Phần 1 http://www.langven.com/forum/index.php?showtopic=91
Hôm nọ mới mua Cửa hoa hồng của Thiết Ngưng, Sống đọa thác đầy của Mạc Ngôn, Anh hùng thời đại của ai chả nhớ (đoạt giải Mao Thuẫn). Đang đọc dở Cửa hoa hồng, có lẽ ngày mai sẽ xong.
Sẽ review sớm để các bác cùng xem!
Tết đến giờ, mua sách gì nào?
1- Lịch Sử nội chiến Tây Sơn - Tạ Chí Đại Trường (mùng 6 tết)
2- Hứa Tam Quan bán máu- Dư Hoa (1 người bạn khuyến khích mình mua- nếu ko sẽ ko mua vì đang anti Tiểu thuyết)
3- Nhập môn Plato
4- Nhập môn Aristotle
5- Nhập môn Foucault (ko hiểu sao rất kết mấy loại sách thế này, mà thích mua một loạt theo bộ, thế mới buồn cười)
6- Tuyết Tháng 8- Cao Hành Kiện
7-Được tặng: Dòng Sông Mía- Đào Thắng.
Trà Kinh của Vũ Thế Ngọc, 1 quyển sách tuyệt vời về trà (gần như là đầu tiên và duy nhất bằng tiếng Việt). Tui có mở 1 topic riêng nói về trà, nhân tiện mời bà con ghé qua ( có bài trà tàu và ấm nghi hưng của Nguyễn Duy Chính). Cái thú của đọc sách là từ sách biết thêm sách, chẳng hạn như đọc cuốn Trà kinh ông Vũ có giới thiệu thêm cuốn The book of tea mà tui mới đọc hôm qua. Sách do 1 ông Nhật sống bên Mỹ viết hồi đầu thế kỉ 20 và là 1 tác phẩm rất có ảnh hưởng. Nói chung là nhỏ gọn, đọc khá (Nguyễn Duy Chính có nói đến bản tiếng Việt của cuốn này mà tui chưa thấy).
1 thí dụ khác là khi đọc sách của Hoàng Xuân Hãn cuốn Hồ Xuân Hương thiên tình sử, ông có nhắc đến Lưu Hương Kí của Hồ nữ sĩ và Văn đàn bảo giám của Trần Trung Viên. Lưu Hương Kí do Trần Thanh Mại phát hiện ra ở miền Bắc (nhờ đó mà tui biết thêm ông này, ông có viết bài chửi qua chửi lại trên báo cái vụ giáo dục, nói chung là xàm xí nhưng cái ông mần về văn chương thì đọc cũng được). Về Lưu Hương Kí thì thiên hạ đã ra sách mấy năm nay (Hồ Xuân Hương, tác phẩm và lời bình). Còn Văn đàn bảo giám thì tui mới mua được bản tái bản, thiệt là mừng quá xá. Đúng là 1 'siêu phẩm' , bà con nào thích xin mua đọc.
Cuốn Tội ác và trừng phạt bản tiếng Việt là cuốn mà tui đã tìm từ lâu, sáng nay tình cờ vô vnthuquan tìm sách Vũ Thế Ngọc (ko thấy) mà phát hiện ra bản dịch của Cao Xuân Hạo, 1 dịch giả tui rất ưa đọc. Tiếng Việt của họ Cao rất giỏi mà có lẽ ko cần tui phải nói thêm, cái thú của 1 người đọc kiếm được 1 tay viết khá thì cũng ko cần phải nói nhiều (theo tui, có 2 loại người viết: viết đọc được và viết ko đọc vô)
http://vnthuquan.net/truyen/truyen.aspx?tid=2qtqv3m3237n4nqnqn1n31n343tq83a3q3m3237nnnmn&cochu=
Văn đàn bảo giám là sách về gì thế bác taolao? Bác có thể giới thiệu thêm về "siêu phẩm" này không?
Nói về cuốn này tui chép ra lời Nhà Xuất Bản:
' Bộ sách Văn Đàn Bảo Giám (gồm 3 tập) xuất bản lần đầu từ năm 1926 đến năm 1938 mới trọn bộ. Đầy là bộ sưu tập hầu hết những thi ca của các bậc tiền nhân danh tiếng trong lịch sử nước nhà qua nhiều thế kỉ cho đến cận đại, (có kèm theo tiểu sử và ảnh 1 số bậc văn hào như Nguyễn Trãi, Tự Đức, Phan Thanh Giản, Vũ Phạm Hàm, Trương Vĩnh Kí, Đăng Xuân Bảng, Chu Mạnh Trinh, Dương Lâm, Dương Khuê, Nguyễn Khuyến...)'......
Ghi thêm ở trang đầu:
Văn Đàn bảo giám
Dương Bá Trạc đề tựa
Tản Đà đề tựa 1934
Trần Tuấn Khải duyệt lại
Nam Ký Hán-Việt văn biểu
Hư Chu hiệu đính 1968
Trần Vy Hoàng sắp xếp lại năm 1998
(toàn là thứ dữ, riêng Trần Vy Hoàng, theo NXB , là hậu duệ của cụ Trần Trung Viên)
Nói thêm về cái mục lục để bà con hình dung sách này được mần ra sao: sách được tổ chức theo thể loại, mỗi thể loại viết theo từng tác giả
Thất Ngôn bát cú
1) Lê Thánh Tôn (19 bài, tui đếm)
2) Trần Khánh Dư ( 1 bài)
....tộng cộng 88 mục , tức hơn 88 tác giả vì có nhiều tác giả gom vô 1 mục, số bài thơ thì tui làm biếng đếm
Thất Ngôn Lục cú
Thất ngôn tứ cú
Thất ngôn cổ phong
Thất ngôn trường thiên
Song thất lục bát
Lục bát
Thơ ngũ ngôn
Thơ lục ngôn
Thơ yết hậu
Kinh nghĩa
Văn thư
Văn hịch
Văn sách
Văn tế
Văn xuôi cổ
Thể văn biền ngẫu
Các thể tản văn
Ca Trù
Hát xẩm
Giai thoại làng văn
Những câu tạp đối
Hán Việt văn biểu
Tiểu sử các bậc thi hào Việt Nam
Sự phong phú của thể loại, của số tác giả, tác phẩm xứng đáng dành về cho quyển này danh hiệu 'siêu phẩm'. Sách có 993 trang, giấy trắng cứng đẹp và thơm, bìa cứng, lại là 1 cuốn sách xưa (tái bản), giá bán: 140,000 VND.
'
Oh, thế đúng là một quyển sách nên có trong nhà (còn lúc nào đọc thì chưa biết ). Giá cả như thế cũng OK, nếu trên ĐInh Lễ có khi chỉ còn 100k.
Hồi về Việt Nam, tớ cũng mua được 1 số quyển hay:
- 2 quyển của Tạ Chí Đại Trường (Thần và người đất Việt và Lịch sử nội chiến).
- Lịch sử Việt Nam thời cổ đại và Việt Nam văn hóa sử cương của Đào Duy Anh
- Văn Minh Việt Nam của Nguyễn Văn Huyên.
- vài quyển của Bùi Giáng cả thơ và sách dịch.
- Phan Châu Trinh- con người và tác phẩm của Nguyễn Quang Thắng
- Phan Bội Châu của Chương Thâu.
- Triết học hiện sinh và Triết học Kant của Trần Thái Đỉnh
- thích nhất là ôm được Tuyển tập kịch Shakespeare dày chừng 1500 trang.
Nói chung càng ngày thì ở VN càng có nhiều sách hay được in lại hay dịch, giá cả thì tuy đắt thật nhưng so với mua sách ở bên Tây thì vẫn rẻ hơn tương đối.
Đợt vừa rồi lạ là tớ không thấy bán mấy cuốn tiểu thuyết của Dost ở Việt Nam, chỉ có cuốn Chàng thanh niên với cuốn tuyển tập truyện ngắn, còn không thấy bộ 4 tiểu thuyết và cuốn Bút ký dưới hầm (dịch là Ghi chép dưới hầm có lẽ đúng hơn). Không thấy cả ở Đinh Lễ và trong các hiệu sách tớ vào là Đông Tây, Tiền Phong, Thăng Long.
À kể thêm số sách hay là bộ 100 vở kịch do Nhà XB Sân khấu phát hành. Tuy giá hơi đắt so với số trang, và sự lựa chọn chắc cũng có vấn đề (ví dụ không thấy Tennesse Williams, tác giả Mỹ duy nhất hình như là Arthur Miller; Anh thì không thấy cả Oscar Wilde lẫn Bernard Shaw; Sartre thì chỉ có Những con ruồi mà không có No exit- có lẽ là vở quan trọng hơn) nhưng có nhiều vở rất đáng đọc. Có điều giá hơi đắt, ví dụ vở Faust khoảng 300 trang giấy mỏng, chữ rất to mà giá bìa là 50.000, mình tiếc tiền rút cục cũng chẳng dám mua.
Nhưng tớ cũng mua được chừng 7-8 quyển của các tác giả Ê-khin, Brecht, Chekov, Beckett, Ionesco, Ibsen, Nguyễn Huy Tưởng.
@ Thi Anh: dạ, tui vô nhà sách hổng có thấy bán nên ko có mua.
Tui cũng có 2 cuốn trên của Đào Duy Anh (mà chưa đọc). Ngoài những cuốn mà bác Smith kể tui còn thấy cuốn Đường Thi tuyển dịch của Lê Nguyễn Lưu (bự chảng, dày cộm) nhưng ko biết là có hay ko? Trong làng có bác nào có cuốn này chưa nhỉ?
Đau nhất khi đi mua sách lần này là tui phải mua 1 số cuốn với full price vì mấy nhà sách bán sách giảm giá đã hết, như Văn đàn bảo giám, phê phán lí tính thuần túy, thú chơi chữ, phương pháp dưỡng sinh. Đau hơn là bữa cuối cùng trước khi rời SG đi ra nhà sách lại thấy tụi nó mới được đưa về nằm chình ình...
Cuốn Phương pháp dưỡng sinh đọc thấy cũng hay, có dạy thở, ăn uống v.v. Trừ phần nói về tư tưởng, nhân sinh quan Đảng điếc ,đạo đưc cách mạng vô cùng tào lao và nhảm nhí thì còn lại các bài tập thể dục đều coi được.
Vài cuốn cờ tướng: Cờ tàn nghệ thuật và cờ thế giang hồ của Hội cờ TP (Lê thiên vị, quách anh tú, phạm tấn hòa...), 2 cuốn cờ tàn thực dụng dịch lại của TQ. Cuốn đầu chứa mấy thế cờ đúng là thần sầu, coi mà nghiêng mình kính phục. 1 cuốn khác cũng của mấy ông này về cờ tàn thực dụng mà tui tìm hoài hổng thấy, nhiều năm trước tui có cuốn này nhưng rùi cho bạn và cả 1 lố sách cờ khác, giờ phải mua lại từ từ, đúng là ko có cái dại nào như cái dại nào.
Bạn Tao Lao có vẻ thích sách về cờ tướng nhỉ, giống tớ
Bạn có muốn kiếm cuốn gì thì tớ giúp kiếm cho, tức là mua hộ bạn ( có thể tặng không cho bạn nếu thấy hợp )
Vì tớ được một số người trong làng bán sách mến, có khi thấy sách rẻ mà mình ko mua thì phí, nếu như chia sẻ cho ai đó thì tốt vì có người cần mua mà ko được giá rẻ, mình được giá rẻ lại ko cần mua
Tiệm sách giảm giá ở Sài Gòn là tiệm nào thế ? Trong SG có những phố chuyên bán sách mới mà giảm giá cao như Hà Nội ko ?
Mình mới mua hai quyển sách của NXB Tri thức mới dịch là Sụp đổ và Súng, vi trùng và thép cùng của Jared Diamond. Sách hơi nhiều chữ, nhưng đọc rất thú vị.
Mình ở SG, thường ghé những tiệm sách trên đường NT Minh Khai (giảm 15-30%) và Trần Huy Liệu (giảm 20-40%, nhưng ít sách hay hơn). Dạo này thì hay ghé vào tiệm sách Hà Nội trên đường Minh Khai. Mấy nhà sách giảm giá thỉnh thoảng vẫn có sách lậu, nhiều khi về nhà mới biết mua phải sách in lậu thì bực mình lắm >.<
Mấy lần ra Hà Nội mình có ghé Đinh Lễ Tràng Tiền xem thử, tựa sách cũng phong phú, tuy nhiên sách lậu hơi nhiều.
@ Langtu: cảm ơn bạn có nhã ý nhưng cũng ko dám phiền vì tui chỉ mua theo kiểu sưu tập có cũng được hổng có cũng hổng sao, chứ cũng ko có mấy thời giờ nghiền ngẫm. Gần đây tạp chí Người chơi cờ có cho ấn bản gần như đầy đủ các quyển kinh điển của cờ tướng: Quất trung bí, mai hoa phổ, bách cục tượng kì, tâm vũ tàn biên, uyên thâm hải khoát, thích tình nhã thú .... và tui có mua gần như là đầy đủ. 1 đợt sách cờ khác mà hội cờ TP có xuất bản cách đây khoảng 10 năm cũng có rất nhiều sách hay, có 1 cuốn mà tới giờ tui chỉ nghe nói: đó là cuốn Phản Cung Mã. Đợt đó tui cũng mua được gần như toàn bộ: thuận, nghịch pháo, bình phong mã cổ điển và hiện đại, khai cục, trung cục và tàn cục v.v. nhưng năm qua tháng lại ko còn cuốn nào. Tui có cái tật xấu là ít chịu giữ sách, đọc xong rùi bỏ nên ngó tới ngó lui trong nhà ko có mấy quyển.
Tiệm sách mà tui nói cũng là tiệm sách mà bạn tanlangtu nói trên đường NTMK, hình như là mới ra. Còn 1 chỗ sách cũ khác nằm trên đường Trần Nhân Tông (? tui hổng nhớ tên đường rõ, chỉ biết đường đi) có rất nhiều sách hay( nhất là sách xuất bản trước 1975): vd như sách về Nguyễn Trãi, Phan Thanh Giản, hay cuốn Văn học sử VN của Thanh Lãng (tên đúng là gì thì tui quên), sách tiếng Việt (vd như mấy cuốn của Nguyễn Tài Cẩn)...Hi vọng là sắp tới người ta sẽ cho tái bản các cuốn sách cũ mà hay như vậy.
Nhân tiện quảng cáo cho 2 cha Bertrand Russell và Karl Popper. Cũng tình cờ tui thấy trong nhà sách cũ có bán bản dịch 1 cuốn của Bertrand Russell nhan đề Quyền lực và Karl Popper thì có 1 cuốn sách thuộc dạng giới thiệu do cha VN nào đó dịch lại từ 1 cha TQ nào đó. Quyển này tui coi sơ thấy có nhắc tới quyển 'tự sử' (autobiography) của Karl Popper nhan đề Unended Quest. Đây là 1 cuốn sách 'tự sử' tuyệt vời. Đặc biệt, qua đó ta biết Karl Popper được sinh ra trong gia đình gốc nồi âm nhạc , rất mê nhạc Bach, Beethoven và nhạc cổ (taste của y cũng hơi giống taste của tui), những đoạn dẫn giải của Popper về nhạc thật thú vị (dù chưa phải là tuyệt đỉnh vì dù sao Popper cũng chỉ là 1 tay nghiệp dư về nhạc). 1 cuốn xuất sắc khác là cuốn Conjectures and Refutations tập hợp các tiểu luận quan trọng của Popper với những ý tưởng, lí luận và văn phong thuộc loại hạng nhất.
Ở VN gần đây thấy có dịch nhiều sách triết mà sao chưa thấy ai dịch mấy cuốn kinh điển của Bertrand Russell: A history of western philosophy, autobiography, the problems of philosophy, science and religion, the analytics of mind, mysterism and logic, my philosophical development, human knowledge and its scope. Trong khi đó, về triết sử, ở nhà sách lại bài bán rất nhiều cuốn sử Triết của giới đại học VN mà đa số là các cuốn vớ vẩn và nhảm nhí, chỉ cần dịch 1 cuốn History của Russell cho thể loại này là đủ (+ thêm đoạn nhỏ nói về sử triết sau 1948), xuất bản nhiều sách vớ vẩn chi cho phí giấy thiên hạ vậy ko biết.
Vào thời kỳ những năm 60, thì sách dịch từ tiếng Pháp lại là hay nhất. Thậm chí nhiều quyển nguyên bản không phải là tiếng Pháp, chỉ được dịch từ bản tiếng Pháp rất chuẩn. Như bộ chiến tranh và hòa bình của Tonstoi chẳng hạn.
Nếu biết ngữ pháp chữ quốc ngữ, văn chữ quốc ngữ do các trí thức việt nam phỏng ra từ tiếng Pháp, thì việc dịch tiếng Pháp dở bây giờ ..khó có thể hiểu nổi.
http://www.tuoitre.com.vn/Tianyon/Index.aspx?ArticleID=193638&ChannelID=10
Vậy là cuối cùng cũng có người dịch trọn bộ cuốn Trung Quốc triết học sử của Phùng Hữu Lan ra tiếng Việt sau hơn 70 năm từ ngày cuốn này xuất bản. 1 cuốn favourist khác của tui là History of westenn philosophy của Bertrand Russell đã được xuất bản cách đây hơn 60 năm, ko biết bao giờ mới được dịch ra tiếng Việt đây.
Nói về vài cuốn sách tui đọc hổm rày
- Bản dịch tiếng Việt Mật mã Da vinci. Đọc được, tác giả có vốn kiến thức rộng rãi và thú vị về từ nguyên, tôn giáo. Sao bà con chê bản tiếng Việt quá nhỉ trong khi tui thấy dịch giả dịch vậy cũng hay rồi? Tui đọc 1 mạch vì khoái quá và khâm phục ông tác giả quá xá nhưng đọc xong ngẫm lại thật ra đây là 1 tác phẩm bình thường.Cho 3 sao
- Deceptiona point của Dan Brown. Một lần nữa Dan Brown cho thấy 1 kiến thức uyên bác về khoa học (từ vựng nhiều như thế thì đúng là kinh thiệt) nhưng văn phong bình thường, nội dung cũng tàm tạm. Cho 3 sao
- Câu chuyện dòng sông do Sư cô Trí Hải dịch. Đọc ở thư viện hoa sen www.thuvienhoasen.org, bài giảng và bình ở www.tinhthuquan.com. Một siêu phẩm. 5 sao.
- Lịch sử cổ đại VN, VN văn hoa sử cương của Đào Duy Anh. Tác giả có kiến thức sâu rộng về lịch sử nhưng văn phong khô khốc. cho 3 sao thui
Chịp, đang nhức đầu quá bác tào lao ạ, trưa nay đi bêu nắng ngoài đường, chiều về bị bạn Hằng Robocon hành hạ, lại còn biẹn Yahoo 360- biẹn zai/gái nào hâm mộ nên thay avatar lẫn themer blog của em luôn xoành thị xoạch, nên giờ đầu óc đau như búa bổ đây. Mới đi gội đầu nhưng bị cô ấy đấm đầu dứt tóc, may mà ko móc mắt... hic,đau vẫn hoàn đau.
Ấy nhưng nhìn thấy bác post bài, em lại cầm lòng ko đậu, cũng phải kể lể 1 tí 1 téo:
Sáng nay bỏ làm đi chơi ấy, em mua được dững cuốn này:
1- Cuộc đời bí ẩn của Xanvado Daly. XB năm 93
2- Tiểu thuyết Pháp hiện đại - Phùng Văn Tửu - xb năm 90 (Em vốn mê văn học Pháp)
3- Gargangchuya- Frangxoa Rabơle- xb năm 83
4- Đoạn đầu đài - Tsinghiz Aitmatop- xb năm 89
5- Tai Quỷ- Hòa Vang- xb năm 93
6- Đối thoại sau bức tường- Dương Thu Hương- xb năm 86 -
7- Bà mẹ quê già- Senma La-ghec-lop (hì, sách viết sao, em cứ y nguyên viết vậy)- xb năm 71 (cuốn này của tác giả Thụy Điển đã đoạt giải Nobel- còn in nguyên dấu tủ sách nhà bác Phan Ngọc)
Mua từng ấy cuốn, mà hết có 75k- đã thế, còn được nói chuyện đã đời với ông già bán sách ở đấy, theo em cảm nhận, thì cũng là quái nhơn chứ chả chơi. Cái rì cũng biết. Thế mới sợ chứ.
- Sắp tới đã tăm tia mấy bộ, sẽ tới mua tiếp.
