gượng, một khuôn khổ, một kiểu mẫu nào. Sống, cứ như nhiên mà sống. Đọc sách, cứ như nhiên mà chiêm ngắm cái thế giới được sắp đặt trong đó. Cớ gì cứ phải ngu ngốc hóa thân vào câu chuyện, ngu ngốc khởi sinh cái suy nghĩ mình có quyền can thiệp hay kiểm soát câu chuyện theo ý mình hay không. Buồn cười...




(@Café La Fenêtre de Soleil - SG)


--------------------
Tửu phùng tri kỷ thiên bôi thiểu
Thoại bất đầu cơ bán cú đa



User is offlineProfile Card
Go to the top of the page
+
nicochiphai
post Oct 6 2006, 02:20 AM    
Đường dẫn tới bài viết này #6

Truyền nhơn Thích Đạo Văn


Nhóm: Dân làng Ven
Số bài viết: 675
Tham gia từ: 10-August 06
Đến từ: Zimbabwe
Thành viên thứ: 2.588

Tiền mặt hiện có : 345.591$
Số tuần chưa đóng thuế : 3

Bình chọn :



Có những người hỏi ta sao cứ hay bỏ đi đâu biền biệt. Đi, là đi, nơi nào là đây, nơi nào là đâu ? Đi đến đâu, cũng không ra khỏi những bão loạn trong tâm trí mình. Cố gắng đi đến đâu, cũng còn gọn ghẽ trong vòng ôm nghiệt ngã của những liều cyanua êm ái như vòng tay của tử thần trong tư tưởng mình. Ráng sức đi đến đâu, cũng không thoát khỏi những ám ảnh phi chiều kích mỗi đêm phủ chụp lấy đôi con ngươi kiệt cùng mình. Đi đến đâu, cũng là lẩn quẩn, cũng là ngồi một chỗ, cũng là không đi đâu mà cũng không đến đâu. Ngồi một chỗ để thấy bầu trời trên đầu ta nhỏ bé, để thấy cần phải ngồi dưới một bầu trời lớn hơn, để thấy cần phải đi. Đi, để thấy trời Paris, hay trời Cali, trời thì vẫn thế. Dời gót mà đi, để thấy ta không khác gì ngồi một chỗ, ta nhỏ bé loay hoay lui tới trong gầm trời này, như con kiến bò hoài quanh miệng chén. Khi nào bầu trời không còn là của ta nữa, khi nào không còn bầu trời che trên đầu ta nữa, khi nào ta không còn gắn cái tôi của mình vào mọi sự nữa, thì mới có thể mở mắt ra mà chiêm ngắm đời sống này, mà biết là có trời có đất, không phải trời đất ta nhìn thấy nữa.

Có nhiều khi trên lộ trình ta vấp ngã. Những vấp ngã nhỏ nhặt, ta không tính đến, không đặt cảm giác của mình vào đó. Những vấp ngã thiệt thòi chưa kịp bật máu đã nhanh chóng liền da và rơi ngay vào lãng quên. Những vấp ngã lặng lẽ thị hiện kiếp sống ngắn ngủi của mình như trăm ngàn vòng sóng lan tròn và tỏa ra trên mặt hồ chiều mưa mùa hạ. Ừ thì mọi sự hữu hạn và đời sống ngắn ngủi, nhưng cái tấm lưới khổng lồ ấy, một lần đã được dệt nên bởi bao nhiêu vấp ngã, từ bao nhiêu vòng tròn hoàn hảo, thì mặt trời nỡ đâu từ chối một sáng soi thừa nhận ? Ngạo ngược, có lẽ, tàn nhẫn, có lẽ, ta tập dần cho mình thói quen khước từ những cảm giác của chính mình, không thừa nhận mình là con cá mắc bẫy trong tấm lưới nghìn mắt, không thừa nhận nghìn mắt ấy mắt nào cũng có thể khóc, ta không tin vào sự khóc nữa, không tin có tấm lưới dệt bằng những vết thương khi trăm nghìn mũi tên mưa lao xuống mặt hồ. Ta cũng không tin trời mưa, không tin vào cảm giác của mình, không tin mình có khả năng cảm giác về điều gì nữa, bởi cái mà ta đang thấy, chưa hẳn là cái đang thực sự diễn ra. Và mọi phán xét, phỏng đoán, thảy hồ đồ như nhau.