À, nhân thể nói luôn về sách mới ra: Em đã có:
- Người Ti-vi- Murakami
- Mặc cảm của D. - Đới Tư Kiệt
- Rong rêu- Bùi Giáng
- Hòa âm điền giã- Andre Gide- Bùi Giáng dịch.
- Trần trụi với văn chương - Paul Auster
Mượn được 1 cuốn này:
Tình yêu- tự do- 1 mình- Osho (cái này nàng Dạ T.P khen tấm tắc)
Được tặng cuốn này:
Kỉ luật của Siêu việt - Osho
Luận Ngữ tân thư- Phạm Lưu Vũ
-
Luận ngữ tân thư là sách in hay sách photo hả Codet?
Bạn Codet mua được mấy cuốn sách cũ có vẻ hay mà rẻ nhỉ. Mua ở chỗ nào thế?
sướng nhỉ? Mình trong này chẳng có cuốn sách nào đọc ngoài Cuộc sống, tình yêu, tiếng cười của Osho. Mấy cuốn được một em cho mượn thì thú thực là đọc ko nổi, tại vì ko tập trung, làm cái gì cũng dở dở dang dang.
Tuần sau ra phải đi mua cho bõ
@Thị Anh: mừng chị Thị Anh mua được nhiều sách hay hén.
Sách cũ có rất nhiều sách hay, giá mà các vị làm trong nghề xuất bản cho xuất bản lại thì thiệt là có lợi cho người đọc và nền văn hóa đọc. Nhiều khi đi mua sách cũ bị cảnh chặt chém mà ruột đau như cắt (vì tiếc tiền). Chẳng hạn như có lần tui hỏi bộ báo Nông cổ mín đàm bị hét giá 750k, cuốn Nguyễn Trường Tộ con người va di thảo (bản photo xuất bản năm 88) của Trương Bá Cần giá 150k, cuốn Chơi chữ của Lãng Nhân giá 60k. Ít lâu sau ra nhà sách thì thấy họ đã cho tái bản cuốn Nguyễn Trường Tộ giấy đẹp, bìa cứng giá chưa tới 100k, 1 cuốn tương tự cuốn Chơi chữ giá chưa tới 20k.
Sách ông Vương Hồng Sển có nhiều cuốn bản photo trong nhà sách cũ vẫn bị hét giá cao quá. Mà bản thân cụ Vương cũng là tay chơi sách sành điệu( đọc cuốn Thú chơi sách của ông) mà vẫn có tâm lí quí sách hơn vàng dẫn đến cái tệ là ích kỉ, dấu giếm . Tui tưởng tượng nếu như nhiều đầu sách trong gia tài sách của ông được đem tái bản lại thì thiệt là lợi bất cập hại (thời ông còn sống thì chắc là ko làm được nhưng trong thời này thì thiệt dễ dàng). Ngày nào cái bệnh ích kỉ bo bo giữ sách vẫn còn thì ngày đó sách Việt còn tổn hại.
@ bác Smith: tl đọc bản hiệu đính của Dương Tường.
Nghe dân trên mạng kháo nhau rằng Dương Tường hiệu đính cũng ko bao nhiêu, sữa mà vẫn sai. Dẫu sao mặc lòng, tui thấy cũng ko nên so đo quá. Bỏ công dịch 1 cuốn sách mấy trăm trang đã là đáng quí, là người đọc cũng ko nên khắt khe quá. Chỉ là sách giải trí cho vui, việc gì phải la lối om sòm như nhiều người Việt vẫn làm (ganh ghét cá nhân, muốn chứng tỏ hay là gì đây?). Nếu muốn chứng tỏ đẳng cấp sao hổng giỏi mà đi dịch sách kinh điển triết học Kant, Russell, Karl Popper, John Stuart Mill, sách kinh điển âm nhạc Bach, Beethoven, Mozart, Brahms. Mấy sách kinh điển như thế hiện giờ người Việt chỉ mới bắt đầu dịch được 1 phần quá nhỏ bé. Mấy cuốn sách 'quan trọng' mà đi dịch bậy thì mới đáng phàn nàn còn sách giải trí 1 năm có hàng triệu thì la lối mần chi, nếu ko muốn bị mang tiếng là nhỏ mọn.
Share với bà con 1 chỗ download sách. Tui thấy chỗ ni toàn là sách xịn bản chụp, giấy úa vàng vì đa số xuất bản cách đây 100 năm, sách mới nhất cũng là cách đây cỡ 40 năm (cũ nên hết coppyright rùi). Không hề gì nếu như bà con khoái sách cũ. Kể vài cuốn mà tui down được (all in english):
http://www.archive.org/
(khoái ai thì đánh vô chỗ search mà down nhé)
Sách triết:
1) Kant: bản tiếng anh 3 cuốn Phê phán lí tính thuần túy, phê phán lí tính thực hành, phê phán năng lực phán đoán, lí thuyết giáo dục, logic, bình luận cuốn phê phán lí tính thuần túy
2) John Stuart Mill:Chủ nghĩa duy lợi, bàn về tự do, tự truyện, logic, kinh tế chính trị
3) Bertrand Russell: tự truyện, lịch sử triết học phương tây, nguyên lí toán học, vấn đề triết học, chủ nghĩa thần bí và logic, phân tích lí trí
Sách âm nhạc:
1) Bach: tiểu sử của Philip Spatia (3 tập ,2000 trang) và cả 1 đống sách tiểu sử khác (nghe đồn toàn là kinh điển), phần nói về nhạc thì có mấy cuốn về organ work, phân tích prelude and fugue. Nói chung phần nhạc thì í ẹ vì mấy cuốn cần đọc thì hổng thấy mặt mày đâu (sách cantata của Wolff, chamber music, orchestral music) nhưng phần tiểu sử Bach thì quá ngon
2) Beethoven: tiểu sử, symphony, 1 lô lốc thư từ
3) Mozart: tiểu sử, thư từ
4) Brahms:tiểu sử
Đa số sách nhạc là sách tiểu sử, ít thấy mấy cuốn về nhạc nhưng down được mấy cuốn này thì quá khoái và... tiếc vì có 1 số sách mới mua ràng ràng mà giờ down được trên mạng, cũng may là chưa mua nhiều hông thì tức chết.
ố, tất nhiên đọc sách giấy vẫn khoái hơn vì tiện lợi, ko mỏi mắt. Đối mới mấy cuốn sách cũ tui vừa down giấy vàng khè, cũ mèm nếu mà đọc trực tiếp trên máy thì có nước chết. Cách an toàn là từ từ ngâm cứu coi cuốn nào cần thiết in ra giấy đọc. Mua cả 100 cuốn sách giấy như thế vừa tốn tiền và đi đâu cũng bất tiện. Vẫn đang 'sung sướng' vì có được cả đống sách hay, lại ko phải nhức đầu cái chuyện làm sao di chuyển chúng dzia VN.
Hoàn toàn đồng ý với Grass. Nếu đã dịch thì dịch cẩn thận, không thì thôi, chứ đọc dịch dở thì nó
... hỏng cả người đọc đi (còn hỏng người dịch thì dĩ nhiên rồi, nếu không thế thì đã không dịch hỏng).
Giống như nếu nếu phở như nấu cháo thì tốt nhất là đừng nấu phở vì sẽ làm cho người đọc nhầm phở là cháo, nguy hại biết chừng nào.
Khi đi nghỉ hề thì bao giờ cũng gặp phải một mâu thuẫn : làm sao có sách đọc mà không phải mang nặng.
Vì thế phải chọn lựa xem mang quyển nào vừa nhẹ vừa đọc được lâu, lại có thể đọc nhẩn nha được. Vì ngồi trên bãi cát, có phải mắt mình lúc nào cũng dán được vào quyển sách đâu.
Chính vì thế phải tìm những quyển nào văn chương thật trúc trắc ví dụ
- Phê phán lý tinh thuần túy
hay
- triết học pháp luật của Hê ghen
hay
- Heiddegger
Cuối cùng lại mang quyển kinh Lăng già (Langavatara Sutra) đi. Nhưng "tụng " xong nó rồi mà vẫn còn thời gian , thế là đi tìm sách mua. Tự nhiên kiếm được mấy quyển của Jack Kerouac
-Lonesome Traveler
rồi
- On the road
Thấy cũng hay phết đặc biệt lại rất hợp với quyển kinh mình mang theo.
"My backpacks were piled on the airport again; I had longer ways to go. But no matter, the road is life".
(Xuyên tạc từ J. Kerouac)
Bác Phó nên lên đời PDA hay smartphone, có thể nhét rất nhiều sách vào đó, và sau 1 hồi em thấy đọc ebook trên điện thoại cũng không khác gì cầm 1 quyển sách
em cũng đã từng làm một dự án về vụ đưa sách lên mobile nhưng tất nhiên là thất bại :P vì đã đi trước thời đại lâu quá, hic.
Nhưng cái cảm giác ngồi cầm một quyển sách bằng giấy, có thứ mùi âm ẩm của giấy, mùi mực hay mùi mồ hôi tay lâu ngày cầm vào nó vẫn thích hơn.
Kể thêm vài cuốn sách mà tui down được, toàn sách kinh điển, chắc là chỉ download để giành chơi thôi chứ đọc thì thiệt là hông xiết:
1)David Hume: A treattise on human understanding, Dialogue concerning on natural religion, An enquiry concerning on Principle of morals
2)Locke: Essay concerning Human understanding, two treatises of goverment
2 ông và nhiều cuốn sách đã làm nền tảng cho chủ nghĩa duy nghiệm ở Anh.
3) Hegel: hiện tượng học tinh thần, lịch sử triết học
4)Homer: Iliad và Odeyssey do A. Pope dịch, bản dịch mà John Stuart Mill đã đọc say mê trong thời thơ ấu và có tham vọng làm 1 bản dịch khác nhưng ko thành
5) Freud: giới thiệu phân tâm học và mấy cuốn linh tinh
6) Nietzsche: beyond good and evil, tiểu sử , cuốn philosophy of Nietzsche (hơn 1000 trang,gom mấy cuốn kinh điển của ổng)
7) Schubert: life of schubert, schubert 's songs
8) Schumann:a life of suffering,schumann life and works, sách tập hợp mấy bài phê bình của Schumann
9) Wagner: stories of wagner 's operas, life and works
10) Mendelssohn: life and works
11) Handel:tiểu sử, life and works
Sách tiểu sử Tchaikovsky, Shostakovich, Stravinsky (tự truyện, đối thoại, nhật kí), sách về violin (lịch sử, cách chế tạo, người làm violin). Đúng là chỗ Archive này mà down sách nhạc cổ điển thì đúng là lọt trúng ổ, nhưng chỉ hơi buồn là sao toàn sách kiểu giới thiệu kiểu 'con người và tác phẩm' mà ít thấy sách chuyên khảo thể loại âm nhạc (để giành vừa nghe nhạc vừa lấy ra coi).
Tới bữa nay mới lò mò lấy cuốn ebook Trong cõi của Trần Quốc Vượng do dân làng làm ra đọc , đọc hồi xong hổng nhớ đã đọc gì, hổng thấy gì mới mẽ và hay ho. Cài cuốn Phê phán lí tính thuần tủy của Bùi Văn Nam Sơn mãi mới xong phần giới thiệu của bà Thái Kim Lan với 2 cái lời đề tựa trong 2 lần xuất bản.Quá oải nhừng dù sao còn thấy khá hơn phải đọc Kant bằng tiếng Anh vì nhờ có ông Bùi Văn thuyết minh và chú giải. Tui Phải khâm phục ông Bùi Văn này quá, văn phong thiệt lưu loát, kiến thức rộng lớn. Còn bà Thái Kim Lan cũng thuộc thứ dữ nhưng vẫn có nhiều chỗ 'show up' và sạn.
Bổ sung thêm:
12) Karl popper: Xã hội mở và kẻ thù của nó (2 tập) (đã được Nguyễn Quang A dịch ra tiếng Việt và đăng trên talawas).Một số tác phẩm quan trọng và hay khác nhưng ko có trên archive: Sự khốn cùng của chủ nghĩa lịch sử ( ông A dịch và đăng rùi), logic of scientific discovery (bản tiếng anh năm 1959), Conjectures and refustations, Autobiography-unended quest
13) Karl Marx: Capital (2 tap), sự khốn cùng của triết học
14) Schopenhauer: the world as will and idea (3 tập), tiểu luận (1 lô), tiểu sử. Cha này tui chưa đọc cuốn nào nhưng nghe Karl Popper đồn là ông rất nể ông này và Hegel là 1 kẻ đểu đã có tình làm lưu mờ tên tuổi của Schopenhauer. Trong tập 2 cuốn Xã hội mở, Karl Popper đã chửi Hegel rất bạo và ta thấy văn Hegel thật kỳ ảo ( như Bùi Văn Nam Sơn khen)đến mức buồn cười ! Tuy nhiên, trích dẫn ra để chửi thì thường xuyên tạc, rảnh rảnh chắc tui cũng ráng giành tiện mua bản dịch của Hegel đọc để coi sao.
Karl Popper luôn là kẻ phá bỉnh các 'bữa tiệc triết học', chửi rủa 1 số cha đại triết gia chính thống từa lưa như 1 kẻ đừng ngoài lề. Chẳng hạn như hồi thời logic thực chứng và triết học phân tích đang thịnh, bản thân ông ko hề muốn xếp chung vô (dù thiện hạ cứ hay hiểu lầm ông 1 là mem trong đo) và rồi cuối cùng cũng chính ông đã làm lụi tàn luôn logic thực chứng. Ông phê phán Plato, Hegel, ko ngợi ca Aristote, phê phán phân tâm học và chủ nghĩa cộng sản vànhưng giành 1 sự kính trọng sâu sắc cho Karl Marx (trong xã hội mở), Kant, John Stuart Mill, Bertrand Russells. Ông khoái nhạc cổ. Tự ông gọi mình là kẻ theo Critical Rationalism, tức theo chủ nghĩa duy lý phê phán hay duy lí nghiêm túc. Nói 1 cách nôm na là theo duy lí và dùng 1 thái độ phê phán, nghiêm túc đối với tất cả các học thuyết, suy luận v.v. Với ông triết học là problems và solving problems và thách thức kẻ khác vượt qua các học thuyết của mình.Ông xứng đáng là 'Độc cô cầu bại' của triết học, dùng vô chiêu thắng hữu chiêu (critical rationalism chỉ là 1 phương pháp 'vô chiêu') hay Gọi ông là 1 kẻ theo chủ nghĩa tân hoài nghi. Ông ko kề là 1 kẻ theo chủ nghĩa Tân duy nghiệm như bà Thái Kim Lan quơ đũa trong phần giới thiệu cuốn PPLTTT (nên tui có hơi nghi bà ko 'biết' về Karl Popper). Hơn nữa, bà cho rằng phái Tân duy nghiệm 'ngây thơ' 1 cách có phần vội vàng (chẳng critical chút nào , dù rằng đang viết lời tựa cho 1 quyển Critique)
@Grass,
Chắc rồi cũng phải chuyển qua E-book, vì không thể nào mua sách giấy mãi được vì mãi rồi cũng không có chỗ chứa.
Jack Kerouac viết hay nhất có lẽ là quyển "ăn mày thiên giới" (nếu dịch theo tựa đề của bon Pháp dịch: Les Clochard Célestes, nguyên bản Dharma bums hay gì đó).
Trong quyển này ông ấy vừa tự thuật về mình vừa về các bạn bè của mình, họ sống giống như các ẩn sĩ đạo Lão hay Thiền sư trong điều kiện hiện đại. Qua đó vừa biết được quan niệm của họ về văn hóa phương Đông thế nào, dù cái hiểu đó vẫn có một cái gì đó hơi ngây thơ.
dù sao thì đọc quyển đó cũng cảm thấy nổi lên trong mình những kỷ niệm và tình yêu núi rừng.
cuối tuần rồi nằm nhà đọc lại T mất tích của Thuận và xong cuốn Đường du mục. Lụa được nhiều người khen nhưng có lẽ đối với mình thì hơi nhạt. Kiểu viết cô đọng, cách nhìn đúng là của phương Tây. Đọc có chút so sánh với Thiếu nữ đánh cờ vây của Sơn Táp do cách viết.
Định đọc Anh em nhà Karamazov nhưng lại thôi, vì những cuốn sách của LA tặng bao giờ cũng đem lại cái gì đó buồn bã :P, cho dù đọc hết Don Quixote thì cực thích.
Kỳ này Bến ra HN là dứt khoát nàng LA phải tặng sách cho tớ đấy. Nhớ lại lần đầu mang sách tặng của nàng về SG, giở ra đọc trên máy bay xong lúc xuống cứ quanh quẩn trong đầu ý nghĩ muốn tự tử.
Tiếp nối cảm giác phục hồi cảm xúc lãng mạn, tớ mới vác về cuốn "Bốn câu chuyện tình hay nhất thế giới". Nhâm nhi đọc lại mấy câu chuyện cũ thấy mình cảm nhận khác hẳn đọc lần đầu lúc còn bé. Tại sao chuyện tình hay lại cứ phải kết thúc bằng cái chết nhỉ? Buồn quá!
Có người bạn nhờ tớ mua hộ quyển Sự bí ẩn của vốn (tư bản) - THE MYSTERY OF CAPITAL của HERNANDO DE SOTO do Nguyễn Quang A dịch mà tớ tìm chưa thấy. Thi Anh hay bạn nào biết chỗ bán quyển này (Hà Nội) thì chỉ cho tớ với. Tks!
Ob tìm ở đâu rồi?
Trong lúc đợi TA cho tớ biết có thể tìm mua quyển sách "Bí ẩn của vốn" ở đâu, tớ đã tìm được lời giới thiệu về cuốn sách này. Tớ copy về đây cho bà con tham khảo nếu có quan tâm để khỏi lạc đề.
SỰ BÍ ẨN CỦA VỐN
Tác giả: Hernando de Soto.
Phạm Quang Diệu - biên dịch (2004)
Năm 1989, lần đầu tiên De Soto thu hút được sự chú ý của công chúng với cuốn Một con đường khác, cuốn sách ông viết về những trở ngại của doanh nhân. Là cố vấn cho Tổng thống Peru Alberto Fujimori, ông đã điều hành một dự án bảo đảm quyền sở hữu tài sản và xoá bỏ tệ quan liêu. Nhóm nghiên cứu của ông đã phát hiện phải mất 728 thủ tục hành chính để có được một ngôi nhà ở Thủ đô Lima, Peru. Viện nghiên cứu ILD của ông đặt tại Lima cũng đã phát hiện ra những điều tương tự ở Ai Cập, Indonesia và Haiti. Năm 2001, ông đã viết cuốn: Sự bí ẩn của vốn được giới học giả và các nhà chiến lược phát triển đánh giá cao đặc biệt. Hiện nay, De Soto đang làm cố vấn cho Tổng thống Mêhicô Vicent Fox. Chúng tôi xin giới thiệu tóm lược những chủ đề chính của cuốn sách cũng như những tư tưởng chính của ông qua cuộc phỏng vấn.
Hàng thế kỷ qua, đói nghèo luôn là vấn đề không thể tránh khỏi ở các nước đang phát triển. Tại sao phần lớn người dân vẫn bị ách lại trong cảnh nghèo khổ? Sự tồn tại song hành của nghèo đói với sung túc là câu hỏi hóc búa nhất trong tất cả các nền kinh tế, và nó chính là chủ đề một cuốn sách gây tranh cãi của nhà học giả người Peru, Hernando de Soto. Trong cuốn sách Sự bí ẩn của vốn, mặc dù Soto đã giản đơn hoá rất nhiều giải pháp cho vấn đề nghèo đói, bài viết của ông có giá trị lớn khi nhấn mạnh một vấn đề vẫn thường bị đánh giá thấp: Sự thất bại của hệ thống luật pháp trong việc công nhận và tôn trọng tài sản của người nghèo.
De Soto viết: Người dân ở những nước chậm phát triển cũng khôn khéo và có đầu óc kinh doanh như người dân ở những nước giàu có. Vấn đề khác biệt then chốt là vì phần lớn họ sống trong những ngôi nhà không phải là chủ sở hữu thực sự. Họ không có quyền pháp lý đối với đất đai, nhà cửa hoặc công việc kinh doanh. Họ không thể sử dụng chúng như những đồ ký quỹ hoặc vay mượn khi cần thiết. Họ cũng không thể sử dụng những dịch vụ thiết yếu như điện, nước. Và nếu họ có tích luỹ được tài sản, họ sẽ gặp rủi ro khi bị những rào cản từ phía Chính quyền.
Cuốn sách cho rằng, hệ thống luật pháp ở các nước đang phát triển hoạt động không tốt. Chính những thất bại đó đã làm những dãy nhà ổ chuột lụp xụp xuất hiện ngay ngoại ô những thành phố lớn của các nước đang phát triển. De Soto viết: “Điều mà các nhà lãnh đạo đất nước này đang bỏ qua chính là vấn đề người dân đang tự ý tách riêng thành những nhóm nhỏ ngoài luật pháp cho đến khi chính phủ đưa ra một hệ thống luật pháp mới cụ thể.”
De Soto và các đồng nghiệp đã tính toán rằng, ở các nước đang phát triển người dân nghèo sở hữu khoảng 9 nghìn tỷ $ tài sản một cách không chính thức , chủ yếu dưới dạng nhà cửa. Con số này vượt xa tất cả các khoản viện trợ quốc tế cho các nước đang phát triển. Nhưng điều quan trọng là số tài sản này của họ không được công nhận ở đâu cả, và họ không thể sử dụng chúng để vay mượn. De Soto lập luận rằng, cải cách hệ thống luật pháp sẽ giải phóng “nguồn vốn chết” đó, biến chúng thành động cơ tăng trưởng, như vốn ở các nước giàu có.
De Soto ủng hộ quan điểm cho rằng, biến những mảnh đất nhảy dù thành những khoản vốn- dù nhỏ- bằng cách trao cho người dân quyền sở hữu. De Soto đã giải thích, vào thế kỷ 19, Hoa Kỳ đã thực hiện điều đó chính xác như thế nào, khi Quốc hội và Toà án Tối cao trao quyền sở hữu tài sản cho những người đến sống định cư trong những khu nhà ổ chuột và những người tìm vàng.
Chương trình cải cách kinh tế vĩ mô của các nước đang phát triển thường không quan tâm đến người nghèo. Nghiên cứu của Viện ILD nơi De Soto công tác về nền kinh tế ngầm ở Thế giới thứ ba đã chứng minh rằng, người nghèo thực ra không đến mức quá nghèo khổ. ở Peru, riêng tài sản của người nghèo đã có giá trị khoảng 315 tỷ $ - gấp 7 lần giá trị tài sản của công ty dầu mỏ quốc gia Pemex. Cũng tương tự, tổng cộng tài sản thuộc sở hữu của người nghèo ở Ai Cập là 240 tỷ $, bằng 55 lần đầu tư trực tiếp nước ngoài trong quãng thời gian hơn 200 năm, bao gồm cả chi phí xây dựng kênh đào Suez và Đập Aswan.
Các nước nghèo cũng đã chứng minh được rằng, họ có thể cải thiện tình trạng không rõ ràng trong sở hữu tài sản. Ví dụ, năm 1990, Công ty Điện thoại Peru (CPT) đã ghi tên vào thị trường chứng khoán Lima với giá trị ban đầu là 53 triệu USD. Nhưng sau đó, chính phủ Peru đã không thể nhượng bán CPT cho các nhà đầu tư nước ngoài với lý do: rất khó xác định quyền sở hữu của CPT với tài sản của họ. Ngay lập tức, chính phủ Peru đã đề ra các quy phạm pháp luật, quy định tài sản được tiêu chuẩn hoá theo chuẩn mực kinh tế toàn cầu. Kết quả là tài sản của CPT đã dễ dàng chuyển thành cổ phần. Những quy phạm tiêu chuẩn đó được ghi lại thành văn bản luật để đảm bảo quyền lợi cho phía thứ ba, đồng thời tạo lòng tin vào các nhà đầu tư cũng như hình thức tài chính tín dụng. Hệ thống văn bản pháp luật mới này cũng đề ra quy định rõ ràng, giải quyết tranh chấp tài sản có liên quan đến cả vấn đề tham nhũng. Ba năm sau, vốn luân chuyển của CPT đã là 2 tỷ $ - bằng 37 lần giá thị trường ban đầu. Tài sản của người nghèo cũng có thể được thừa nhận hợp pháp và chính nguồn đó sẽ hình thành vốn tiềm năng.
Đối với các nước giàu có, lịch sử phát triển là một câu chuyện về chính phủ đã lắng nghe và biến “luật của dân chúng” thành những quy tắc chung như thế nào để mọi người dân đều hiểu và tôn trọng. Tầng lớp những người giàu có kiểm soát được quyền sở hữu nhà cửa, tài sản… của riêng mình, họ đã có được những lợi thế cực kỳ to lớn so với 5/6 dân số nghèo khổ còn lại. Với quyền sở hữu tài sản, cổ phần và luật tài sản như vậy, họ đã có thể tiến xa hơn rất nhiều bằng cách vừa coi tài sản của họ như một vật hiện hữu có giá trị sử dụng (nhà cửa làm nơi cư ngụ), vừa có giá trị (dùng làm tín dụng thế chấp hoặc mở rộng kinh doanh). Bằng một hệ thống sở hữu tài sản hội nhập và mở rộng, các quốc gia phát triển đã tạo giúp người dân của họ thoát khỏi tầng hầm bụi bặm của thế giới cũ, giúp họ bước sang một vương quốc mới, nơi mà tài sản biến thành đồng vốn và sinh ra lợi nhuận.
Vấn đề của người dân nghèo thực ra không phải như chúng ta vẫn thường nghĩ mà nằm ở giải pháp đưa họ thoát khỏi cảnh khó khăn. Đã đến lúc đưa định nghĩa nghèo đói ra ngoài hệ thống luật pháp bảo thủ, vẫn thường coi quy định pháp luật là dinh thự kiên cố không thể di chuyển, và trao vấn đề đó vào tay các chính trị gia, những người hiểu rõ hơn ai hết luật pháp là một sự đồng thuận xã hội.
Làm sao để chuyển tài sản thành vốn
Đã qua ba thế kỷ, vốn vẫn là nguồn tạo cảm hứng cho các nhà tư tưởng. “theo Marx, bạn cần phải vượt qua khỏi phạm vi vật lý để đụng đến ‘con gà đẻ trứng vàng’; Adam Smith thì cho rằng bạn phải tạo ra ‘một chuyến xe bay trên không trung để đến được chú gà đó. Nhưng không ai cho chúng ta biết chú gà này ẩn nấp ở đâu. Vốn là gì, nó được tạo ra như thế nào và liên quan đến tiền ra sao?”. De Soto tóm tắt chìa khóa đi đến bí ẩn này như sau:
- Tập trung vào tiềm năng kinh tế của tài sản: vốn sẽ được sinh ra trong một cơ chế theo đó người sở hữu được phép tách nguồn lực khỏi giới hạn vật chất của nó và tập trung nhiều hơn vào tiềm năng sinh lời.
- Hợp nhất thông tin phân tán thành một hệ thống: Lý do các nền kinh tế thị trường hoạt động hiệu quả ở các nước phát triển và không hiệu quả ở các nước đang phát triển là đa số tài sản ở các nước giàu đều đã được hợp nhất vào một hệ thống đặc trưng chính thức.
- Làm cho mọi người có trách nhiệm: làm cho người sở hữu và có thu nhập từ tài sản phải có trách nhiệm tạo ra cảm giác an toàn và đảm bảo cho các nhà đầu tư.
- Sử dụng tài sản cho nhiều mục đích: chuyển đổi tài sản trong điều kiện khó tiếp cận sang điều kiện dễ tiếp cận hơn.
- Nối kết người dân: làm cho tài sản dễ chuyển đổi mục đích, thực thi quyền sở hữu và làm cho thông tin dễ tiếp cận hơn; khi đó tài sản sẽ di chuyển một cách tự do giữa người dân.
- Bảo vệ các giao dịch: thông qua luật pháp, bằng khoán, hợp đồng, v.v. bằng cách tập trung vào sự an toàn của các giao dịch, các nước giàu cho phép công dân di chuyển một lượng lớn tài sản với số lượng giao dịch rất ít.
Có bác nào có sách tập yoga cơ bản ko, em mới chập chững vào học nên muốn đọc quyển nào cơ bản.
Nếu TA tìm được bài viết của bác Nguyễn Quang A phản ảnh về việc tên sách The Mystery of Capital khi bác dịch là "tư bản" nhưng NXB lại in thành "vốn" và bìa sách là hình ảnh đồng tiền là hiểu sai nội dung sách và ý nghĩa của chữ "capital" ... trên Tia sáng thì sẽ biết cuốn sách đó do NXB nào phát hành.
Đọc cũng lâu lâu rồi nên không nhớ chính xác, Ob định vào Tia sáng để tìm nhưng không hiểu sao không thể vào được. Có ai biết tại sao không? Có phải báo Tia sáng điện tử giờ không còn là tiasang.com nữa phải không ạ?
Bác Milou có lòng thì tìm hộ em mấy cái file video đó luôn, mới cả có sách nữa thì tuyệt vì xem hình nhiều cái ko hiểu, có thêm sách đọc vào thì dễ ngấm hơn.
Ra thư viện ở địa phương, có thể có rất nhiều ở đó
Mấy cuốn tui vừa mua, đem 'khoe' với bà con:
1) Lịch sử văn học Mỹ của Lê Đình Cúc
Giá rẽ, nội dung được (chủ yếu là giới thiệu tác giả và tác phẩm của Văn học Mỹ, với 1 người hổng biết trăng sao gì về Văn Mỹ như tui thì phần này khá bổ và ngon)
2) Thiền luận của Suzuki, bản dịch Trúc Thiên
Phải nói là 1 bộ 'đẳng cấp' , tác giả và dịch giả đều thuộc cỡ thú dữ. Có 1 cái đáng phàn nàn là bản tui mua được oánh sai chánh tả nhiều vô kể
3) Tây Du kí và Tam quốc chí
In thành bộ 2 tập, bìa cứng, chữ đẹp. Riêng Tam quốc có bản đồ thời Tam quốc, quá tuyệt.Của đáng tiền
4) Hồi ký 50 năm mê hát của Vương Hồng Sển
Sách của lão Vương thì ngon rùi, nhiều thông tin, văn phong miền Nam ngon lành, chỉ mỗi tội họ Vương hơi láu cá
5) Du ngoạn trong âm nhạc cổ truyền VN của Trần Văn Khê
(chưa coi, no comment)
6) Vô Môn quan và tuyệt quán luận , sách do Vũ thế ngọc dịch
Họ Vũ đúng là hạng 'thượng thừa', dữ quá cỡ thợ mộc
7) Tinh hoa triết học phật giáo, Tuệ Sỹ dịch
Đọc được, nhưng hông thấy bổ ích gì ráo.
link http://www.phatviet.com/tuesy/tinhhoa/tinhhoatriethocpg.htm
8) Thiền đạo tu tập của Trương Trừng Cơ
(chưa đọc), giá rẻ
9) Tứ đại thiền gia ngữ lục, sách của Trương tuệ Mẫn dịch
Chưa đọc luôn, mừ nghe đồn họ Trương là bạn của Vũ Thế Ngọc, chắc là sách đàng hoàng
10) Triết học hiện sinh của Trần thái Đỉnh
'Chưa tới cửa', nhưng cũng thuộc dạng đọc ngon
11) Martin heidegger và tư tưởng hiện dại của Bùi Giáng
(chưa coi)
sự việc cho thấy có thể kết luận tào lao bị man mát, kô thể chấp nhận được những hành động như vậy.
Một vài cuốn tớ recommend các bạn đọc dạo gần đây:
- Như một cuốn tiểu thuyết - Daniel Pennac (có phải là bi kịch không đối với con của những người cha/người mẹ là tác giả nổi tiếng?)
- Bờ thứ ba của dòng sông - Tập truyện ngắn của các tác giả Brazil (Joaquim Maria Machado De Assis, Paulo Coelho, Joyce Calvalccante,...)
- Những bất động nho nhỏ của đàn ông - Grace Paley (cực kỳ giản dị nhưng rất hay vì nó được viết từ góc độ của một người vợ bình thường, chỉ là người làm nội trợ)
Từ độ xem film nhiều thấy mình rất lười đọc, và từ độ chăm chỉ kiếm tiền thì thấy mình rất lười update trình độ văn hóa
1) Trái tim của Bụt của Thích Nhất Hạnh
http://www.thuvienhoasen.org/traitimcuabut-00.htm
2) Tinh hoa và sự phát triển của Đạo Phật của Edward Conze
http://www.quangduc.com/triet/130tinhhoa.html
3) Phật giáo những vấn đề triết học của Rozenberg
http://www.quangduc.com/triet/132vandetriethoc.html
4) Phật giáo tư tưởng luận của Taiken, Thích Quảng Độ dịch. Gồm 3 cuốn về lịch sử của Phật giáo Nguyên Thuỷ, Tiểu Thừa và Đại Thừa
http://www.phatviet.com/dichthuat/luantang/pgttl.htm
5) Tìm hiểu sáu phái triết học Ấn Độ của Thích Mãn Giác
http://www.quangduc.com/triet/136sauphai.html
Về triết Ấn, tui đang coi tập 1 bộ Indian philosophy của S. Radhakrishman , 2 tập (trên mạng chỉ thấy tập 2 ở www.archive.org , chưa thấy tập 1). Ông SR này nghe đồn là giáo sư ở đại học Oxford nhiều năm và về sau làm Tổng Thống nước Ấn. Sách viết khá được, chỉ có khổ mỗi tội là toàn thuật ngữ, phe phái, tên kinh sách bằng tiếng Ấn...đọc không nhớ gì cả. Tôi nghĩ là đọc sách Việt thì 'dễ thở' hơn, kiểu như Veda thì dân ta kêu thánh điển Phệ Đà, Upadnisad thì kiếu là Áo Nghĩa Thư...
Cuốn 5 đọc rồi mà hổng hiểu gì hết vì 'out of context', đọc cuốn của RS thì chuyện nó rõ rằng hơn (tập 1 nói triết Ấn từ đầu tới đạo Phật, tập 2 nói về Sáu phái triết Ấn). Thêm về 6 phái triết Ấn, có 1 cuốn khá cổ và kinh điển mà nhiều sách khác hay trích lại, Đó là cuốn : six systems of indian philosophy của Max Mullex (cuốn này có trên archive.org)
bạn ThiAnh đọc Mặc cảm của Đ xong hết chưa? Tớ chắc nốt tối nay là thanh toán xong, đọc cứ buồn cười vì có cảm giác đang đọc Don Quixote thế kỷ XX của châu Á, nhờ! Mỗi tội trình không cao bằng bác Cervantes thôi.
Khoảng 2 tháng nay chưa lướt qua Đinh Lễ lần nào nhưng hôm rồi dọn nhà thấy vẫn có tới khoảng hơn 30 đầu sách chưa kịp đọc, nên quyết định nghỉ mua một thời gian.
À, ai có đọc cuốn Vạn Xuân viết về Nguyễn Trãi của bà người Pháp chưa? Nếu có rồi thì cho tớ vài ý kiến nhé. Có người đang muốn rủ tớ làm "cái gì đó" hay ho với cuốn này
Đang đọc Thánh kinh của một con người của Cao Hành Kiện và Nửa kia của Hitler.
Cũng không đến nỗi
Thánh kinh của một con người phải nói là rất hay.
- Tiếc là tớ mua bản dịch của bạn Liên, sau đó, mới có bản tốt hơn, nên tự nhiên lại ko đọc nữa.
- Z : Biẹn Thị Anh đọc xong cuốn Mặc cảm của D lâu rồi. Nhưng ko thấy có thể so sánh được với Donkihote 1 tẹo nào để mà nói trình cao hay ko bằng.
Cuốn Vạn Xuân dầy cồm cộp, biẹn Thị Anh cũng chưa có ý định mua hay đọc.
Hôm rồi tới nhà bác Nauy, thấy bác í cũng để ở ghế, hẳn dây là ng có ý định gì đó cùng với em Z nghĩ tới chiện làm gì đó với Vạn Xuân chăng???
A, mà chiều qua giở tờ Đất Việt số 2, thấy bác Na uy của em Z lên báo đấy. )
Dạo này thằng cu nhà tớ nó hay đọc Chicken soup for the soul, thỉnh thoảng tớ ghé vào một mẩu đọc cũng thấy thú vị phết.
Bắt trẻ đồng xanh
- J.D.Salinger
Một cuốn truyện đáng yêu.
Có bản mềm.
(Các bác sớt hộ nhé, nhiều trên google lắm, chứ tôi ko có sẵn trong máy)
Ảnh minh họa đính kèm
Bạn Thị Anh share cho tớ bản mềm được không?
Cảm ơn bác fotech. Nhưng bản của bác là bản dịch của Đức Dương- Bùi Mỹ Hạnh. Tớ muốn đọc bản dịch của Phùng Khánh vì nghe nói bản này được khen nhiều. Để tớ google tìm vậy.
VN Máu lửa quê hương tôi (hồi ký chính trị) của Hoàng Linh Đỗ Mậu
link http://sachhiem.net/HOANHLINH/VNML0.php#TacgiaHLDM
Hôm qua mới coi sơ Bắt trẻ đồng xanh, bản dịch của Phùng Khánh, thấy có vẻ cool nhưng ngôn ngữ có lẽ là hơi xưa quá, nếu mà những người giờ đọc có khi không thích mấy.
Mới mua:
- Tên tôi là Đỏ - Orhan Pamuk
- Bắt trẻ đồng xanh
- Cha & Con (The road) - tác giả cùng với tác giả của No country for the old men. Nhưng nghe anh CVD nói cuốn này dịch dở lắm.
- Khuôn mặt hay đại loại thế, ghi chép của một cô bé dưới thời Taliban
Phương Nam mới ra một loạt Mạc Ngôn, các truyện vừa và tiểu thuyết, design khá đẹp và gọn, mấy bữa nữa có tiền sẽ ra mua trọn bộ.
Bác nào có bản pdf về Kinh dịch của Ngô Tất Tố ko, tìm mãi trên mạng ko có.
Tks các bác.
đang đọc dở cuốn Lãng du qua văn hóa Việt của bác Hữu Ngọc, tập hợp rất nhiều bài viết của bác về văn hóa VN trong khoảng hơn mười năm qua.
Tình cờ tối qua đọc về người Tày, Nùng và Choang, nhớ ra một lần tranh luận đâu đó với anh Smith, đại khái ý anh là những người này là một, hic, không biết nhớ thế có đúng không. Trong cuốn này, bác Ngọc nói, họ là những tộc người khác nhau. Tày và Nùng có ngôn ngữ có thể nói để hiểu nhau nhưng ko giống nhau và sinh hoạt văn hóa cũng có nhiều nét tương đồng nhưng không trùng khớp. Người Tày gọi mình là người áo trắng, người Nùng gọi mình là người áo đen.
Sách khá dày, hơn 1000 trang, in đẹp, sạch, giá bìa 125.000, giá bán giảm khoảng 98k.
Cuốn hồi ký của ông Hoành Linh Đỗ Mậu mình cũng từng đọc qua rồi nhưng quả thực không có nhiều cảm hứng lắm vì bản thân nó chứa đựng khá nhiều mâu thuẫn đối với 1 số cuốn hồi ký của các tướng lãnh VNCH cùng thời ví dụ như ông Trần Văn Đôn hay ông Tôn Thất Đính.
Nếu bạn quan tâm tới lịch sử VN cận đại thì recommend bạn cuốn : "Khi đồng minh tháo chạy" của cựu tổng trưởng kế hoạch VNCH bác Nguyễn Tiến Hưng, gần đây có thêm cuốn : "Mẹ VN ơi!Dân ta có tội tình gì" của ông Pierre Darcourt. Về phía chính phủ VN hiện tại thú thực mình ko thích đc tác phẩm nào vì hầu hết nó super lá cải ngoại trừ cuốn : "Chặng đường 10000 ngày" của ông Hoàng Cầm...
@Sóng,
Nếu tôi không nhầm thì nhà văn Ngô Tất Tố không viết về kinh dịch. Ông ấy chỉ có quyển viết về Mặc Tử (Mặc gia).
@Duy Anh,
Ngược lại mới đúng chứ. Các hồi ký của các tướng lĩnh VNCH mới đúng là lá cải vì nó có rất nhiều những tình tiết mà một người VN bình thường ham những chuyện vớ vẩn kiểu "xăm soi đời tư" người khác thích thú.
Còn về mức độ chính xác về lịch sử thì chưa chắc đã đúng đâu. Chính vì thế mà ngay cả sử gia Mỹ viết về cuộc kháng chiến chống Mỹ (mà họ gọi một cách trung dung là Vietnam War) cũng không dùng nó.
Một đặc điểm của thể loại hồi ký nói trung là không bao giờ đúng. Nó chỉ phản ánh cái nhìn của tác giả vào lúc viết (chứ không phải là lúc xẩy ra sự việc) và lúc này người viết đã tích tụ được nhiều điều hơn (ít ra vì sự việc đã ngã ngũ), chính vì thế nó có tác dụng "bào chữa", "đánh bóng" ..người viết thì đúng hơn. Vì thế ông nào cũng phán như thánh.