Bỏ đi, biết đâu là bỏ đi biền biệt, bởi dù có đi đâu biền biệt, vẫn không ra ngoài chính mình. Nhưng khi đã không tin vào mình nữa, ta tự dụ hoặc mình bước vào vùng chết của mọi suy tưởng, nằm chênh vênh trên đỉnh đồi xóa bôi, đó là lúc ta khởi sự giã từ chính mình, thật khẽ khàng, thật nhẹ nhõm. Và, cái hành trình rời khỏi mình, như một kẻ phản trắc tráo trở, đó là hành trình biền biệt nhất, mù tăm nhất, trong hữu hạn kiếp người...




(@Café Thanh Thủy - Đà Lạt)


--------------------
Tửu phùng tri kỷ thiên bôi thiểu
Thoại bất đầu cơ bán cú đa



User is offlineProfile Card
Go to the top of the page
+
nicochiphai
post Oct 6 2006, 02:24 AM    
Đường dẫn tới bài viết này #7

Truyền nhơn Thích Đạo Văn


Nhóm: Dân làng Ven
Số bài viết: 675
Tham gia từ: 10-August 06
Đến từ: Zimbabwe
Thành viên thứ: 2.588

Tiền mặt hiện có : 345.591$
Số tuần chưa đóng thuế : 3

Bình chọn :



Ta đã trải qua một cuộc chiến âm thầm và dai dẳng, mà, trong đó, kẻ chiến thắng lẫn kẻ chiến bại, không ai khác hơn, chính ta. Chiến thắng ấy không làm nên hạnh phúc, yên bình, mà, ngược lại, mang đến cho ta sự bất an, lòng căm thù, và, nỗi kinh tởm - nỗi kinh tởm dành cho chính mình và dành cho quá khứ. Ta đã luôn luôn ghê sợ, căm thù mình trong từng giây phút khi nhìn lại cái ta-vừa-qua. Cái này chồng lên cái kia, cái kia chồng lên cái nọ, nên, hiện tại, khác chi một vũng lầy. Ta - kẻ sa lầy giữa trời trưa đứng nắng, kéo cả tương lai về lún sâu vào cái bóng của chính mình.

Trong một nỗ lực đến tuyệt vọng để triệt tiêu cảm giác trong tư tưởng, ta đã nghĩ rằng có thể rũ bỏ được những kết luận hay những nghi hoặc hàm hồ. Buồn cười. Buồn cười quá. Ta đã thấy bao nhiêu sự thật ? Lòng ích kỷ mang đến cho ta sự thật này, sự ngạo mạn mang đến cho ta một sự thật khác, nỗi hèn nhát lại mang đến cho ta một sự thật khác nữa… Nhưng, ta, đã bao giờ, ta đã bao giờ thừa nhận sự thật mà trái tim mình mang lại chưa ?

Chợt nhớ, khi cậu bé Pi hỏi vị linh mục “tại sao Chúa lại chịu chết treo trên thập giá?”, vị linh mục đã trả lời “vì Tình Yêu”.

Ngụy ngôn, lý luận, hèn nhát. Ta đấy - cái con người chưa bao giờ dám để một cái gương có thể soi được hết khuôn mặt trong nhà mình (nhà nào !?). Ta đã yêu như thế nào, ngoài việc suốt ngày cân lường từng chút một tình yêu Người dành cho ta ? Ta đã yêu như thế nào, ngoài việc lấy hạt cát ra mà đo lượng biển, lấy cái hữu hạn ra mà so sánh với cái vô hạn ? Ta đã yêu như thế nào, ngoài việc suốt ngày biện biệt cho những hẹp hòi và ngạo mạn của mình ?

Một người kể ta nghe chuyện hai chàng trai cùng yêu một cô gái, và sau một loạt những dẫn chứng này nọ về hành động và thái độ biểu hiện tình yêu của hai chàng, người đó kết luận rằng anh chàng thứ nhất yêu cô gái nhiều hơn anh chàng thứ hai. Ta nghe xong chỉ cười không biết nói gì. Khi ngồi một mình suy nghĩ lại, bỗng thấy đau. Đau quá.