Hồi kỳ của các tướng lĩnh quân đội VN hiện tại mới thật là thú vị, vì nó không có cái phần biện hộ ấy.
Còn nếu muốn hiểu lịch sử VN hiện đại thực sự, thì chỉ có cách là sưu tầm tất cả các nguồn sách và tự mình đánh giá, soi xét.
Cái ông Tây kia là ai mà lại than "mẹ VN ?", ông ấy là tây lai, có mẹ VN thật hay sao hay là một kiểu khóc mướn "nước mắt cá sấu" hộ người khác.
Ngô Tất Tố không viết mà là dịch cuốn Kinh dịch. Cuốn này nhà em có bác Root ạ, rất cũ rồi, ngôn ngữ dịch cũng cũ nữa. Hình như ngày xưa bố em vác của ông trẻ ở quê mang ra thì phải. Hồi học ĐH năm I có phải học LS Trung Quốc cổ đại có nghiên cứu cái này. Còn nhớ thầy giáo bảo, ngoài 50 hẵng nên đọc KD, kẻo mà tẩu hỏa nhập ma
Đọc cuốn Lãng du của bác Hữu Ngọc mới nhớ ra cuốn Hiểu biết về Việt Nam của viện viễn đông bác cổ ngày xưa, hồi năm 9 mấy tiết kiệm bao nhiêu lâu mới đủ tiền mua. Recommend cuốn này với tất cả các bác quan tâm tới văn hóa, lịch sử và tập tục của người Việt thời cận đại.
@Sóng: Sóng nhờ người ở VN mua cho ở đây này, bản này mới: http://www.saharavn.com/index.php?page=1&sub=105&product_type=389&script=index&page_num=1&product=6016
Ngày xưa có ông bạn ba mình có quyển này từ lần xuất bản lâu rồi, cụ quý lắm. Ba mình thì cứ bảo cụ ý mê tín dị đoan vì ba mình mác xít mà, nhưng mà cụ bạn thì rất nổi tiếng ở vùng về chuyện xem ngày cưới, cụ cũng xem luôn cho cả bọn mình, đoạn này ba mình không thắng được mẹ mình nên phải nghe cụ bạn
Giờ hai cụ ông tiên giới cả còn hai cụ bà thôi.
Ở VN thư quán có bản dịch của Nguyễn Hiến Lê nhưng bản này hình như không có phần bói toán, bốc quẻ như bản dịch của Ngô Tất Tố.
Em Tương Giang tương tư bạn Root hay sao mà nói với bác Phó to đùng cứ bác Root ạ, bác Root ơi thế nhỉ
haha, em cười chết mất. đang nói với bạn Sóng mà lại cứ bạn Root, khổ quá, ko hiểu sao ở làng em rất hay nghĩ 2 bác này là một. Sorry!
Mà cũng mơ màng thật, tự dưng giờ nghĩ lại, lại tự hỏi ko biết là bản dịch của Ngô Tất Tố hay Nguyễn Công Hoan. Em chỉ nhớ là quyển Kinh dịch ở nhà hồi đầu bắt đầu đọc em thấy tên của ông dịch, em cứ ngỡ là nhầm, vì tự bảo mình là, một nhà văn hiện thực phê phán sao lại dịch sách kinh dịch? (tuy là 2 chuyện này chả liên quan quái gì nhau).
tóm lại là ai về HN vào lúc nóng bốc hỏa lên đầu và sương giăng mờ mắt do hơi nước bốc lên thì chắc tình trạng ngớ ngẩn như em ko phải là quá hiếm
Chị Yến: Quyển Nguyễn Hiến Lê không nặng về bói toán, nhưng cũng dịch và diễn giải đầy đủ về các quẻ nên vẫn dùng để bói được.
@zim: Bản dịch của Ngô Tất Tố, Nguyễn Công Hoan không dịch Kinh Dịch. Nói chung có ba bản dịch Kinh Dịch phổ biến là của Ngô Tất Tố, Phan Bội Châu và Nguyễn Hiến Lê.
@all:
Em nghiên cứu Kinh dịch vì động vào cái gì của học thuật phương đông thì động vào cái gì cũng dính đến âm dương ngũ hành, vận động của bát quái
Bố em cũng nghiên cứu kinh dịch từ trẻ, có quyển sách của ngô tất tố ở nhà đấy. Nhưng mà chưa có cách nào chuyển sang. Em đang đọc tạm quyển của Nguyễn Hiến Lê.
@ Chị Yến:
Kinh dịch bản chất nó là quy luật vận động của thế giới, xã hội. Cho nên dùng nó làm bói cũng được, nhưng nó bản chất ko phải chỉ có là bói. Lâu nay mọi người quen dùng nó để đoán trước tương lai nên cứ cho rằng nó là bói, chứ thực tế nó cũng rất khoa học và vĩ mô.
bạn sóng này năn nỉ mãi mà kô chịu bói cho mình
Tuần rồi tự cho mình rảnh rỗi đi lục lọi nhà sách cũ và vác về những cuốn này đây (ko biết tới bao giờ mới xử hết) :
- Của chuột và người - John Steinbeck - Hoàng Ngọc Khôi & Nguyễn Phúc Bửi Tập dịch -Tập san Văn xb 1962.
- Mặt trận miền Tây vẫn yên tĩnh - Erich Maria Remarque - Tâm Nguyễn dịch - Kinh Thi xb 1973.
- Quê hương tan rã - Chinua Achebe - Hoài Khanh & Nguyễn Hiến Lê dịch - Ca Dao xb 1970 (cuốn này đặc biệt có thủ bút của Hoài Khanh tặng 1 ng bạn).
- Kịch đời - William Saroyan - Đặng Tâm dịch - Đồng Nai xb 1973.
- Bức tường - Jean Paul Sartre - Lê Thanh Hoàng Dân & Mai Vi Phúc dịch - Trẻ xb 1973.
- Guồng máy - Jean Paul Sartre - Trần Phong Giao dịch - Ngày Nay xb 1965.
- Sự đã rồi - Jean Paul Sartre - Trần Phong Giao & Nguyễn Xuân Hoàng dịch - Giao Điểm xb 1966.
- Quốc văn cụ thể - Bùi Kỷ - xb 1932.
- Mấy vấn đề văn nghệ - Lữ Phương - Trình Bày xb 1967.
- Pháp chế sử Việt Nam - Vũ Quốc Thông - ĐH Saigon xb 1968.
- Việt Nam phong tục - Phan Kế Bính - Phong-Trào Văn-Hóa xb 1970.
- Lược khảo khoa-cử Việt-Nam - Phan-Huy-Chú - Long-Điền dịch và chú giải - Thanh-Tân xb 1970.
- Đông Kinh Nghĩa Thục - Nguyễn Hiến Lê - Lá Bối xb 1974.
- Việt Nam văn-phạm - Trần Trọng Kim cùng Bùi Kỷ & Phạm Duy Khiêm - Tân Việt xb 1941.
- Văn học và tiểu thuyết - Doãn Quốc Sỹ - Sáng Tạo xb 1973.
- Khảo về tiểu-thuyết - Vũ-Bằng - P. Văn-Tươi xb 1951.
- Đóng góp một nền giáo dục dân chủ Việt Nam trong tương lai - Nguyễn Thanh-Nhân - Minh-Tâm xb 1969.
- Trùng-âm dị-tự - Phạm-Hữu-Điền - xb 1949.
- Lịch sử báo chí Việt Nam (từ khởi thủy đến năm 1930) - Huỳnh Văn Tòng - Trí Đăng xb 1973.
- Việt Nam văn hóa sử cương - Đào Duy Anh - Bốn Phương xb 1951.
và vài cuốn sách mới :
- Văn học quốc ngữ trước 1945 - Võ Văn Nhơn - NXB Văn hóa SG 2007
- Những người châu Âu ở nước An Nam - Charles B.Maybon - Nguyễn Thừa Hỷ dịch - NXB Thế Giới 2008.
@nicochiphai,
"Mặt trận miền Tây vẫn yên tĩnh" Bản này là bản dịch mới hay là của miền Nam cũ bây giờ lôi ra in lại.
Nó còn một bản nữa, có tên là "Phía Tây không có gì lạ". Bản dịch này hay, nhưng cổ của miền Bắc ngày trước, tôi không nhớ ai dịch. Những bản dịch cổ ở miền Bắc khoảng những năm 60, 70 rất tốt. có khi còn tốt hơn nhiều những bản dịch bây giờ. Nếu bây giờ ở VN thích sách của cụ Dương Tường dịch, thì nó cũng đúng vào thế hệ ấy.
@DuyAnh,
Muốn biết sự thật thì phải matching những nguồn tài liệu khác nhau. Nhưng nên dùng tài liệu của "ông Bố" (tức là người Mỹ) chứ dùng tài liệu của ông Con (tức là các ông tướng VNCH) làm gì. Ngoại trừ không biết ngoại ngữ đanh phải nghe các ông ấy bốc phét cho vui.
Ngược lại tài liệu miền Bắc thì không có tài liệu "Bố", vì mức độ ảnh hưởng của Liên Xô với TQ không đủ lớn để quyết định tất cả. Người ta chỉ có thể dùng nó để xem quan hệ miền Bắc với LX TQ thế nào và ảnh hưởng của nó ra sao.
Sau khi matching nó rồi thì phải trừ bì cái hệ tư tưởng cấu trúc câu chuyện đi, thay thế cái nhìn của mình vào, cách phân tích của mình vào. Còn nếu mới chỉ thấy quyển này đúng quyển kia sai thì chưa đủ.
uh, một loạt sách được NXB Cảo thơm làm lại nữa.
Sách Remarque chị có nhiều lắm, thậm chí còn có nhiều cuốn của cả Marquez mà mọi ng ai nghe tên cũng bảo làm gì có chuyện Marquez viết cuốn đó :P
Chị cũng mới mua Quê hương tan rã, mà bản in mới tinh, chắc ko phải bản dịch giống của em. Tạm thời chưa có time đọc.
@Nico: Mấy cuốn sách cũ của miền Nam trước 75 như em kể tên, ở SG có nhiều không, giá cả thế nào hả em?
Chắc đợt nào có dịp vào SG phải đi mua sách cũ mới được.
Sách Cảo Thơm in lại đẹp phết, trình bày rất nhã nhặn.
Mua 2 cuốn này từ mấy tháng trước , cũng đã từng dc xuất bản trước kia:
- Chân dung Dorian Gray - Tiểu thuyết của Oscar Wilde
- Yêu trong bóng tối - Tanizaki Junichiro
YÊU TRONG BÓNG TỐI – TÁC GIẢ TANIZAKI JUNICHIRO
Một câu chuyện diễn ra vào thế kỷ mười sáu, giữa thời tao loạn nhất trong lịch sử Nhật. Những liên minh và phản bội, chuyển quân và vây thành, hát ca và tự sát, yêu và thù.. được kể lại bằng giọng dân dã của một người mù làm nghề đấm bóp. Tình yêu tận hiến của ông đối với phu nhân Oichi trong bóng tối mù lòa đã đem lại cho lời kể sự nồng ấm và ánh sáng. Tác giả là nhà văn nổi tiếng của Nhật Bản, thường được đề cử giải Nobel văn chương và được gọi là “Tanizaki vĩ đại”
--
Em Hà có nhiều sách của Sartre nhỉ, hôm nào gửi ra đây cho mượn đi. Sẽ trả cẩn thân.
Hình như chị nhớ ko nhầm thì có lần đứa nào bảo là gửi cho chị cuốn sách của Phạm Công Thiện mà cuối cùng chị nhìn mặt này có đủ gần 30 ngày mà tuyệt ko thấy nó tặng tiếc gì ấy nhỉ? :P
Hôm qua đọc Đời nghệ sỹ do Hoài Khanh dịch mà thấy lởm chởm lổng chổng lắm. Không biết có phải cách dịch của HK là lổn chổn thế không nhỉ?
Mà mấy cuốn của VHSG xuất bản lại hình như đều trốn bản quyền vì ko thấy nói gì đến hợp đồng nhượng quyền gì cả, toàn @dịch giả với NXB thôi.
thế hôm nào em qua LA mượn sách đi photo cho dù thú thực là chúa ghét sách photo, đọc được tí teo là mực dây ra mất hết cả chữ.
đọc xong Đời nghệ sĩ rồi, nhìn Tên tôi là Đỏ thấy cũng muốn đọc mà ngài ngại, sách to quá cầm nặng tay và đọc xong mệt cả đầu lẫn thân.
The end of history and the last man của Fukuyama.
http://en.wikipedia.org/wiki/The_End_of_History_and_the_Last_Man
http://www.marxists.org/reference/subject/philosophy/works/us/fukuyama.htm
TL đang coi cuốn này mà nữa đường ngán, gì mà tự do dân chủ, marx tá lả rối mù mù, chắc là đem trả. Làng mình có bác nào coi cuốn nay chưa nhỉ (bàn để nghe hóng hớt, lười đọc sách..hì)
tối qua bắt đầu đọc Vạn Xuân rồi, công nhận là hấp dẫn tuy cách viết đúng là rất Tây. ao ước mãi giá những người VN viết những tiểu thuyết sử VN cho mình đọc thì hay biết mấy!
Trời ơi hôm nay muốn đọc lại cuốn Bãi Hoang, lên tìm trên kệ sách nhưng nó đã không cánh mà bay huhuhu . Bây giờ làm sao mà mua lại được cuốn này nữa đây ? Có ai biết chỗ nào còn bán cuốn này không chỉ cho nico với. Sách in cách đây mấy năm, mỏng mỏng. Tác giả là Jean-René Huguenin.
Tiếc đến chết mất thôi
Mua được ở hàng sách cũ NTMKhai:
80k cho 2 cuốn:
Là bóng hay là hình (Dos) - nxb Đất Sống
Đời tôi (Leon Tolstoi) - nxb Gió bốn phương
Tối nay đến nghe tiếp buổi thứ 2, trời mưa to gió nhớn, nên đến L'Espace muộn. Lúc đến, thấy anh Tân đang hô mưa gọi gió . Mình đoán thầm đến đoạn cuối, thể nào chả có đoạn xình xịch, hế hế...
Đến lúc vỗ tay, thấy khách thưa thớt quá, xế là cả làng lại vỗ tay ầm lên một lúc nữa, động viên nghệ sĩ gặp zời mưa. Lần này, ít thấy khách bịt chặt hai lỗ tai, dưng khách bỏ về thì cũng kha khá.
--
Xong buổi, đứng nói chiện tí, thấy em nicochiphai thì thầm, thèm... highway4 quá, đi đê...
Dưng lát sau, thấy các nghệ sĩ đòi đi ... Bô Cu (bạn Khoai nhớ cuộc tranh luận Bô Cu ko , ha ha)....
Thế là thôi mình chuồn về.
Chả về, lại tạt qua hàng sách. Thôi, lại mua:
Nguời tình Sputnik - Vẫn là anh Murakami.
Tình trên non cao - C.V.Gheorghiu (Ối, thấy tác giả này, vớ như mèo vớ cá rán) Thấy hên khi đi mua sách trong tối mưa tối gió như này. Thấy bõ công nhịn Pocu.
-Sống, khó hơn là chết - Trung trung Đỉnh - (mua, vì hồi xưa đọc Lạc rừng của bác Đỉnh thấy cũng hay hay)
>>>
Mấy hôm nay, nhân cái kiểu cơn bão chán ập đến, và đã chống trả, bằng cách vùi đầu vào đọc sách. Quá lâu rồi, mới đọc.
Trước tiên, ưu tiên cho bạn Murakami, cho dù, sau một loạt các cuốn đã nhàn nhạt, nhưng vẫn có một sự ưu tiên cho bạn ấy. Đọc "người tình Sputnik", thấy giời ơi, vẫn thế, vẫn kiểu gái thế, zai thế, vẫn bệnh như thế, vẫn giếng, vẫn biến mất, vẫn cuộc sống có vô vàn điều ko giải thích được...
Tóm lại, cái cảm giác quý mến Rừng na uy nó còn có thể giữ nguyên, chứ Sau Nửa đêm, và Người tình Sputnik thì cũng chả mê được. Cuốn Phía tây biên giới/ phía nam mặt trời cũng còn ok được, chứ ở Người tình Sputnik, cái triết lý gì gì, của bạn bạc đầu nhân vật nhìn thấy một tôi thứ hai, nguyên thể bản thể, hai cái bóng, cái cái cái qué gì đấy đang trần truồng làm tình với một bạn tây theo đuổi mà cô hằng ghê tởm. Trong cái đêm bị treo lơ lửng ở đu quay ấy, khi nhìn về cửa sổ của mình, cô đã thấy những hình ảnh đó, và ... chỉ một đêm, tóc đã bạc phơ.
Cuốn này xuất bản năm 99, và là cuốn Murakami ưa thích nhất. Lạ nhỉ. Chắc là ở thời điểm đó thôi. À, cũng có một tình yêu đồng tính vô vọng trong đó / và chú ý cái tên Sputnik nhớ, nó có chú thích cả.
Bìa Việt Nam cũng sexi ko kém, nhưng xấu hơn nhiều.
Nói chung, Murakami ơi, hy vọng có cái gì hay hơn nữa đi...
>>>
- Nhưng, may thay, có một cuốn sách, mà đọc với cả niềm khâm phục, và một lần nữa, hay đã lâu lắm rồi, nỗi xót thương con người lại được khơi dậy, qua tình thương người nghèo, tình thương kiếp người lầm than, qua giọng văn cực kì bình dị của C. V. Gheorghiu - tác giả của Giờ thứ 25 bất hủ.
Thấy may mắn hôm zời mưa, đi nghe chương trình của Vũ Nhật tân về, và lang thang , mua được cuốn đó. Nó bị dịch với một cái tên rất sến: "Tình trên non cao". Ko rõ, đó là cái lách của các dịch giả, hoặc một kiểu giật title để bán sách. Nhưng may vì cũng đã biết đến tên tác giả, nên cuốn sách đó đã được mua một cách sung sướng.
Và khi đọc, lúc đầu, cứ ngẫm là một vụ án trinh thám, nhưng ko... có lẽ, nó là một dạng tương tự của Những người khốn khổ, nhưng khá súc tích và gần gũi, đọc ko bị lan man, noi chung, thuộc type văn học hiện thực.
Có khas nhiều đoạn, câu, phân tích tâm lí hay. Vẽ lên một thể chế thống trị, ách nô lệ, sự nhẫn nhục, kiếp lầm than... Cũng hay như Trại súc vật, và 1984, nhưng ko lạnh mà tràn ngập nỗi xót thương.
Trích một đoạn rất thích:
"
Trong khi đào muối dưới hầm sâu, Sava thường nghĩ rằng, trong cuộc sống của con người, sự trìu mến là như muối trong nhà bếp. Nếu thiếu muối trong các món ăn thì các món ăn ấy không còn ngon miệng. Nếu thiếu sự trìu mến trong cuộc đời, thì tất cả những gì con người thực hiện đều nhạt nhẽo, vô vị. Cũng như một món ăn không có muối. Một cái vuốt ve, một cái ôm ghì, một viên kẹo, đó là những cái cho cuộc đời một hương vị..."
Ảnh minh họa đính kèm
Dư luận nói rằng văn học VN bây giờ dở hơi không có tác phẩm hay (hay nói đúng hơn vì nó kông có những tác phẩm liên quan tới chính trị "đâm bị thóc chọc bị gạo", kiểu Nguyễn Huy Thiệp..) nhưng vừa rồi tình cờ tôi kiếm được một tác phẩm thật thú vị. "Chân dung cát" của nhà văn inasara (hay cái tên gì từa tựa thế).
Gọi là tản văn thì cũng không phải là tản văn, gọi là tiểu thuyết hiểu theo định nghĩa thông thường cũng không phải là tiểu thuyết, nhưng nó vẫn có vị tiểu thuyết với những chân dung con người thật là bi hài và hóm hỉnh.
Văn của ông ấy không được xuôi cho lắm, có phần trục trặc., nhưng có lẽ đó là cuốn tiểu thuyết VN kỳ lạ và thú vị nhất mà tôi được đọc thời hậu chiến tranh.
Tác giả miêu tả xã hội Chăm, với tất cả sự hoang tưởng của nó, nhưng người ta có thể tìm thấy sự hoang tương ấy trong chính mình (không bắt buộc phải là người Chăm) vì thế cuốn truyện rất hóm hỉnh và bi hài..
Bổ sung cái. Vừa đọc xong cuốn "Phía Nam biên giới, phía Tây mặt trời", cũng của Murakami, không thích và không ấn tượng gì cả, trừ chi tiết anh chàng nhân vật chính gặp lại Izumi - cô bạn gái thời cấp 3 trên đường. Cô ta - với một khuôn mặt vô cảm hoàn toàn, ngồi trên taxi và lướt qua anh chàng này. Chỉ vậy thôi nhưng đã tháo gỡ được tất cả những ám ảnh nhục thể và tự kỷ mà anh ta đang có.
Một ẩn dụ hay.
Và có lẽ đẹp nhất là cái suy nghĩ Izumi đang đợi anh đâu đó, phía trên trời cao kia, khi anh đi ngang qua nghĩa trang.
Một ngày nào đó anh M. đói, cầu trời cho điều đó xảy ra, anh sẽ hiểu rằng tất cả những thứ anh nghĩ là bị ám ảnh, và thực sự đi tìm một cách ám ảnh cùng tất cả những sự cố gắng tiếp cận từ các góc cạnh khác nhau của cái mà ảnh tìm, xét cho cùng chỉ là sản phẩm của sự thừa cơm và thời gian cùng với máu điên rồ + ưa experiment của anh và những người từa tựa như anh. Ám ảnh vô nghĩa quá lớn tạo nên nhu cầu phải cắt nghĩa một tích tắc sao cho nó có nghĩa, kẻo tích tắc nào cũng như tích tắc nào. Để ngẫm và nghiền 1 tích tắc, khoảng thời gian của một tiếng hắt xì, anh M cần vài năm chiêm nghiệm, dăm bảy quả sex tức bối ám ảnh ko thỏa mãn cùng với một cái máy tính và lô giấy, mực in. Những người bận rộn hoặc nhàn rỗi khác chống cằm lên nghiên cứu quá trình chiêm nghiệm tích tắc của anh M. Anh M đột nhiên nổi tiếng. Phàm khi nổi tiếng, có ko ít người muốn được như anh M. Thế là một năm có tận vài thậm chí vài chục cái tích tắc trở nên vĩ đại và nổi tiếng. Thở... dài. Dài hơn một tích tắc.
Văn mí chả chương. Đọc xong cẩn thận bí đái. Mất vài chục tích tắc.
Quyển phía nam biên giới phía tây mặt trời mình chăn được của bà Thị Anh Lại còn đóng triện đỏ choét rồi mới gửi đi nữa chứ heheee
Em đọc cũng thấy nhẹ nhàng, thích vừa phải thôi, cũng ko phải thích cực kỳ. Đọc cả truyện chỉ thấy có 1 chi tiết cứ gợn lên làm mình ko thích, đó là cách khoe/chứng tỏ sự thành đạt giàu sang của nhân vật chính khí là hơi thô. Có cái chi tiết anh ý đi cái xe xịn (hình như là merceder, đọc lâu rồi nên chả nhớ chính xác) mà ảnh nhắc tới tên hãng xe tới 3-4 lần heheeee nẫu quá, đến lần mà chàng miêu tả người phụ nữ sang trọng đi đón con tan học - giống như chàng, thì chàng nhắc tới hãng xe của cô ta, ròi vẫn nhắc lại cái-xe-merceder-của-tôi thì ....blah blah....
Để thành công trong việc thể hiện sự giàu sang của nhân vật đâu cần thế, khí có hơi gượng gạo ... làm em cứ có cảm giác giống kiểu trọc phú mới nổi ý
Murakami có người thích, có người ko thích. Nhưng cảm giác của tớ là phần nhiều mọi người ko thích vì chỉ đọc để biết nội dung. Mà nội dung đôi khi sẽ cảm thấy nó bình thường, có thể sơ sài, khiên cưỡng, nhàm và lặp lại.
Tớ cũng chỉ đọc vài cuốn, có cuốn Sputnik thì ko đọc mặc dù có. Nói chung tớ thích Murakami cả về sự tưởng tượng (Biên niên ký chim vặn dây cót, Kafka bên bờ biển), cách miêu tả cảnh vật, tâm trạng. Ngôn ngữ miêu tả cảnh vật thường rất đẹp và cô đơn, nhưng miêu tả nội tâm thì khá là bạo liệt, rất sâu. Tớ thích Rừng Nauy và Phía nam biên giới, phía tây mặt trời ở những chi tiết đời thực. Có những thứ cảm tưởng như mình đã từng đi qua, từng cảm thấy, từng mơ mộng, mơ ước mà ko gọi được thành tên, nhưng lại thấy đâu đó trong 2 cuốn này. Nhưng toát lên trong tất cả những cuốn tớ đã đọc là sự cô đơn, buồn, và đẹp.
Có lẽ mình luôn thích những cái mình thiếu hụt. Ví dụ tớ ko bao giờ tưởng tượng, cũng ko mơ mộng. Tớ nhìn một dãy núi, một cánh rừng, có thể cũng thấy đẹp nhưng ko có khả năng miêu tả cái đẹp đó, ko nhìn được cái đẹp đó ở từng chiếc lá hay từng giọt sương. Tớ thích đọc về sự cô đơn, nhưng ko có khả năng biến mình thành một người trầm ngâm tư lự buồn bã kiệm lời.
Một chi tiết nữa tớ rất thích trong các cuốn truyện Murakami là các đoạn miêu tả làm món ăn hihihi.
Em thì nghĩ, đa phần đói với những người đã trưởng thành thì ai lại đọc sách truyện mà chỉ để ý đến nội dung đâu Có bọn trẻ con đọc truyện trẻ con thì đúng là chỉ cần nội dung và hình minh họa đẹp là thích rồi hihihi
Các Biẹn:
Chắc tìn iu của tớ dành cho anh Murakami, tớ vẫn thích giữ nguyên cảm giác ban đầu của cuốn Rừng Nauy, bởi théo tớ nhớ là đã mất ối xiền mua cái cuốn cu cũ để tặng cho 1 số các biẹn.
Cuốn mới Rừng N.uy do bác Lữ dịch thì phải??? Tớ ko đọc, sau đó thì là em gì con của tơ,s em Ob có tặng, nhưng mà tớ cũng chưa có mún đọc lại, trong khi cuốn cũ, hồi xưa, tớ đọc lại ít nhất 3 lần (sợ chưa).
Những cuốn sau, thấy phình phường.
Cũng thích Phía tây biên giới hơn mấy cuốn mogn mỏng (ko so mấy cuốn dầy) xuất bản về sau.
Biẹn mưa chắc là học món bánh giò ở đó chăng???
Murakami tớ mới chỉ đọc 2 cuốn là Rừng Nauy và truyện gì đó mà có mưa cá ấy. Nói chung tớ không thích Murakami vì cảm giác bệnh bệnh, ma quái, hoang tưởng, vô nghĩa ...
Hi, có điều ngay sau khi đọc xong Rừng Nauy tớ đã nhớ được chính xác thứ tự thứ 2 và 3 của cái gọi là 4 stages of love, giờ lại lẫn lộn không biết cái nào trước cái nào sau rồi
Phía Nam biên giới đọc xong dễ quên nhưng cảm giác khi đọc là dễ chịu. Murakami có sự tinh tế hơi có tính phụ nữ khi miêu tả.
Hai cuốn tớ thích hơn cả của Murakami là Biên niên ký chim vặn dây cót và Rừng Na-uy. Biên niên ký biến hóa và kỳ ảo như cả một thế giới mới, nơi chứa đựng sự liên thông giữa những chiều không gian, thời gian khác nhau. Rừng Na-uy thì đúng như một bài hát ngọt ngào cay đắng, nhưng là dư vị đọng lại man mác buồn. Rừng Na-uy còn là một tiểu thuyết về sự trưởng thành của con người. Nói chung khi đọc cuốn này chắc nhiều người sẽ thấy một phần của mình trong đó.
Cái em Tít nói cũng là một thứ trademark của Murakami, ông này rất hay lồng các tên nhãn hiệu của phương Tây vào tác phẩm của mình: từ những cuốn sách của Hesse hay Euripides, phim của Godard và Truffaut, nhạc Bob Dylan, Beatles...cho tới những nhãn hiệu xe hơi, McDonald, spaghetti...
Lâu lâu chắc phải đưa cả dàn mấy bạn Nhật lên thớt 1 thể, Banana cùng với anh M rối loạn thần kinh chức năng tình dục một thể, cho nó xôm tụ Topic.
Murakami giao cho Trần Anh Hùng thì đúng rồi. Kể ra nếu giao cho một đạo diễn Nhật nào khác thì có thể sẽ đúng chất Murakami hơn chăng, nhưng cũng chưa chắc vì Murakami vẫn bị nhiều người Nhật phê phán là ít tính Nhật. Trong số các đạo diễn ngoài Nhật thì có lẽ Trần Anh Hùng là người hợp lý nhất. Phim của TAH rất có chất thơ, vừa có tính Á Đông, lại vừa có sự lạ lẫm exotic, gần gũi với cuốn sách của Murakami.
Không rõ em Yên Khê sẽ đóng vai gì trong phim này?
Cách Murakami đặt trademark bằng cách dùng nhãn hiệu Tây thực ra không lạ gì, ví dụ truyện của Vệ Tuệ đầy các nhãn hiệu tương tự, từ cao cấp tới bình dân. Nhưng Murakami lồng vào khéo hơn trong khi Vệ Tuệ thì thiên về liệt kê nhằm thể hiện chất "toàn cầu hóa". Với Murakami, ở đây còn là vấn đề về tiếp cận văn hóa, Murakami đọc sách Tây nhiều hơn sách Nhật, và còn là dịch giả văn học Anh-Mỹ trước khi viết sách. Nhưng hầu hết các nhãn hiệu Murakami nhắc tới cũng đều ngụ ý gì đó, và bản thân việc náu vào những cuốn sách Tây cũng phản ánh tâm lý trốn chạy, rút lui khỏi đời sống nước Nhật hiện đại của những nhân vật trong sách Murakami. Ví dụ nhân vật chính trong Rừng Na-uy sống trong những cuốn sách của Scott Fitzgerald, Hermann Hesse, Euripides... nhiều hơn là va chạm với những sôi động của nước Nhật cuối những năm 60.
Cũng có thể còn là để tiếp thị vì độc giả phương Tây sẽ thấy gần gũi với Murakami hơn là với Kawabata hay Oe chẳng hạn.
Các tác giả viết truyện mà chêm mấy thể loại trademark vào truyện hiện đại thì cũng dễ hiểu thôi. Nhưng đây là đang nói bác Murakami cứ nhắc đi nhắc lại cái chi tiết nhân vật của mình đi xe Merceder thì thật là không cần thiết. Chả có người đọc nào mà từ trang này sang mấy trang sau đã quên mất anh ta đi xe loại gì rồi. Thế cho nên đọc tới chi tiết đó cứ thấy lặp đi lặp lại mà có cảm giác bác ý cứ cố-gắng-1-cách-gượng-ép để làm nổi bật đặc điểm của nhân vật của bác ý là anh chàng đang thành đạt và cứ kiểu kiểu như trọc phú khoe khoang vậy
Trong một ngày, em đọc cuốn "Quà" của chị Ly Hoàng Ly và "Màu xanh trong suốt" của Ryu Murakami.
Mới đọc lướt qua tập thơ "Quà", thấy Ly có nhiều liên tưởng hay, lạ lẫm, nhặt được vài chỗ thích để ghi vào sổ thơ, nhưng rốt cuộc vẫn không khoái thơ của chị ấy. Sau khi đã đọc ké Lô Lô và Cỏ Trắng ở hiệu sách từ năm ngoái
"Màu xanh trong suốt" - cuốn này mỏng thiệt à nha, hút chích xì ke, hoang tưởng, sex. Em đọc bác Ryu mà có những đoạn chẳng biết bác ấy lôi từ khoảng thời gian nảo nào chập vào nhau, từ những không gian nào bác ấy đi qua, đi tới; nhưng mà vài đoạn bác ấy tả hay phết. Em lại rất thích văn miêu tả
Cái này mình viết hồi lâu lắm lắm rồi, hôm qua dọn máy tự nhiên thấy, bỏ lên đây cho xôm tụ :
Erich Maria Remarque là 1 tác giả mình rất thích. Bài này chỉ điểm sơ sơ qua vài tác phẩm của ông thôi, không nói sâu.
Erich Maria Remarque (1898-1970) - một trong những nhà văn viết về thế chiến I được yêu thích nhất thế giới. Tác phẩm đầu tay và cũng nổi tiếng nhất của ông là “Phía Tây không có gì lạ” (hay Mặt trận miền Tây vẫn yên tĩnh), được dịch ra hơn 30 thứ tiếng. Tiểu thuyết của Remarque được đánh giá là thành công về cả mặt thương mại lẫn nghệ thuật, hầu hết đều đã được dịch ra tiếng Việt từ trước 1975 và liên tục tái bản lại cho tới giờ.
“Khải hoàn môn” (Tình yêu bên vực thẳm) là cuốn sách hay nhất ông viết về tình yêu thời hậu chiến. Ravic – một bác sĩ tài giỏi người Đức sống lưu lạc ở Pháp, tình cờ gặp Jeanne – một phụ nữ Áo, lỡ tay giết chết tình nhân của mình. Số phận đưa đẩy hai con người cô đơn đến gần nhau, họ yêu nhau bằng thứ tình yêu mà trong đó người này là điểm bấu víu của người kia để thấy cuộc đời còn ý nghĩa sống. Tình yêu đó cũng hoang mang và run rẩy như bông cúc trắng trong cái đêm đầu tiên của hai người, khi Ravic nói với người phụ nữ đang sợ hãi trước mặt mình : “Lại đây, em”, và bi kịch bắt đầu từ đó. Bi kịch của những con người không cội rễ, không mục đích, không tương lai. Khi Ravic bị phát hiện hành nghề không giấy phép và trốn đi, quay trở lại Jeanne đã trong tay một người đàn ông khác. Mặc dù cả hai còn yêu nhau, nhưng lại dằn vặt nhau một cách khổ sở, vì lòng tự tôn của mình. Họ rời bỏ nhau và không thể quay lại vì không biết kết cục sẽ là gì, họ không lường trước và không làm chủ được tương lai của mình. Khi Jeanne bị nhân tình lỡ tay bắn trúng, Ravic phải đối diện với việc bệnh nhân chính là người mình yêu thương nhất. Anh đã cố hết sức nhưng không cứu được cô. Trong lúc Jeanne hấp hối, cả hai đã trò chuyện với nhau bằng ngôn ngữ mẹ đẻ. Dù mỗi người đều theo đuổi dòng cảm xúc riêng của mình, nhưng dường như tình yêu đã vượt qua mọi ranh giới, giúp hai tâm hồn, hai con người hòa hợp thành một, không còn chiến tranh, không còn bất đồng ngôn ngữ, không còn bất kỳ một điều gì khác, trừ tình yêu.
Tiểu thuyết “Ba người bạn” (Chiến hữu) lại mang tới một không khí khác hẳn. Ba chàng trai từng vào sinh ra tử với nhau, coi nhau như ruột thịt, vui cùng nhau, buồn cùng nhau. Và khi một trong ba chàng trai đó yêu một cô gái, mọi chuyện mới thực sự bắt đầu. Tác giả đã miêu tả cô gái lôi cuốn và mong manh như thể dự báo trước những điềm chẳng lành. Cho đến khi cô gái ngã bệnh, chàng trai gần như đã phát điên vì phải nhìn người yêu chết dần mòn. Người đọc sẽ khó có thể quên được ấn tượng khi chàng trai cầu cứu các bạn mình, dù đang ở cách nhau rất xa, hai người còn lại đã làm một cuộc đua thực sự - cuộc đua với tử thần trong đêm tối, vượt hàng ngàn cây số đến bên bạn và làm hết tất cả những gì có thể để cứu lấy sinh mạng cô gái. Rất ít có cuốn sách nào đề cao tình bạn giữa những người đàn ông với nhau, Remarque đã làm điều đó, và đây quả thực là một cuốn sách gây xúc động mãnh liệt.
“Bia mộ đen của bầy diều hâu gãy cánh” (Đài tưởng niệm đen của bầy diều hâu gãy cánh) nói về nước Đức và những hậu quả nghiêm trọng của chiến tranh. Tình trạng lạm phát diễn ra không thể kiểm soát, và người dân sống trong đói khổ, đến cả chết cũng phải đắn đo, vì không chắc mình có thể mua được một tấm áo quan đàng hoàng hay không. Louis – một chàng giáo viên “đã quá chán công việc nhồi vào óc trẻ con với những điều mà mình không còn tin tưởng nữa”, trở thành một nhân viên cửa hàng bán đồ tang chế, và mỗi sáng Chúa Nhật lại đến chơi đàn ở nhà thờ dành cho người tâm thần. Ở đây, anh đã yêu Issabelle – một cô gái điên, bằng tình yêu tuyệt đối thuần khiết. Thật thú vị khi theo dõi những đoạn đối thoại trong cuốn sách này, giữa những người bạn, giữa Louis và cha xứ, đặc biệt là giữa Louis và Issabelle – một người tỉnh và một người điên. Ở đó toát ra cái nhìn giễu cợt vào thời đại, vào cuộc sống, những hoang mang trước cái chết và sự cứu rỗi, cho đến sự bí ẩn của tình yêu.
Là một nhà văn phản chiến, bản thân Eric Maria Remarque cũng bị trục xuất khỏi nước Đức và sống lưu vong. Có lẽ chính vì vậy nên hầu hết các tác phẩm của ông dù rất thông minh hóm hỉnh và đầy tính phê phán hiện thực, nhưng luôn có những kết thúc rất buồn. Trong mỗi một câu chuyện của ông, người ta lại tìm thấy một người bạn thân thiết của các nhân vật chính : rượu. Ở “Khải hòan môn”, rượu Calvados của xứ Normandie được coi như là thứ rượu lễ của tình yêu, thì ở “Ba người bạn”, Vodka tượng trưng cho sức lực và sự mạnh mẽ của những người đàn ông. “Bia mộ đen của bầy diều hâu gãy cánh” lại nhẹ nhàng và tinh tế hơn với rượu vang đỏ - thức uống không thể thiếu trong những cuộc nói chuyện thú vị giữa Louise và cha xứ. Họ - hay chính tác giả đã uống như thể thưởng thức và nghiền ngẫm hương vị của chính cuộc đời mình./.
Edit :
Các tác phẩm của Remarque đã được dịch ra tiếng Việt :
- Phía Tây không có gì lạ
- Một thời để yêu, một thời để chết
- Đêm Lisbon
- Khải hoàn môn
- Ba người bạn
- Bia mộ đen của bầy diều hâu gãy cánh
- Bản du ca cuối cùng của loài người không còn đất sống
- Bóng tối thiên đường
- Đường về
- Tia lửa sống
Bonus : Calvados được thế giới biết đến vào khoảng đầu thế kỷ 16, là một loại rượu nổi tiếng của vùng Calvados - xứ Normandie, thuộc miền Nam nước Pháp. Calvados còn được gọi là pommeau de Normandie, là loại rượu mạnh (thường nặng 40 độ), rất thơm, giúp tiêu hoá nhanh thức ăn, thường được dùng trong những bữa tiệc lớn, kéo dài. Rượu uống bằng ly hình tulip chân cao.
Nguyên liệu chính để làm ra Calvados là loại táo có vị rất chát và thơm, được trồng ở bản xứ. Đặc biệt với loại Cavados Domfrontais thì có thêm 30% vị lê.
Ai bảo Murakami dùng tên mấy ông đó là khoe kiến thức? Ngược lại thì có. Đối với trí thức phương Tây + Nhật Bản thì những tác giả, ca sĩ .. đó thuộc dạng kiến thức vỡ lòng, ai cũng biết.
Nhờ các bạn, hôm nay mình đã hí húi bỏ thời gian gõ mai cờ rồ uốc, ắp đết được một loạt tên sách, in ra, để lên tủ sách rồi. Thời buổi cuộc sống sôi động đất chật người đông, thời gian là vàng bạc, không gian là châu báu, mình đành phải làm vậy để giải quyết khâu oai.
Lạc đề tý. Tớ đang đọc Những Kẻ Thiện Tâm mà thực sự là nhức óc quá. Đuối, ko theo được. Có bạn nào đọc cuốn này thì phân tích vài câu cho tớ lấy cảm hứng finish với. Hix hix..
Dạo này mình già, ko đọc được sách khó nuốt nữa.
Cái này review ngắn cho báo nào quên rồi. Bỏ luôn lên đây.
Nửa kia của Hitler - Eric-Emmanuel Schmitt
Cuốn sách đưa ra một giả định thú vị : nếu như vào ngày 08.10.1908, Adolf Hitler không bị đánh trượt trong kỳ thi vào Học viện Mỹ thuật Viên, thì sẽ như thế nào ? Hitler có trở thành nhà độc tài lừng lẫy trong lịch sử, hay sẽ trở thành một họa sĩ tài ba ?