Ta nhớ đến một câu chuyện trong Kinh Thánh, một người giàu và một người nghèo cùng vào đền thờ. Người giàu bỏ một số tiền khá lớn vào thùng công đức, ngẩng mặt lên trời rồi bắt đầu cầu nguyện trong niềm kiêu hãnh và tự mãn. Người nghèo cũng bỏ tiền vào thùng công đức, vét cạn túi chỉ được vài đồng xu nhỏ nhoi, nhưng đó là tất cả số tiền anh ta kiếm được trong ngày, rồi bắt đầu cúi xuống và cầu nguyện trong sự khiêm nhường và kính cẩn.

Ai yêu Chúa nhiều hơn ?

Lại nhớ đến một câu chuyện khác, cũng trong Kinh Thánh. Có một người rất giàu và sùng đạo, siêng năng cầu kinh lễ lạy, thường đóng góp tiền cho nhà thờ một cách hào phóng. Người ta bảo, hắn tỏ lòng mến Chúa được như vậy bởi vì hắn giàu có, chứ nếu hắn cũng nghèo kiết xác như bọn mình, thì còn lâu mới giữ đạo được. Thế rồi đến một hôm, người đó đột nhiên bị phá sản, bản thân thì bị phong hủi, vợ con đều bỏ đi. Hắn phải bơ vơ lang thang lê lết qua các đường phố để ăn xin. Có người bảo, Chúa đã lấy đi sự giàu có quá độ của hắn để đặt lại công bằng. Người khác nói thêm, để xem phen này hắn còn ngoan đạo nổi nữa không. Nhưng, không như người ta mong đợi, người ăn xin vẫn đọc kinh cầu nguyện hằng này, và lòng mến Chúa mỗi ngày một mãnh liệt hơn trong hắn, bất chấp gia cảnh tan hoang, bất chấp tương lai đen tối mịt mờ. Lòng tin mãnh liệt vào Tình Yêu Thiên Chúa đã soi sáng cả quãng đời còn lại của hắn.

Tình Yêu thì ai cũng có, mỗi người yêu theo một cách. Vấn đề nằm ở lòng tin và sự khiêm nhường.

Trở lại câu chuyện mà người nọ kể cho ta nghe. Ta đau, không vì đúng vì sai mà vì thấy một sự thật, sự thật mà ta chưa bao giờ dám nhìn nhận, trong ta thiếu cả hai điều : lòng tin và sự khiêm nhường. Và nỗi đau đớn này, ta biết, chính từ sự ngạo mạn mà ra. Ta đã yêu như thế nào, đã tin như thế nào, đã khiêm nhường mà học hỏi như thế nào, để giờ đây, khi đứng trước những điều này, một lần nữa ta lại hổ thẹn đến mức muốn đầu độc mình trong một cuộc chiến tranh phi nghĩa lần thứ hai ? Rồi sẽ còn diễn ra lần thứ ba, lần thứ tư nào nữa ? Ta không cho phép mình hèn nhát nữa. Ta không được là một kẻ hèn nhát. Ta đã yêu, đã tin, nhưng vẫn còn phải thực sự khiêm nhường học hỏi, để có thể yêu và tin nhiều hơn, nhiều hơn nữa. Như thế này, chưa đủ.

Cố gắng, cố gắng hơn, cố gắng hơn nữa. Không bao giờ là đủ…




(@Café Himikokoro - SG)

Bài viết này được sửa chữa mông má bởi nicochiphai: Oct 6 2006, 02:30 AM


--------------------
Tửu phùng tri kỷ thiên bôi thiểu
Thoại bất đầu cơ bán cú đa



User is offlineProfile Card
Go to the top of the page
+
nicochiphai
post Oct 6 2006, 02:27 AM    
Đường dẫn tới bài viết này #8

Truyền nhơn Thích Đạo Văn


Nhóm: Dân làng Ven
Số bài viết: 675
Tham gia từ: 10-August 06
Đến từ: Zimbabwe
Thành viên thứ: 2.588

Tiền mặt hiện có : 345.591$
Số tuần chưa đóng thuế : 3

Bình chọn :



Mưa.

Người nằm nghe mưa, nghĩ đến một cảm giác dù đã trải qua lâu rồi, nhưng khi nhớ lại, vẫn còn sợ hãi. Một đêm mưa, mưa rơi trên mái tôn, căn gác nhỏ tối, và lạnh, lạnh đến lịm người. Người nằm đó, một mình, lắng nghe mưa nhỏ từng giọt nặng nề, như máu nhỏ từng giọt đặc quánh xuống vũng lầy. Cơ thể run lên từng theo từng giọt rơi xuống, căng thẳng đến vỡ toang, như tên tù nhân bị trói chặt cứng chân tay giữa trời nắng, hình phạt chỉ vài giọt nước rỏ lên đỉnh đầu, nhưng không khác gì bị những cây đinh đóng sâu vào óc.