Eric-Emmanuel Schmitt đã sử dụng lối kể chuyện song song, một dòng chảy là Hitler trong thực tế, dòng chảy còn lại là giả định cuộc đời của một Hitler họa sĩ. Hai câu chuyện về cùng một con người, với căn bản tâm lý tương tự nhau, nhưng do môi trường và hoàn cảnh khác nhau, đã phát triển thành hai tính cách trái ngược hẳn. Điều thú vị là thấp thoáng đâu đó trong sách, hai dòng chảy đó tình cờ cắt chéo nhau ở một vài điểm. Nếu như trong thực tế, nước Đức chính là nơi Hitler ra lệnh diệt chủng dân Do Thái, thì trong thế giới giả định, Hitler lấy một cô vợ Do Thái, và nước Đức chính là nơi đầu tiên người Do Thái manh nha ý tưởng phục quốc…
Tâm lý của Hitler đã được miêu tả và phát triển rất tinh tế ở cả hai trường hợp. Từ cái gốc là một con người yếu đuối, Hitler giả định được cuộc đời đón nhận và cứu rỗi bằng tình yêu, thì trong cuộc sống thực, Hitler bị cuộc sống chối bỏ, dần rơi vào bệnh hoang tưởng và chỉ tìm thấy ý nghĩa cuộc đời mình trong chiến tranh.
Ý tưởng giả định về một cuộc đời của ai đó không phải là mới lạ, nhưng cuốn sách đã thành công nhờ tác giả chọn cho mình một nhân vật có sức ảnh hưởng lớn đến lịch sử thế giới. Thử tưởng tượng xem, nếu điều giả định ở trên là hiện thực, thì có lẽ bản đồ thế giới sẽ phải vẽ lại.
đọc poetry của em nè, ai giỏi ngồ sửa chính tả giúp với
http://www.poemhunter.com/ebooks/redir.asp?ebook=18787&filename=beo_nguyen_2008_2.pdf
Tự nhiên muốn đọc 1 cuốn kiểu trinh thám hay điều tra vụ án gì gì đấy, nhưng lại rất ghê những thứ như giết người này nọ. Em Míp hình như có vẻ hay đọc thể loại này, cho chị lời khuyên cái nhỉ?
Dòng này thì mình chịu rồi. Từ hồi đọc Thám tử Sherlock Holmes hồi bé đến giờ, là ít đọc các cuốn khác.
Dạo này nhà Nhã Nam cũng có nhiều cuốn trinh thám hay.
Trước mình phụ trách mục đọc sách của báo (4 cuốn) Bao giờ cũng ưu tiên 1 - 2 cuốn Việt Nam, để ủng hộ anh em nước nhà, kiểu như Nguyễn Ngọc Thuần, Thuận, và cả bạn Vân Lam, Hòa Bình, Đặng Thiều Quang... Đại loại vậy.
1 -2 cuốn là văn học dịch. Những cuốn thị trường thích, và cuốn mình thích.
1 cuốn là sách lối sống, hoặc doanh nhân cho ai thích kinh doanh.
Lại nhớ vừa rồi mình có giới thiệu cuốn Kim Cương trong mỏ vàng, loại sách dành cho doanh nhân. Một bạn phản đối bảo là ko hợp với báo, vì cứ đi giới thiệu các cuốn trinh thám gì. Mình hỏi bạn đã đọc chưa, mà bảo nso là trinh thám. hố hố.
Mà trinh thám thì đã sao nhỉ? Thi thoảng phải đổi vị chứ lúc éo nào cũng tiểu thuyết sến như con hến. Rũ cả người.
Chị ko thích style này lắm (những thứ dính đến tôn giáo, giáo phái, Vatican, fiction...) Thích đọc cái gì đó hiện đại, kiểu complot ấy.
Có anh Harlen Coben thấy nổi như cồn, mình chưa đọc cuốn nào
Hay thôi lại quay sang đọc mấy truyện vớ vẩn nhỉ! Nhưng anh Douglas Kennedy hay Marc Levy thì chỉ nên đọc 1 cuốn, cuốn thứ 2 là thấy nhạt và dài dòng lắm rồi. Anh Guillaume Musso thấy hình như VN có dịch, nhưng mình ko có hứng đọc anh này.
Buồn cười mỗi lần đọc hay xem mấy thứ về tôn giáo, giáo phái trong đầu em chỉ có một câu hỏi: You think I'm so stupid or what???
Giờ mà có dịch vụ đọc sách ôm (người ta đọc, mình ôm) thì mình là bạn đầu tiên xung phong. Mình nghĩ đó cũng là í tưởng kinh doanh rất là hay nhé.
Bác nào có cuốn Hồi ký của 1 thằng Hèn không ạ?
Đọc Michael Connelly được đấy.
Em Míp đọc hết cả bộ Millenium cơ à?
Grass, Grass, có em Biển sắp về đấy hí hí.
Mình giờ chuyển sang đọc truyện trinh thám hình sự các bạn ạ
Giờ này còn đọc Kamasutra gì nữa, cuốn này chị em thuộc lòng hết từ hồi 16 rồi.
Trả lời sau, tớ ngại xách lắm.
minh dang khoai cuon bien dong xe cat..nao la trang ty hai,suong binh nguyen..ca con nguoi phan khang..co ai chet den 2 lan..co ai yeu den 2 lan ko nhi?..
Mới đọc mấy cuốn của Alessandro Baricco (Ocean Mer - Oceana Mare) và Novecento, mê tơi luôn.
Văn anh này trong sáng và rất thơ. Critics thì bảo là giàu nhạc tính mình thì thấy oneiric, các nhân vật thường như bước ra từ một câu chuyện cổ tích nào đấy. He touches me sooo deeply that I want to fly and smile and even sometimes to cry while (and after) reading his books.
Highly recommend to you all!!!!
Cuốn Novevento hóa ra đã được chuyển thành phim (1900) mình nghe tiếng phim này từ lâu rồi, thằng bạn ruột quảng cáo là phim dã man hay.... vô tình lại đọc chuyện trước!!!!
May quá là anh đã hơi già so với mình không lại mê anh mất thì phí thời gian hahaha
Mới đọc xong Brokeback mountain nữa! Phim rất trung thành với chuyện, hầu như tất cả các lời thoại trong truyện (ngắn tèo, chỉ 50 trang) đều có trong phim.
Chị Míp giống em thế. Em cũng rất mê lão Alexandro Barrico này. Phim thì đã coi Lụa (silk/seta) nhưng mà làm ko hay = đọc truyện. Cái phim 1900 thì down về 3 năm nay vẫn còn lười chưa xem. Hôm bữa down được cả phim Lesson 21 của chính bác nì làm đạo diễn luôn, thấy có vẻ hấp dẫn lắm nhưng mà em ko kiếm được phụ đề tiếng Anh, phim lại nói tiếng Ý nên em chịu chết.
Ở VN in được mấy cuốn của ông này rồi, em đọc chưa hết.
Post lại:
Đẹp và Buồn - Yasunari Kawataba
Yasunari là người đoạt giải Nobel năm 1968- đúng năm Mậu Thân - năm khói lửa tang thương của Việt Nam.
Nhiều ng ko thích văn chương Nhật Bản, nhưng với tôi, nó luôn cuốn hút, có một mãnh lực và sức ám ảnh đến kinh người. Tôi ko so sánh Yasunari với Murakami, ko so sánh với Wanatabe... Mỗi người là một hòn đảo độc lập, một sức sống và tư tưởng riêng. Nhưng có nét chung, giữa các tác giả này, cũng như văn chương Nhật Bản, chúng dường như có sợi chí xuyên suốt bởi cái đẹp của thiên nhiên, vẻ đẹp của các cô gái, của sự thưởng thức cái đẹp, của nỗi buồn, và cái chết...
Câu chuyện mở đầu bằng sở thích được nghe tiếng chuông vào đêm giao thừa của người đàn ông đã tuổi trung niên. Rời xa gia đình, ông lên tàu, trở về vùng cố đô, thuê một phòng khách sạn, và một mình lang thang. Cũng chẳng phải ngẫu nhiên, bởi vùng đất ấy chính là nơi chứa đầy hoài niệm của ông, nơi đó có một người con gái, - người tình cũ của ông ở đó. Nói người tình cũ, bởi khi yêu cô bé 16 tuổi còn trong trắng ngây thơ, ông đã có gia đình và con nhỏ. Người mẹ cô gái rất buồn vì điều này nhưng cũng o thể ngăn cản được. Kết quả cô gái trẻ đã có thai nhưng ko cứu được hài nhi. dNgười đàn ông công nhận là nếu được đưa vào bệnh viện tốt thì mẹ tròn con vuông, và sau này, cả ba người, ông - cô gái- bà mẹ, đều bị ám ảnh bởi điều đó. Người đàn ông thi thoảng vẫn nhìn thấy hình hài đứa trẻ hiện về, còn cô gái, sau này, vẽ mãi bức chân dung đứa con nhưng chưa hoàn thiện. Cô gái đau buồn đã bị bệnh tâm thần. Bà mẹ muốn cứu con mình khỏi căn bệnh này đã đưa con trở về cố đô sống. Trước khi đi, bà còn nói với người đàn ông rằng, con bà có thể chờ đợi được ông. Nhưng dĩ nhiên, gia đình là mọt cái gì đó gắn kết rất đặc biệt. Ông ta đã chẳng thể nào bỏ vợ con để đến với cô bé.
Bẵng đi gần 20 năm, tìm về nơi có người con gái đã đi vào văn chương bất hủ của mình, ngựofi đàn ông ngỡ rằng sẽ có một cuộc gặp lý thú. Nhưng cô gái giờ đây đã gần 40 tuổi, bao nhiêu năm vẫn ko lấy chồng khác, cô đã trở thành một họa sĩ có tài, có tác phẩm nỏi tiếng và nhan sắc vẫn đẹp. Cô sắp đặt cuộc gặp lại người xưa, với một cô gái là học trò của mình. Như vậy là cô ko muốn gặp riêng mình. Ngưofi đàn ông nghĩ. Ông đã dem chuyện tình của mình viết thành một cuốn tiểu thuyết bán chạy nhất thời xưa, và đến bây h , nó vẫn là cuốn tiểu thuyết đỉnh cao của ông. Chính vợ ông là ng đã đánh máy cuốn tiểu thuyết này. Ông đã xin lỗi và kể mọi chuyện cho vợ, tôi cũng nghĩ hành động đưa cuốn tiểu thuyết viết lại thiên diễm tình của mình, hay nói đúng hơn, là kể lại chuyện ngoại tình của mình cho vợ, thật là mọt hànhđộng... "dã man", nhưng có lẽ ko có phương pháp giải quyết. Người vợ đã chấp nhận đánh máy cho ông, quả là đọc từng trang khác gì dao đâm vào tim. Chính vì thế mà nàng đã bị xảy thai sau khi hoàn thành xong tập bản thảo.
Sau đó, Oki cũng ko dám in mà để nso nằm yên. Người vợ lại một lần nữa động viên chồng cho xuất bản cuốn tiểu thuyết đó. Cuốn tiểu thuyets bán rất chạy. Và người con gái- nhân vật chính trong truyện rất nổi tiếng, sau này, người ta lần tìm các đầu mối, và xác định đó chính là Otoko - họa sĩ ẩn dật xinh đẹp và tài năng. Nàng càng ngày càng trở nên nổi tiếng tuy rằng khi cuốn tiểu thuyết ra đời, nàng và bà mẹ ko hề comment một câu nào cả.
Trong cuộc gặp gỡ, nghe tiếng chuông giao thừa - đối diện lại tình xưa đầy xao xuyến, nhưng chẳng ai dám nói gì với ai ngoài mấy câu xã giao. Otoko chủ yếu để cho cô học trò của mình đối thoại với người xưa Oki.Khi Oki trở về thành phố, cũng vẫn là cô học trò Keiko đưa tiễn....
Keiko theo học vẽ của Otoko. Cô bé yêu cô giáo của mình 1 cách cuồng nhiệt. Giữa hai ngườicungx đã có mối quan hệ đồng tính với nhau. Otoko sau mối tình với Oki- nàng ko hề quan hệ với 1 ng đàn ông nào khác,cũng bởi vương vẫn với ng cũ. Khi làm tình với Keiko, nàng cũng chỉ nhớ tới Keiko.
Sau này, Keiko, quyến rũ ng tình của cô giáo mình, với mục đích để phá nát gia đình Oki, để cho Oki phải trả giá, bởi Keiko yêu cô giáo mình, ko muốn cô đau khổ. Mục đích trả thù quá mạnh. Keiko đem tặng những bức tranh cô vẽ, nó như có ma lực, khiến vợ của Oki ko muốn treo trong nhà bởi quá sợ sự ám ảnh của bưc tranh. Sau này, khi Keiko ngủ với Oki - nàng chỉ để ông sờ vú phải, và khi ngủ với con giai ông, nàng để anh ta sờ vú trái. (phải trái gìđó, tôi ko nhớ chính xác lắm).
Keiko đã rủ được con trai của Oki đi biển. Và anh ta đã bị chết đuối.
kết chuyện ko nói rõ là vì sao con trai Oki chết, do tai nạn, hay do chínhKeiko giết. Nhưng ai cũng hiểu rằng do chính Keiko giết.
Đoạn kết thật bi kịch.
Yasunari cứ nhẩn nha vậy. Chuyện một đời người với nhiều số phận. Đúng như tên truyện: Đẹp, và buồn. Cái đẹp của mối tình, với mối thương đau giày vò tâm can, với thăng trầm của cái gọi là tình yêu, rồi tình dục, sex, và gia đình, về người đàn ông và người đàn bà, về chuyện ba người, về oan trái đồng tính. Phải công nhận văn chương Nhật có nét riêng quá trội và đi xa, đi xa hơn văn chương ta nhiều quá. Cả về tư duy trình độ trí tưởng tượng, nghệ thuật và tầm vóc.
Cũng như đa phần các tác phẩm Nhật bản, Yasunari dĩ nhiên cũng ám ảnh tôi......
Codet.
Tình hình văn học nước nhà dạo này buồn tẻ quá, chả có vụ hành hung đấm đá hay chửi bới văn nghệ nào cho quần chúng giải trí cả.
http://tintuconline.vietnamnet.vn/vn/vanhoa/421080/index.html
có vụ này thôi.
Cú lừa văn chương mang tên Phạm Thị Lan
04/12/2009 11:14 (GMT +7)
Sự kiện một cô gái gốc Việt 19 tuổi đoạt giải thưởng văn học mới đây tại Czech được báo chí gọi là “hiện tượng đặc biệt”. Nhưng rốt cuộc, “hiện tượng” này được xác định chỉ là một cú lừa ngoạn mục mà thôi
Bài viết của Từ Vũ :
Q & A - TIỂU THUYẾT CỦA 8 GIẢI OSCARS NĂM 2009
- TỪ VŨ
Được xem như một truyện thần tiên ở vào thời kỳ chúng ta đang sống.
Q & A là một tiểu thuyết được nhà xuất bản Doubleday tại Anh quốc phát hành ngày 1 tháng 4 năm 2005 viết về chuyện của cậu bé Ram Mohammad Thomas, tên kết hợp bởi 3 thứ tôn giáo : ấn độ, hồi và thiên chúa. Ram Mohammad Thomas là một cậu con trai Ấn Độ nghèo khó, không cha không mẹ, chưa bao giờ được đi học, sống tại Mumbai (Bombay) đã trả lời được những câu hỏi cực kỳ khó khăn trong suốt 12 buổi truyền hình và trở thành người thắng giải trong cuộc thi đố lớn nhất Who Will Win a Billion? được tổ chức trên truyền hình . Sau đó Ram Mohammad Thomas bị cảnh sát bắt giam vì những người "thiếu lương thiện" tổ chức chương trình thi đố đã kết tội cho cậu bé này là gian lận và muốn cậu phải khước từ không nhận tiền được cuộc (dù rằng không có một bằng chứng nào)...
Sau khi xuất hiện, tiểu thuyết Q & A đã nhận được những lời bình luận tốt đẹp của những người phê bình văn chương tại Anh... . Tờ Observer mô tả Q & A như "một tiểu thuyết chói sáng, vĩ đại, rung động và hỗn loạn cũng như chính nước Ấn Độ vậy ".
Tập tiểu thuyết Q & A lấy cảm hứng từ chương trình truyền hình Who Wants to Be a Millionaire? đã được Vikas Swarup, một nhân viên ngoại giao đầy triển vọng của Ấn Độ, trong những ngày cuối cùng tại chức ở Anh quốc, đã hoàn tất vào năm 2003 sau hai tháng viết bằng máy vi tính sách tay .
Tôi rất hạnh phúc với nghề nghiệp của tôi và cũng không ước vọng trở thành một nhà văn. Năm 2003, tôi sống "độc thân" ở Luân Đôn, chỉ còn 2 tháng trước khi trở về quê hương. Tất cả vợ con tôi đều đã trở về Delhi trước, một phần cũng vì hai con tôi không thật sự được nẩy mầm bén rễ như những đứa trẻ Ấn Độ khác. Chúng tôi đã thay đổi chỗ sống, hết ở Thổ Nhĩ Kỳ, tới Washington, Addis-Abeba rồi tới Londres và nay thì đúng lúc để quay về quê hương. Con trai lớn của tôi là một ủng hộ viên của hội crikê Anh. Người anh hùng của nó là Andrew Flintoff. Thật kỳ cục!
"Sau khi mọi người đi rồi, tôi nghĩ : Bây giờ là lúc viết tiểu thuyết. Nhưng tôi không muốn là một nhà văn nguệch ngoạc trên mấy tờ giấy chẳng hạn tả cảnh về mặt trời mọc. Ở Ấn Độ hiện nay cũng đã có nhiều người viết như vậy. Tôi là một người ưa thích chuyện ly kỳ giật gân, và tôi muốn viết một truyện như thế. Tôi chịu ảnh hưởng nhiều của Alastair MacLean và James Hadley Chase. Tôi không phải là Arundhati Roy (*). "
Chất xúc tác đó là Major Charles Ingram, được xem như thủ phạm của một vụ gian lận theo kiểu của ông ấy để thắng cuộc thi đố trong Who Wants to Be a Millionaire? Nếu một ông thiếu tá quân đội Hoàng gia Anh còn bị kết tội gian lận thì một đứa trẻ vô danh tiểu tốt ở một khu nghèo khổ nhất của thế giới cũng có thể bị kết tội dễ dàng như vậy."
Đây là lời Swarup kể lại sự ra đời cuốn tiểu thuyết đầu tay của mình.
Trong Q & A , Vikas Swarup giới thiệu với người đọc " một khoảng ngắn về cuộc sống của Ấn Độ ". Qua 12 chương sách với rất nhiều nhân vật, Swarup đã dựng lên hình ảnh của một nước Ấn Độ đầy màu sắc, tương phản, cùng lúc nét nhẹ nhàng trộn lẫn sự dữ dội .
" Tập truyện của tôi giải quyết sự hy vọng và sự mưu sống. Tôi muốn chứng tỏ rằng sự hiểu biết không phải chỉ dành cho giới tinh hoa đầy học vấn của xã hội và ngay cả một đứa bé nghèo khó thiếu học sống lang thang ngoài đường phố cũng có thể xử dụng sự khôn khéo để thắng một cuộc chơi ."
" Đấy không phải là một sự chỉ trích xã hội mà là một tiểu thuyết viết bởi một người đã xử dụng phương tiện mà người đó tìm ra được để thuật lại một câu chuyện. Tôi không có kinh nghiệm về sự đánh cá trong các trận đánh crikê hoặc ăn cắp hay giết người. Tôi cũng không biết có thực là những trùm ăn mày đã làm cho những đứa bé bị mù mắt để đạt được thêm nhiều hiệu qủa khi gởi những đứa trẻ này đi ra đường ăn xin nhưng rất có thể đấy là một chuyện hoang đường ở thành thị nhưng lại rất có ích cho truyện của tôi."
Lẽ ra trong đám đông náo nhiệt của văn giới với hàng triệu ấn phẩm ra đời, Q & A đã rất có thể bị rơi vào tình trạng lãng quên thảm đạm mà nhiều người mới cầm bút gặp phải nhưng , ngược lại , dù rằng như lời Vikas Swarup đã nói với Stuart Jeffries của tờ The Guardian trong một cuộc phỏng vấn : "tôi đã gởi cho 10 nhà xuất bản khác nhau ở Luân Đôn trước khi được Doubleday xuất bản năm 2005 - I'm the luckiest novelist in the world".