Người đi ngoài mưa, xót lòng mắt, khao khát được nát thành mưa, không biết đi đâu, không biết về đâu. Cứ đi, đi nữa, đi mãi, đi đến mòn thân thể, đến tan thành bọt bóng. Vòng tay, tự ôm lấy hai cánh tay mình, ôm lấy nỗi tê buốt của mình. Vòng tay, không đủ ấm. Trái tim rã rượi, hai đầu gối muốn khuỵu xuống, hai đầu gối muốn co lại, co lại, làm sao che kín mảnh hình hài! Đôi mắt cay, nhòa, không thể phân biệt đâu là mưa, đâu là nước mắt. Nếu là nước mắt, không thể biết nước mắt chảy từ đâu, vì đâu.

Người ngồi nhìn mưa, mưa dày nát tâm tư. Tư tưởng vươn mãi, vươn mãi, đến nơi an trú của mình. Nỗi lạnh dịu đi, nhưng nỗi nhớ lớn dần lên, lớn nữa, lớn mãi, nuốt chửng cả thể xác, cả nơi chốn, không gian, thời gian. Người ngồi nhìn mưa, không thấy mưa, không thấy mình. Người ngồi nhìn mưa, chỉ thấy Người.




(@Café Nhỏ & Xinh - SG)


--------------------
Tửu phùng tri kỷ thiên bôi thiểu
Thoại bất đầu cơ bán cú đa



User is offlineProfile Card
Go to the top of the page
+
nicochiphai
post Oct 6 2006, 02:30 AM    
Đường dẫn tới bài viết này #9

Truyền nhơn Thích Đạo Văn


Nhóm: Dân làng Ven
Số bài viết: 675
Tham gia từ: 10-August 06
Đến từ: Zimbabwe
Thành viên thứ: 2.588

Tiền mặt hiện có : 345.591$
Số tuần chưa đóng thuế : 3

Bình chọn :



Cái quán nhỏ nằm khiêm tốn cạnh Du Miên sang trọng và hoành tráng, mang cái tên cũng giản dị như một đối lập : Mộc Nhạc.

Cũng nhiều lần, định ghé vào đây do cái tên gợi nhiều tò mò, mà cuối cùng, vì nhiều lý do, vẫn không đến. Để rồi hôm nay lại tình cờ dừng chân, chạy trốn cơn mưa giông mịt mù của mùa hạ SG đang kéo về, gầm gừ đe dọa theo từng đợt gió thốc lạnh người.

Cái sân nhỏ loang loáng mưa, nằm giữa hai hàng hiên lợp mái tranh nhỏ xuống từng giọt nặng nề, như giọt cổ cầm thả trong đêm quạnh quẽ. Trời mưa, quán vắng tanh, chỉ mình ta, ngồi đó, ngắm từng lọn khói buông dài theo nỗi nhớ. Góc trong có một sân khấu nhỏ, trên để cây piano, violon, guitare, bộ gõ bằng tre treo lơ lửng... Người phục vụ nói mọi ngày quán đều có chơi nhạc, nhưng hôm nay cô gái đàn piano không đến, vì trời mưa.

Vì trời mưa.

Trời mưa, và thế là mọi chuyện lỡ dở. Lỡ dở như ta, ngồi, co ro trong một góc tối tăm, không thể chạy xe về nhà với đôi mắt bệnh hoạn, bị nhiễm mưa đến nhức nhối cay xè. Lỡ dở như nỗi buồn, chưa kịp đi hết đã bị mưa xối vào thêm nhiều nỗi buồn khác nữa. Lỡ dở như một bài thơ dịch ta từng đọc lâu lắm rồi :

Đứng bên cổng nhà mình
Cô gái chờ người yêu như đã hẹn
Nhưng mưa rơi. Mưa rơi. Chàng trai không đến
Mà không lẽ chỉ vì mưa rơi ?!