Q & A được Harper Collins đem lên mục đọc sách bởi Kerry Shale và đoạt giải thưởng the Best Audio Book của năm 2005.
Năm 2006 Q & A đã được trao giải Books Boeke Prize.
Đài BBC cũng mang lên đài phát thanh và đoạt giải The Gold Award for Best Drama rồi Sony Radio Academy Awards 2008 và the IVCA Clarion Award 2008.
Cũng trong năm 2008 , Q & A đã là nguồn cảm hứng cho Danny Boyle của công ty Film4 (Anh) và Pathé (Pháp) thực hiện phim đổi thành tựa đề là Slumdog Millionaire qua kịch bản phim của Simon Beaufoy có nhiều biến đổi nếu so sánh với nguyên bản Q & A về tựa đề, tên nhân vật...được sự đồng ý của Vikas Swarup - "I was forewarned of the changes by Simon Beaufoy, the screenwriter" .
Kết quả như mọi người đều biết vào ngày 22 tháng 2 năm nay (2009) : Slumdog Millionaire đã đoạt được 8 giải thưởng Oscars .
Viska Swarup không cần phải tham dự vào cuộc chơi trên truyền hình để thắng được 1 triệu đồng. Tiền bán Q & A, tác phẩm đầu tiên của ông, cũng đã qúa đủ để cho ông giầu có.
Tính đến nay Q & A đã được chuyển dịch sang hơn 40 thứ tiếng trên thế giới và Visak Swarup cũng thú nhận là đã bị "ngập ngụa vì sự thành công của cuốn phim Slumdog Millionaire" cho dù là ông tự đứng ngoài những sự náo động ở Hollywood.
Hơn nữa hiện nay Visak Swarup đang phải đảm nhận trách vụ một vị cao ủy của nước Ấn Độ tại Pretoria - Nam Phi.
Ảnh minh họa đính kèm
Vikas Swarup sinh năm 1963 tại Allahabad trong một gia đình trung lưu mà cả ông nội và cha mẹ Vikas Swarup đều là luật sư .
Sau thời kỳ trung học, Swarup theo học Allahabad University về Lịch sử, Tâm Lý và Triết Học .
Sau khi tốt nghiệp đại học, năm 1986 , Swarup vào làm việc trong bộ Ngoại giao của nước Ấn Độ vì rất ưa chuộng những tương quan quốc tế và tìm hiểu những nền văn hoá khác nhau trên thế giới.
Trong quá trình hoạt động về ngoại giao, Swarup đã liên tục làm việc tại Thổ Nhĩ Kỳ (1987-1990), Hoa Kỳ (1993-1997), Ethiopia (1997-2000), Anh quốc (2000-2003) và kể từ tháng 8 năm 2006, tại Pretoria - Nam Phi.
Để trả lời câu hỏi về sự khó khăn gì khi cùng lúc vừa là một nhà văn lại vừa là một nhà ngoại giao, Swarup trả lời : "Tôi không thể nào viết được trong những lúc rảnh rỗi khi làm việc. Qủa nhiên là khó."
Với tác phẩm đầu tay Q & A, Vikas Swarup đã đoạt được những giải thưởng : The Best First Book của the Commonwealth Writer's Prize, South Africa's Exclusive Books Boeke Prize năm 2006 , The Prix Grand Public, Salon du livre de Paris - Pháp 2007 và năm 2008 tại Đài Loan, Q & A đã được bầu là The Most Influential Book of 2008
Ngoài thú đọc sách, Vikas Swarup ưa thích thưởng thức âm nhạc và đánh crikê, tennis và bóng bàn.
Aparna, vợ ông cũng là một nữ họa sĩ với những tác phẩm thường xuyên triển lãm tại Ấn Độ và các quốc gia trên thế giới. Vợ chồng Vikas Swarup có được hai người con trai : Aditya và Varun.
Bản quyền tác phẩm thứ hai của Vikas Swarup - Six Suspects - do Transworld ấn hành đã được Starfield Productions và BBC mua để thực hiện phim ảnh.
Ảnh minh họa đính kèm
Nếu đọc sách về Ấn Độ thì tớ giới thiệu cuốn Cọp trắng cũng mới được dịch ra tiếng Việt mà tớ tin chắc là hay hơn Q&A rất nhiều (dù chưa đọc Q&A mà chỉ xem phim).
Mình lạc đề tí, dạo này các nhà báo hay viết sai chính tả quá đi mất. Trong cái bài Thị Anh mới post, "máy tính xách tay" bị viết thành "máy tính sách tay".
Mình giống em Hà, đọc cái gì mà thấy lỗi chính tả là rất khó chịu, cứ như đang ăn cơm thì nhai phải sạn. Hôm qua đọc báo mạng cũng thấy bạn nhà báo nào đó viết là "chân trọng"
Nhưng mà tình hình là bây giờ có nhiều lúc mình băn khoăn ko biết viết đúng thì phải viết thế nào hihi. Hôm trước mình viết "quả quít". Rồi mình ngồi phân vân. Rồi mình lên google search thì có khoảng 135.000 kết quả là "quít" và 2.650.000 "quýt"
Hoặc viết bánh mì hay bánh mỳ, yêu quí hay yêu quý?
Dùng y thì đọc có vẻ trang trọng và lịch sự hơn i
Hoặc là "hy vọng" với "hi vọng"
Từ khoảng giữa 1980's khi có lệnh cải cách chữ viết tất cả y đổi sang i ngắn cho đỡ tốn mực, cho nên muốn biết quít hay quýt thì tra tự điển trước những năm đó.
Hình như có lệnh mới tất cả viết thành y cho nó lịch sự hay sao hả?
Ờ hôm bữa có người tên hình như là Thy hay cái gì đó mà là một chữ y. Bọn Mỹ nó nghi là tên này không đúng, cho nên hỏi ý kiến của tui, thì tui nói tên hơi lạ nhưng có có thể chấp nhận được. Trong tiếng Anh, y là một phụ âm chứ không phải nguyên âm.
Trong khi đó có một người khác cãi cho bằng được là không có ai người Việt tên T-h-u-i, chỉ có T-h-u-y mà thôi. Đến chừng gặp người mang tên THUI như trong "đen thui lui" thì mới ngã ngửa ra sau khi cãi là tên người đó bị viết sai.
Chả phải vô cớ mà người ta xếp văn chương là một loại hình nghệ thuật! Mà đã có nghệ thuật thì ắt phải có ... phản nghệ thuật!
Thúy chứ không thúi, quít và quýt... thực ra không khó nếu từ bé ta đã đọc nhiều truyện có chữ mà ít hay không có hình. Khổ nỗi bây giờ video, truyện tranh lại phát đạt vì nó trực quan, nên giới trẻ xa rời dần với văn và gia tăng lỗi chính tả. Ở lâu tại nước ngoài cũng góp phần vào ... tạp giao cho tiếng Việt!
Bất tri tam bách dư niên hậu - Thiên hạ hà nhân khấp Milou
Mình có cuốn Bắt trẻ đồng xanh lâu rồi mà vừa rồi xem tin tác giả cuốn này J. D. Salinger chết mình mới lôi ra đọc thấy hay ghê, đang nhấm nháp dần dần chưa đọc xong mà thấy thích bác tác giả này quá.
Để củng cố lại tiếng Anh, giờ em còn đọc cả John Updike Widows of Eastwick và Richard Yates Revolutionary Road.
Cuốn của Updike chắc em sắp bỏ giữa chừng vì chán quá.
Revolutionary Road mình đang rất muốn đọc mà giờ không kiếm đâu ra :(.
Em mua tặng anh Smith một cuốn được ngay nhưng chưa biết lúc nào cầm về được
Đọc thêm một đọan thì thấy cuốn của Updike cũng hóm, mỗi tội nhân vật chính là các cụ già góa chồng nên em vẫn không thích lắm.
Văn chương Anh gần đây có cuốn nào hay ho không các bạn?
Ôi thế à, sao đợt trước anh tìm ko thấy nhỉ. Cảm ơn em Mei.
Thế là thôi quyển này hả anh Smith?
Vậy tặng cuốn gì bây giờ?
Đọc một mạch hết 2 cuốn Mật Mã Tây Tạng của Hà Mã, thấy thích. Dạo này mình quay trở về như kiểu hồi cấp 2, thích đọc sách phiêu lưu mạo hiểm + ba xạo láo toét 1 chút
Cảm giác khi đọc truyện này cứ như thể coi Indiana Jones trên giấy Những kiến thức về tự nhiên, về các khu rừng nguyên sinh, cách sống sót và tồn tại nơi hoang dã, những câu chuyện thần bí và nguy hiểm rình rập, kiến thức về vũ khí và trang thiết bị đi rừng của quân đội... nói chung là bỗng dưng làm mình cảm thấy cuồng chân kinh khủng hixhix...
Từ khoảng giữa cuốn 1 trở đi đến hết cuốn 2 thì không thể không nghĩ đến 1 nhân vật là HL của chị Bến. Chị Bến dụ dỗ HL đọc cuốn này đi D
Cuốn White Tiger viết thường thế mà sao được Booker Prize nhỉ? Một dạng văn chương về exotic land?
Anh thì lại thích White Tiger. À Revolutionary Road thì cuối cùng anh đã đọc xong bằng bản mềm.
Hay em Ex tặng anh 2066 hoặc The Savage Detective của Roberto Bolano đi, hihi. Hoặc là cuốn mới được Booker nằm vừa rồi: Wolf Hall hay Let the Great World Spin (mới được giải National Book Award).
Không em không thấy The White Tiger chán, cũng trôi chảy dễ đọc, thỉnh thỏang cũng hóm nhưng đọc xong thấy thất vọng vì dưới mức trông đợi thôi. Mức trông đợi cũng cao vì đợt rồi em đọc được liền 2 quyển rất hay là Revolutionary Road và Never let me go.
Sau khi lướt qua amazon thì em thấy 2 cuốn Savage Detective và Let the great world spin bìa có vẻ đẹp hơn 2 cuốn còn lại nên em sẽ shortlist 2 cuốn này tặng anh Smith
Cảm ơn em Ex
Ớ, bác Sơ Mít sướng nhể
À, hôm trước thấy anh nói đến cuốn "Invisible", đang quảng cáo rầm rộ ở Pháp đấy. Buồn cười là mấy chục năm rồi, các bạn vẫn giữ cái ảnh đen trắng thời bác trẻ măng măng
Sao các bạn lại tự nhiên xúm vào tặng sách bạn Xơ Mít thế?
Bên này dân tình vẫn thích đọc sách giấy hơn, me too. Suốt ngày nhìn màn hình rồi, đến đọc sách là thú vui cũng màn hình, chán chết!
Mình vẫn thích đọc sách mới hơn mua sách cũ. Tuy nhiên thỉnh thoảng vẫn mua vì nó... rẻ. Xong đôi khi đọc sách cũ thấy người đọc trước gạch dưới hoặc đóng mở ngoặc một số đoạn họ tâm đắc thấy cũng hay phết. Giống như một lúc mình được đọc 2 cuốn sách.
Khồng, tự nhiên gì mà tự nhiên chị mưa, tặng sách là truyền thống cao quý đã diễn ra nhiều năm rồi!
Vài năm trước đắt lắm G ơi , em toàn đợi bọn nó bán lại trên amazon mới mua . Thật ra đợt rồi phải mua sách chuyên ngành em tiện tay mua vài cuốn văn học đấy thôi, bình thường em toàn mua quần áo chứ đâu có mua sách hihi.
Nói chung phải ưu ái lắm em mới mua sách tặng đấy nhá , sách bìa cứng hẳn hoi
Em về cuối năm, sau đợt tro núi lửa này chắc các hãng hàng không chém mình không nương tay
Công nhận Invisible vẫn còn đắt thật, sách bìa cứng NHỮNG mười mấy đồng, từng này tiền chắc mua được một đôi dép nhựa , thế mà mình vẫn thích mua dép hơn mới nhục chứ
Đây, em thích bìa cuốn này nhất trong số 4 cuốn anh Smith đề cử:
ố, invisible bên này hơn hai chụt, hình như bìa mềm.
Chắc các bạn tính thêm tiền dịch há há
Đúng là bản gốc bìa cứng trên amazon.de thì có 15E, còn 20E là bản dịch cũng bìa cứng, chứ bìa mềm thì kiểu gì cũng khoảng 10E thôi. Từ ngày biết amazon em chả mua sách ở hiệu bao giờ
Mà Auster thì đọc luôn bản gốc chứ mua sách dịch làm gì hả Míp.
Thôi, đi mua dép nhựa đây
Em mua cuốn này cho em họ em:
Cuốn này nhiều diagram rất cool, kiểu Curious Incident:
Một bản in khác:
Việc tiếp theo là chờ bao giờ có đứa bán lại thì mua
Cuốn kia của em Ex đẹp thế! Sách viết về gì thế? Bản in thứ 2 quá đẹp luôn.
Em đoán là một dạng adventure novel, có vẻ thích hợp cho bọn con trai tuổi thiếu niên, cũng là New York Times best-seller đấy anh Smith.
Đằng sau sách có giới thiệu là truyện mô tả cuộc phiêu lưu suốt chiều ngang nước Mỹ của một người vẽ bản đồ thiên tài để nhận 1 giải thưởng khoa học, chỉ có điều thiên tài này có 12 tuổi thôi! Sách được mô tả là kết hợp giữa Mark Twain, Thomas Pynchon và Little Miss Sunshine. Trời, Mark Twain với Sunshine nghe còn hợp lý chứ còn ... Pynchon?
Bản thứ hai đẹp nhỉ nhưng ở hiệu sách chỗ em không có, ruột sách cũng đẹp lắm, nhiều diagram cool cực, hy vọng thằng em họ sẽ thích.
Ủa, vậy chứ anh Sơ Mít định tặng em cái gì thế?????
Hôm nọ đọc ở blog Nhị Linh thấy nói đến cuốn của Gilles Deleuze, "Nietzsche và triết học" do Nguyễn Thị Từ Huy dịch mình cứ tưởng là một bác rất già, tuy vậy đọc lời văn tranh luận thì lại có cảm giác khác nên hôm nay Gúc thử hóa ra là một bạn nữ trông rất dịu dàng xinh xắn, thú vị thật:
http://thethaovanhoa.vn/133N20091018104349282T0/tien-si-nguyen-thi-tu-huy-de-di-den-su-that-can-biet-tu-hoai-nghi.htm
Đã đọc xong The girl with dragon tattoo, không biết phim dựng thế nào, truyện thì cũng khá là bệnh, ặc ặc.
Chuyển sang phần 2, The girl who played with fire.
Khiếp đọc cái tựa sách của chị Từ Huy trên kia em đã toát mồ hôi hột, chả hiểu đọc cả ruột sách thì còn đến thế nào
Tựa sách là "Nietzsche và triết học", mình vừa edit cái post hôm trước gõ liền dễ gây hiểu nhầm.
Nói chung mình phục những bạn ngồi dịch sách triết dù mình nghĩ bạn nào thích triết đọc thẳng sách gốc có khi còn dễ vào hơn. Mình học tự nhiên nên quen nhìn thấy mọi thứ theo hệ thống có kiểm chứng có nguyên nhân và kết quả logic khoa học rõ ràng đọc vào sách triết có chỗ cũng ok nhưng có chỗ cứ thấy những vòm ngôn ngữ nối vòm ngôn ngữ thâm u mù mịt. Vậy nên rất khâm phục các bác dịch triết, chắc phải say sưa lắm mới làm được cái việc buồn tẻ và khó khăn ấy, khó thật sự vì vốn từ tiếng Việt về những thứ trừu tượng trong triết không nhiều.
Ngày xưa em có phải đọc một hai quyển của mấy ông kể trên, nói chung là từng từ thì hiểu hết, ghép cả câu lại thì hiểu lờ mờ còn ghép cả đoạn lại thì ... chả hiểu gì . Sách triết chắc em chỉ đọc được secondary literature, kiểu mấy ông theorist diễn giải ra một vài khái niệm áp dụng trong chuyên ngành hoặc kiểu triết trang điểm như Kundera thì may ra cũng hiểu.
Chính ra em thấy làm khoa học tự nhiên có cái an toàn, đã hiểu là hiểu, không hiểu là không hiểu, các ngành như triết có cái bẫy ngôn ngữ, viết gì thì cũng vẫn từ bảng chữ cái mà ra, kiểu gì cũng đánh vần được, đọc tưởng hiểu mà thật ra không hiểu mới gọi là dễ tẩu hỏa nhập ma.
Mình đã giải quyết xong cả The girl who played with fire.
Để giải quyết nốt phần 3 xem sao, thấy bảo chán hơn nhưng thôi không sao
Em vừa đọc xong Kafka on the shore, thôi thế là đã đọc trọn 3 quyển của Murakami và từ nay tiễn biệt luôn ông này.
Em đang đọc The remains of the day, rất sắc sảo, có lẽ em hợp văn ông Ishiguro này.
Em cũng có đúng cuốn có bìa là Anthony Hopkins đấy chị Yến, hôm nào em sẽ tìm phim xem thử. Cả Remains và White Tiger cùng được Booker nhưng Remains nằm ở level khác hẳn
Ishiguro thật là nhạy, đối với một người viết trẻ lại đến từ một nền văn hóa khác biệt như thế mà kiểm soát ngôn ngữ phải nói là hoàn hảo và lại có sự thấu hiểu tâm lý cũng như văn hóa lịch sử đáng nể. Cũng có thể Ishiguro gốc Nhật nên nắm bắt được những thứ này vì văn hóa quý tộc Nhật khác thì có khác nhưng chắc cũng có tương đồng với văn hóa quý tộc Anh.
Có một phim cũng có chủ đề quý tộc Anh là Gosford Park, rất thú vị nhưng cũng xa lạ đối với nông dân VN là em.
Ố mình tưởng anh này chỉ tên Nhật thôi chứ còn lớn lên ở Anh? (như kiểu Rusler ý?) Thế thì kinh đấy! chứ nhứ Coehlo (?) sống ở Pháp cả tỉ năm rồi vẫn phải viết bằng tiếng Bồ, mà trộm vía, văn phong thì có gì cầu kì cho cam!!!
Em biết chứ, ông này ở Anh từ 6 tuổi, nhưng đọc vẫn thấy giỏi. Míp cứ để ý người Việt ở nước ngoài chẳng hạn, 2 triệu (?) người với nhiều người sinh ra tại Anh Mỹ xem có ai ở mức này không là biết ấy mà. Em đọc bao nhiêu cuốn của người Việt vẫn thấy họ dựa trên cái exotic background để mà chen với Tây, chưa biết bao giờ mới có người viết về chủ đề của Tây (lại còn quý tộc Tây) mà bọn nó chấp nhận.
Làm chủ ngôn ngữ siêu đẳng có Joseph Conrad đấy, ông này viết Heart of Darkness hình như bằng ngoại ngữ thứ 2 mới gọi là kinh chứ.
Tình cờ vào trang web của nữ văn sĩ Di Li. Chưa đọc văn của nữ sĩ này bao giờ nhưng thấy nữ sĩ cũng đẹp gái hấp dẫn. Tợp nữ sĩ này đi bác Xơ.
Đang đọc Herta Müller (con cáo chính là thợ săn).
Văn sắc sảo, đầy ẩn dụ, rất không thích hợp cho việc đọc mỗi ngày vài trang trong metro như mình Chẹp!
Bí ẩn tông đồ thứ 13 có bạn nào đọc chưa?
Mình đang chuẩn bị chiến quyển này.
Lâu lắm rồi ko mua sách. Hôm qua lại vác 4 cuốn về nhà rồi:
1: Những nẻo đường đời và những bản tình ca khác - Le Cle'zio.
2: Có được là người - Primo Levi
3: Thiên táng - Hân Nhiên - cuốn này mua sau khi đã từng nhất quyết ko mua
4: Đồng dao cho trẻ - mua về để bắt Tom tập viết chính tả chữ nghiêng.
Còn thực ra thì đang say đọc cuốn : Dân Làng Hồ của Les Sauvages cơ. Thú vị cực kỳ.
Cuốn này mua ở nhà sách của nhà thờ Hàm Long.
Mấy cuốn kia mua về, chả biết bao h đọc,
Ảnh minh họa đính kèm
Cuốn Thiên Táng chỉ thú vị về mặt "thông tin" nếu muốn tò mò biết sâu hơn về đời sống của người Tây Tạng, còn câu chuyện thì chẳng có gì để nói.
Em cũng đang tính chiến cuốn Có Được Là Người. Dạo này ở mình in nhiều sách của dân Do Thái viết về trại tập trung Đức quá. Em đang đọc dở cuốn "Từ sông Nil đến sông Jordan", thấy cũng tạm được thôi.