Cây xoài lớn giữa sân tỏa bóng tối dày đặc âm u, lấn át cả những đèn lồng đang cố tỏa hơi ấm từ ánh sáng vàng vọt yếu ớt. Không người chơi nhạc, cũng không còn khách nào để nghe, ngoài ta. Nhưng, nhân viên của quán, có lẽ, cũng đã quên mất sự hiện diện của ta trong một ngày ủ dột thế này. Ta ngồi đó, như bóng ma, chìm trong làn khói mỏng mảnh bay lên, nhòe nhoẹt cả đường nét. Những chiếc bóng nước trên sân ngập ngừng bùng lên, rồi vụt mất, theo nhịp mưa rơi. Mộc Nhạc, có lẽ, thế này đây. Xa lạ với những âm thanh nhạc cụ, khí cụ chỉn chu, lại càng khác với giọng người nhiễu tạp. Mộc Nhạc, là tiếng mưa, là nhịp mưa, là mùi cây cỏ ướt, là mùi đất ẩm, là những điệu tiếng sâu xa của niềm buồn nhớ đang âm vang trong lòng mình, không thanh sắc. Mộc Nhạc, mưa, rơi nữa đi, từng giọt, thấm cho đều hồn ta trong đêm này, bằng lạnh lẽo, bằng nhặt thưa, bằng cuồng xiết, bằng dịu chậm...




(@Café Mộc Nhạc - SG)

Bài viết này được sửa chữa mông má bởi nicochiphai: Oct 6 2006, 02:31 AM


--------------------
Tửu phùng tri kỷ thiên bôi thiểu
Thoại bất đầu cơ bán cú đa



User is offlineProfile Card
Go to the top of the page
+
nicochiphai
post Oct 6 2006, 02:34 AM    
Đường dẫn tới bài viết này #10

Truyền nhơn Thích Đạo Văn


Nhóm: Dân làng Ven
Số bài viết: 675
Tham gia từ: 10-August 06
Đến từ: Zimbabwe
Thành viên thứ: 2.588

Tiền mặt hiện có : 345.591$
Số tuần chưa đóng thuế : 3

Bình chọn :



Lâu lắm rồi mới lại ngồi với nhau thế này. Đời sống đã cuốn chúng ta theo những hướng thật khác nhau. Em đã đi đến một nơi thật xa, xa mảnh đất mình sinh ra và lớn lên, xa mảnh đất nơi ta gặp em, nơi ta dừng chân trong hoài mộng tìm kiếm con đường của chính mình. Con đường, là thênh thang hay duy nhất, hay duy nhất trong chính thênh thang ? Ta đã lạc lối biết bao nhiều lần rồi, không nhớ nữa. Em, một năm trời xa nhau, nhưng chưa bao giờ hai chúng ta xa nhau, phải thế không ? Chỉ là đôi khi, trong một khoảnh khắc bất thần nào đó của đời sống, tất cả bỗng rơi vào điểm mù, và chúng ta, lần mò mãi trong bóng tối chập choạng, chạm đến những sai lệch, trượt khỏi niềm tin, để rồi dựng nên những chấn song phong tỏa tâm hồn mình, khỏi nhau. Em, một năm trời xa nhau, đủ để hôm nay, khi gặp lại, ta thấy được sự trưởng thành trong mắt em. Đó là sự trưởng thành nguy hiểm trong nỗi cô đơn của chính mình, là sự trưởng thành của một kẻ đã lang thang đến tận cùng, trong thế giới cô quạnh của mình. Ánh mắt em, ngôn ngữ và chữ nghĩa rác rưởi không diễn tả được, hoặc ta không dám diễn tả, vì đó cũng là ánh mắt ta từng mang – ánh mắt mà chính ta chưa bao giờ dám nhìn thẳng. Thật kỳ lạ, là, em và ta, hai thế giới, với những đường nét, hình thù, màu sắc… hoàn toàn khác biệt, sao âm thanh lại giống nhau đến thế ? Không phải lo âu, không phải những phân vân và hoang mang quá khứ hiện tại vị lai, không phải nỗi buồn, không phải niềm vui, không phải tình yêu… Cái điệu tiếng mà ta nghe ra trong em, sao trùng khớp với những hồi âm ngày ngày ngân vọng trong ta ? Là âm thanh của nỗi cô đơn cùng tận, trong đời sống, trong chính mình ? Có lẽ…

Hôm nay trời mưa kỳ lạ, em nhỉ. Mưa tầm tã từ sáng, khi ba chúng ta ngồi ở Hàn Thuyên, mưa gầm gào giữa trưa, khi chúng ta chạy về hẻm Trịnh, mưa dầm dề từ chiều, mưa dai dẳng đến tối. Và ta gọi cho em. SG hiếm khi mưa cả ngày thế này, tội gì không thưởng thức. Và thế là lại đội mưa đi lang thang. Ta nhớ hồi xưa, khi ta còn chưa có một nơi để về, chưa có một người để chờ đợi, nhiều khi, giữa khuya, không chịu nổi những mộng mị và ám ảnh, chỉ cần một tin nhắn, là lại ngồi bên nhau ở vỉa hè nhà thờ Đức Bà, dù chỉ để chẳng nói câu nào. Đêm qua cả ba cũng mò ra đó ngồi, nhưng chẳng được mấy chốc, lại bị công an đuổi, đành về nhà ngủ cho yên thân (Hồi xưa cũng thế, nhưng có lần ta và anh còn ráng lết ra hồ Con Rùa ngồi tới sáng. Hồi đó còn trẻ, sức dài vai rộng, không sợ trời không sợ đất. Giờ thì rệu rã cả rồi). SG không còn nơi nào dung chứa những kẻ lang thang trong đêm như mình nữa, hay, đêm SG, không thừa nhận chúng ta nữa, em ạ.

Hôm nay trời mưa, đã mưa, đang mưa, và còn mưa nữa, tưởng chừng không bao giờ dứt. Nỗi lạnh đã trở thành chính ta rồi, em. Cả hai đứa chui vào quán café, nơi này đây ta đã hẹn gặp em lần thứ 2, nhớ không ? Lần đó chúng ta ngồi ở trên, chỗ sát cây mận, nói linh tinh và chế giễu nhau đủ thứ. Buồn cười thật. Bây giờ, mưa ướt cả, không ngồi được chỗ đó, ở dưới thì quá ồn ào và đông đúc, đành bò lên góc khuất phía trong cùng sau căn gác, tìm một góc nhỏ mà ngốn sách. Ta có một mối đồng cảm sâu sắc với PCT ngay từ lần đầu tiên đọc hắn. Hắn làm ta nhớ đến Rimbaud với Một Mùa Địa Ngục. Nhưng đôi khi, hắn làm ta mệt mỏi với mớ triết lý trương phềnh, và, kêu gào thái quá. Tuổi trẻ, dường như có một mẫu số chung ? Giữa Thiện, Rimbaud, Miller, Jaromil, Yaderna, Caulfield, Dermian, Oliver, Toru… là nỗi cô đơn cùng cực. Con người ta có bao giờ hết cô đơn, em ? Sống bao lâu, sống bao nhiêu thì hết cô đơn ? Ngay cả trong tình yêu, ai dám nói mình không cô đơn trong tình yêu ? Kẻ đó, hoặc không thừa nhận, hoặc không biết gì về mình.

Merde, lâu quá không lảm nhảm, hôm nay, ngồi với em, nhìn em với ly kem café “truyền thống” to đùng ngay bên cạnh, mắt dán vào những câu chuyện dài bất tận, lại thấy buồn cười sao mình viết lăng nhăng nhiều thế. Trời lạnh thật, mà lạnh thế này mới thú. Em, những khi quá lạnh lẽo trong nỗi cô đơn của mình, ta đã rất nhớ. Thỉnh thoảng lại nhắn cho nhau những cái tin vu vơ, thỉnh thoảng lại ra vẻ rất bí hiểm, lúc lại rất bi kịch, hay triết lý, giễu cợt… Nhảm nhí thật, nhưng chính sự nhảm nhí ấy, là cách mà ta đã đi cùng nhau. Quan trọng là, xa đến mấy, gần đến mấy, chúng ta, chưa bao giờ rời nhau, phải không em ?



(@Café Vô Thường - SG)

Bài viết này được sửa chữa mông má bởi nicochiphai: Oct 6 2006, 02:35 AM


--------------------
Tửu phùng tri kỷ thiên bôi thiểu
Thoại bất đầu cơ bán cú đa



User is offlineProfile Card
Go to the top of the page
+
« Bài viết cũ hơn · Văn Học & Ngôn Ngữ · Bài mới tiếp theo »
 

7 Trang  1 2 3 > » 
Topic Options
1 người đang chống cằm trầm tư ngâm cứu chủ đề này (1 khách vãng lai và 0 thầy mo tàng hình)
0 Thành viên:
 

Xem diễn đàn ở dạng TEXT - PDA - Pocket PC