Cuốn Dân Làng Hồ em muốn mua thì mua ở đâu hả chị ? Nhà thờ Hàm Long có phải ở HN ko ta ?
Thiên táng quá bình thường, sách kiểu fanciful về Tây Tạng cho độc giả phương Tây.
Nhân tiện Bùi Chát, Võ Thị Hảo và Người buôn gió đang ở Berlin, em xin giới thiệu các tác phẩm của nhà thơ Bùi Chát, bởi nhà xuất bản Giấy Vụn cho bà con đọc chơi.
Toàn âm hộ, lồn ... đọc sướng cả tai.
Ơ sao tưởng có cả NTN.Tư chứ???
MÍp nói đúng hehe
Míp mới hồi nào còn e thẹn "ẹ iếp" mà giờ "mẹ bạn là người Trung hoa à?" với Bùi Chát bùi chiếc kinh ghê
Em được cái sáng dạ, học những thứ politically incorrect ( ) rất nhanh
Lần đầu tiên đọc một từ tròn vành rõ nghĩa, không viết tắt không sai chính tả đủ cả dấu má, lại nằm trang trọng ở Trên Giá Sách của LV (chứ không phải trong Lò Gạch nhé), lòng mình thấy bồi hồi xao xuyến quá chừng
Bao nhiêu năm rồi mới có ngày hôm nay, như thể cuộc hành trình về với ngôn ngữ mẹ đẻ của kẻ lưu vong đã đi đến đích, mình xúc động rơi cả lệ, thanks Xốt và Míp
Anh Smith cẩn thận khéo nghiện quá lần sau không đọc to không lên đến đỉnh được là mệt
Trên báo nói cũng có người nghiện như Ex nói thật đấy, nhưng Sơ mit thì mình đoán có lẽ cũng khó nghiện.
@Smith: mình bị tật tai thính quá nên hay nói nhỏ, mình luôn cảm thấy mọi người xung quanh nói quá to so với khả năng nghe của mình, trong khi mọi người lại phàn nàn mình nói nhỏ quá họ không nghe rõ hehe.
Đúng là nói nhỏ với nói to cái ấy cảm xúc cũng khác nhau đấy. Và đàn ông nói cảm xúc sẽ khác đàn bà, mình nghĩ thế, vì cái đó không thuộc về họ, nó sẽ bớt đi một số cảm giác nhưng lại thêm vào đó những cảm giác tò mò, hoang mang, chinh phục, khai thác, chiến thắng...
Em thuộc tạng không thích từ này, nghe không có hứng gì hết, còn rất khó chịu là khác.
Đã bảo gia đình mình thanh giáo sexually repressed mà lại
Mình cũng không thích.
Lần đâu tiên mình viết từ đấy ra đấy, còn nói thì chưa bao giờ!!!!
Hôm trước một cu đồng nghiệp bảo "chị dạy em vài câu chửi bậy tiếng Việt đi" mình phải thú thật là mình chửi tiếng Anh tiếng Pháp thì nhanh chứ tiếng Việt thì chịu!!!
Khi mình ở trong nước mình ko nói ko viết, dù viết tắt từ này. Những năm đầu mới ra nước ngoài mình cũng ko dùng từ này hoặc nhiều từ khác liên quan, hồi đầu mới vào mạng ngôn ngữ của mình toàn những từ trong sáng. Sau nhiều năm sống xa VN, liên hệ tiếng Việt chủ yếu là qua internet, ngôn ngữ của mình dần thay đổi. Có lẽ tại một thời điểm nào đấy mình đã thấy ngôn ngữ của mình mòn ruỗng xơ cứng mỗi lúc một nghèo nàn đi hay sao đó và nó cần đến những từ tạo cảm giác mạnh hơn để đánh thức cảm giác về ngôn ngữ. Một mặt khác nó giống như sự phá bỏ và phản kháng những quan niệm trước đây từng bao bọc lấy suy nghĩ của mình, phá bỏ cả nỗi xấu hổ và sợ hãi. Những hàng rào lịch sự kín đáo, phong kín nhụy đào trong ngôn ngữ dùng để nhốt chặt đám ngôn từ này, đề cao những ngôn từ kia cũng theo thời gian mà lả tả rơi xuống để cuối cùng chẳng còn gì che chắn nữa. Cuối cùng là sự trống rỗng của ngôn từ, như bóc hành vậy.
Có lẽ sau này thì cảm giác sẽ là từ nào cũng thân thương như từ nào cả thôi. Không có từ nào bẩn thỉu đáng khinh bỉ cả.
Sở thích và thói quen thôi mà chị Yến chứ đúng ra thì không nên e ngại những ngôn ngữ đó. chẳng qua em từ nhỏ tới lớn nghe lời ngọt ngào quen rồi, nghe chửi với từ mạnh cứ gọi là giật mình thon thót, không kịp sướng hihi Đọc facebook của em họ em toàn vãi này vãi kia là em bắt đầu thấy ăn cơm không ngon rồi ấy chứ
Haha, có lẽ gia đình tớ cũng giống kiểu gia đình em Ex, tớ chưa từng nghe những từ như thế từ bất kỳ thành viên nào trong gia đình từ cô dì chú bác đến anh chị em họ. Đọc mấy từ bạn Míp viêt (là nhìn chứ không phải đọc to lên thành tiếng) thôi tớ cũng đã cảm thấy thế nào đó, không dám nhìn kỹ, chỉ dám nhìn lướt thôi
Nhớ hồi học ĐH có cô bạn thân, 1 hôm bạn ý bực mình gì đó có chửi thề "mẹ kiếp" là tớ đã thấy kinh khủng lắm rồi, đến giờ vẫn nhớ hình ảnh lúc bạn ý thốt ra câu đó như thế nào
Ồ, bạn Ob thật là trong sáng!
Mình chửi mẹ kiếp suốt ngày, thậm chí cả tiên sư nữa há há!
Ồi, đâu cứ gì bạn Ops, em cũng thế, ở nhà em không ai đệm cái gì bao giờ. Đàn ông đệm nghe đã ghê ghê, nghe đàn bà chửi thề hay đệm (mà mới đệm những từ phổ thông thôi) là em giật bắn cả người.
Giờ ở Đức cũng ít nghe chửi, tiếng Đức nghèo vốn từ vựng chửi hơn tiếng Anh, thường chỉ nghe có tới cỡ shit shit là hết, chả thấy xi nhê gì.
Hihi, thì từ bậy mình cũng chỉ viết trên mạng, mà chủ yếu toàn viết tắt thôi chứ bên ngoài mình câm như hến
Môi trường mình ở họ cũng chỉ cùng lắm là shit thôi.
Nói chung chửi bậy bằng tiếng nước ngoài bao giờ chả dễ hơn tiếng Việt, vì mình không có cảm giác ngôn ngữ như thế. Khi đó chửi bậy hay chửi thề chỉ là để giải tỏa stress cho mình và thể hiện sự tức giận/không hài lòng của mình ở mức độ nào đó thôi.
Chửi bậy/chửi thề cũng dễ gây nghiện đấy và dễ tạo thành thói quen lúc nào cũng phải đệm những từ đó vào. Ở VN tỷ lệ chửi bậy rất cao, nhất là ở miền Bắc, ngay các ông bạn áo cao mũ dài của mình bình thường rất đạo mạo nhưng khi đi uống bia hay gặp bạn cũ thì cũng văng này văng kia thoải mái. Hồi xưa mình cũng thử chửi bậy nhưng nói chung không thể văng được hai từ vựng cơ bản nhất trong ngành này là "đéo" với "đm" (nhất là từ thứ 2) nên thôi. Nhưng có 1 thời gian tuổi thiếu niên nông nổi mình rất hay chửi thề "mẹ kiếp", dùng khá là nhiều, suýt nữa thì nghiện từ này .
Mình viết từ bậy trên mạng không phải để chửi nhau hay chửi thề nên cũng không dùng hai cái từ đặc biệt trên, lâu lâu mình viết bên tnxm mấy câu thơ vần ồn cho nó buồn cười cho vui thôi, cảm thấy cũng như xả stress ấy. Bình thường thì cũng không thích nhưng có lúc đọc đôi câu thơ buồn cười cảm thấy rất relax. Nhưng nói chung mình cũng tự thấy cái trò thơ vơ vẩn này khá nhảm.
Đấy em cũng không hiểu sao ngoài Bắc có vẻ nghiện chửi thế thế không biết. Em họ em ở SG cho đến lớp 7 thì không biết sao mà từ lớp 7 đến lớp 10 ra HN sống giờ nó đệm thôi rồi. Rõ là trước mặt mình và bố mẹ nó thì nó vẫn lễ phép nhưng cả hội bạn bè nó với nhau (khối chuyên ĐHTH) thì vung nổ trời. Nhiều khi em cứ băn khoăn hay là thanh thiếu niên là nó phải thế nhưng mà mấy đứa em với hội bạn nó ở SG có nói năng kiểu đấy (kể cả trên FB) bao giờ đâu cơ chứ.
Rồi lại được bạn béo ở nhà với hội bạn cũng đạo mạo lắm mà đệm cũng không chớp mắt, thần kỳ thật
Cả họ nhà mình serious, nói cứ như đang đứng trước bục giảng. Lạc vào ông bác nghệ sĩ, bắt trẻ con cả họ đứng xếp hàng để ông dạy chửi bậy, vì ông bảo trẻ con biết chửi bậy mới thông minh Về nhà các ông bà bố mẹ hết cả hơi để dạy lại con, vì bọn chíp chịp học gì kém chứ học chửi bậy vừa nhanh vừa nhớ lâu
Mình cũng ko chửi bậy bằng tiếng mẹ đẻ, kể cả mk hay ts. Từ tiếng Việt mình dùng khi cáu quá sẽ là "thằng điên" hoặc "đồ điên"
Tiếng Pháp mình cũng ko chửi từ nào khác ngoài shit, mà đấy là chửi thầm thôi chứ trước bàn dân thiên hạ mình cũng chỉ nói được mấy từ thanh nhã hihi. Ở vp mình có em thực tập 20 tuổi, cứ mỗi lần bà cùng phòng mình văng ra một câu là nó giật thót mình y như em Ex Nó bảo nghe mãi ko quen được, vẫn cứ giật mình. Nó kể mẹ nó là người Đức, bố người Pháp. Mỗi khi mắng anh chị em nó là mẹ nó nói tiếng Đức thành ra ở nhà nó, bọn trẻ con khi nào cáu quá chỉ bật lên được "nom de Dieu".
Chị mưa PR cho em tinh tế quá hí hí
Mình từ hồi sang Phớp thì đã học được một số thói hư tật xấu như sa đọa , rượu chè và chửi bậy.
Tối qua bị lac ở Gare de Lyon vì cái bọn ngu không có bản đồ khu phố, làm mình hoang mang đứng dưới trời tuyết gào toáng "putain de bordel de merde"" (các bạn giật mình đi!!!)
hihihi, thế cuối cùng làm thế nào? Có superman nào xuất hiện ko?
http://thethaovanhoa.vn/173N20101221093841387T133/nguyen-van-tho-giai-b-tieu-thuyet-than-phan-nguoi-viet-xa-xu.htm
Có phải đây là bác Cướp không nhỉ?
Hôm trước mình có lọ mọ tìm đọc lại Quyên của bác Thọ định bụng viết mấy gạch đầu dòng nhưng hôm nay đọc thấy bài phỏng vấn này xúc tích đủ hết mấy ý mình định nói nên post link ra đây:
http://vn.360plus.yahoo.com/toanli22/article?mid=1748
Btw, sách ăn khách đắt hàng, lại sắp lên phim, chúc mừng bác Thọ
Đang đọc The end of the affair của Graham Greene. Văn anh này đọc thích ghê!
Mà đến giờ mình vẫn chưa đọc The quiet American mới tệ chứ! Mà bên này cảm giác cuốn the Power and the Glory được coi trọng hơn.
Em thấy cuốn The end viết cũng văn hay nhưng cuốn The Power có giá trị hơn.
Từ trước cứ tưởng phim The third man là dựng theo truyện, giờ mới biết là anh này viết kịch bản phim, rồi sau đấy mới viết lại thành truyện.
Trường hợp này quả là hãn hữu, trước cứ tưởng chỉ có Jean de Florette/Manon des Sources của Pagnol
Hôm nọ cửa hàng sách sale em nhặt được hai cuốn The Bell Jar của Sylvia Plath và Death Kit của Susan Sontag (toàn tình cờ khám phá ra kho tàng văn học thế giới trong đống hàng bán đổ bán tháo ). Giờ đang đọc The Bell Jar, sách viết từ 50 năm trước mà văn rất hiện đại, trực diện mỗi tội sao bế tắc quá. Tò mò vào wikie tìm hiểu hóa ra cuốn này có thể coi là autobiography của Plath. Bà tự tử bằng hơi ngạt lại còn cho đầu vào lò nướng, gia nhập đội ngũ hùng hậu các nhà văn tự tử có tên Hiệu ứng Sylvia Plath, kinh hãi quá!
Còn bà Susan Sontag trước đọc essay thì cũng biết là cực đoan rồi, Death Kit lại cũng có chủ đề trầm cảm và tự tử nữa, có lẽ sau The Bell Jar em phải đọc sách kiểu Nhóc Nicolas rồi từ từ quay lại với Sontag chứ đọc ngay chắc em cũng không chịu nổi nhiệt.
còn có khoản cho đầu vào lò nướng nữa kia à
Nghiên cứu cho thấy nhà văn nhà thơ là dễ mắc phải các bệnh tâm thần nhất trong các nghề creative, trong đó các nhà thơ nữ (như Sylvia Plath) chính là nhóm có nguy cơ cao nhất.
Bà Sylvia thì xinh xắn, thông minh, gia đình học thức, học hành suôn sẻ, có nhiều người theo đuổi. Đầu (tự) truyện bà ấy còn bắt đầu thực tập ở một tạp chí thời trang, tham dự các event hào nhoáng, cuộc đời rạng rỡ chích chòe như một cuốn chick-lit. Một ngày kia suy nghĩ không biết mình nên làm gì đây, chả thích lập gia đình cũng chả thích làm thư ký, chả biết nên viết văn hay làm thơ hay là nghiên cứu văn học, thế là trầm cảm và cuộc đời từ đó đi xuống trầm trọng, sau một số năm vật lộn với viết lách đồng thời lập gia đình, có con thì đi đến ly thân, tự cô lập và cuối cùng tự tử ghê rợn như trên. Nói chung em là người bình thường nên em cũng không hiểu vì đâu mà họ phải đau khổ vật vã đến thế , chắc là gen sáng tạo nó đi cùng với gen bệnh tật chăng?
Nói chuyện trầm cảm. Bạn của chồng tớ có một anh hồi đi học vào dạng sáng giá nhất lớp đẹp trai, học giỏi, đàn hay, gia đình căn bản. Học ở Pháp, về Vn được vài năm, qua vài cty thì ngồi thẫn thờ ở nhà, tự tử vài lần. Bệnh càng ngày càng trầm trọng mà gia đình không làm thế nào để cứu được. Khổ thân bố mẹ nhà thì nhiều mà con thì chỉ có một, thầy thuốc đông tây hết cả mà con thì cứ héo hắt ủ dột suốt ngày :((
khổ nhỉ!
Chẹp, có lẽ nên vứt lại ông con sang Pháp chăng?
Đây, danh sách các nhà văn nhà thơ tự tử trên wikiepedia, tổng cộng 273 người, bao gồm hai người em đọc gần đây là Primo Levi và Romain Gary ngoài bà Plath kia:
http://en.wikipedia.org/wiki/Category:Writers_who_committed_suicide
Để so sánh, danh sách kiến trúc sư tự tử có 18 người, họa sĩ có 19 người, nhà soạn nhạc 27 người. Đã có nghiên cứu hiện tượng các nhà văn nhà thơ rơi vào các dạng bệnh tâm thần cao đặc biệt so với các ngành khác. Nhà nghiên cứu cũng nêu đủ các lý giải, trong đó bao gồm việc làm thơ thường không được xã hội value cho lắm nên nhà thơ thường thấy mình ở ngoài lề xã hội (suy từ quan niệm bản thân ra thì em thấy thật là đúng, vd "thơ với chả thẩn"). Có ông nhà thơ (bản thân cũng từng trầm cảm) được hỏi ý kiến thì nói tôi cho là chúng tôi unstable sẵn rồi, không làm thơ chắc còn tự tử sớm hơn.
Nghề gì mà nguy hiểm quá , chưa kể ngoài bị điên còn có khả năng bị kết tội lạm dụng dân chủ.
Em có người quen bên Mỹ cũng bị, lại có nhà bị cả vợ cả chồng, uống thuốc triền miên, thuốc vào thì gia đình vui vẻ, ngừng một phát là rơi vào tăm tối luôn.
Trầm cảm một giai đoạn em nghĩ khá nhiều người trải qua, cuộc sống vốn nhiều áp lực và không phải lúc nào cũng suôn sẻ, nhưng đến mức thành mãn tính và phải uống thuốc thì không biết có phải có thêm các yếu tố genetic gì nữa không.
Nhân chuyện điều trị tâm thần, bạn Niceman vừa gửi cho tôi link một cuốn sách của Brian L. WEISS có tên "Tiền Kiếp và Luân Hồi có thật hay không?" (nguyên tác "Many Lives, Many Masters", dịch giả : Thích Tâm Quang).
http://thefreeproxy.info/browse.php? u=Oi8vdm50aHVxdWFuLm5ldC8oUyhtbHlrYWc0NWExamxuYnpweWg1eGZzdjApKS90cnV5ZW4vdHJ1eW
VuLmFzcHg%2FdGlkPTJxdHF2M20zMjM3bjRubW40bjFuMzFuMzQzdHE4M2EzcTNtMzIzN25ubg%3D%3D&b=13
Hóa ra có cả Sylvia Plath effect trong psychology
http://en.wikipedia.org/wiki/Sylvia_Plath_effect
The Sylvia Plath effect is a term coined by psychologist James C. Kaufman in 2001 to refer to the phenomenon that creative writers are more susceptible to mental illness than other people. Kaufman's work demonstrated that female poets were more likely to suffer from mental illness than any other class of writers.[1] This finding has been discussed in many international newspapers, including the New York Times.[2] The finding is consistent with other psychological research studies.[3]
The effect is named after the American poet Sylvia Plath, who committed suicide when she was thirty years old.
Mình không trong ngành tâm thần, nhưng đá gà đá vịt mà đoán thì mẫu người tài hoa sáng tạo mà lại bị bệnh tâm căn ắt có liên quan đến hội chứng rối loạn lưỡng cực (quá hưng phấn rồi chuyển sang trầm cảm nặng). Phái nữ thì môi trường tâm lý yếu hơn nam, còn văn sĩ thì làm việc chủ yếu dựa trên đối tượng và phương pháp ngôn ngữ - vốn chỉ là loại hình tín hiệu thứ phát và tiềm ẩn xung đột (logic hình thức).
Bạn gái mình mà thuộc type Sylvia Plath thì chắc suốt ngày phải lôi hít thở khí trời với ngắm sao để nhìn thế giới bằng con mắt hồn nhiên ngây thơ hơn ("những phần phức tạp nguy hiểm đen tối thì để anh lo" )
Đang đọc dở "Norwegian wood", văn đẹp, gợi hình, gợi cảm, universal chứ không đậm đặc chất Nhật như mình vẫn sợ, Toru đôi khi hơi gân, dễ làm nhớ đến "Kẻ xa lạ" của Camus (không phải vì gân) mặc dù "mal être" hay mình dịch tạm là niềm đau sống của Toru tương đối có căn nguyên hơn và Toru bét ra cũng biết yêu
Truyện toàn thanh niên Nhật phần lớn chưa đến 20 mà đã giai gái sex siếc loạn xì ngầu rồi, thế mà các bạn vẫn còn frustrated đến thế thì mới thấy .. tội nghiệp cho chúng ta quá há
Hik mình mua ở Bảo Khánh rồi mà Linh.
Nhưng xem phim cứ có cảm giác chàng Toru là chuyên gia thử... sex cho các cô nàng có t... vấn đề ấy. Cái mặc định ấy nó đậm đặc quá.
Em giờ chuyển sang đọc best seller The Wolf of Wall Street, công nhận đọc vui, dễ vào.
Vừa đọc vừa nghĩ, đời thật là bi hài, sự thành bại của những dự án đang được kế hoạch tỉ mỉ và chi tiết ở nơi này thật ra được quyết định bởi một thằng điên nào đấy đang phê thuốc ở tận đâu đâu .
Hôm nay thì phải đọc cuốn sách này
Powered by Invision Power Board (http://www.invisionboard.com)
© Invision Power Services (http://www.invisionpower.com)