QUOTE(ILtdna @ Apr 4 2003, 10:39 AM)
Tớ chả hiểu gì về chụt với cả chẹt, nhưng đọc cũng thấy vui vui kekeke.
Bây giờ là đợt tổng kết sau một mối tình nhá!
Lợi ích của việc chia tay
Thế này anh ạ, người ta bảo chia tay trong tình yêu thì đau khổ lắm. Đau thì có đau thật, nhưng xét ra cũng có nhiều cái lợi đáng kể. Anh không tin à? Đơn cử nhé.
Chắc anh chưa quên, em ghiền net như thế nào, mà chỉ ghiền chơi vào ban đêm. Mỗi lần đi chơi, em hay hối thúc anh về sớm sớm vì bạn em giờ ấy đang đợi. Anh càu nhàu:
- Thế em là người yêu của anh hay của thằng kia
- Không, làm sao em là người yêu của "thằng kia" được - em vội đính chính - vì "thằng kia" cũng là một con nhỏ như em mà. Rồi nhe răng cười vô tư.
Khổ nhất là cái màn trốn cha trốn mẹ để chơi. Em cứ vừa lên mạng, vừa canh me tiếng động trên lầu. Hễ có rục rịch là tắt máy phóc lên giường ngay. Mấy lần hơ hỏng, trốn không kịp, em bị la tít mù, lại còn bị bố dọa sẽ dẹp luôn cái máy (may mà thời kỳ ấy em phải làm bài luận, cần yên tĩnh, không thì đã chẳng còn cái máy trong phòng).
Thế mà bây giờ em khỏe lắm. Có thể chơi bất cứ lúc nào em thích, dù là nữa đêm hay gần sáng. Vì mỗi lần bố định mở miệng than phiền thì mẹ lập tức sụyt sụyt, rồi kéo bố ra chỗ khuất to nhỏ. Tội nghiệp me, bà lo em quẩn trí tự tử ấy mà. Chắc bà cho rằng net có thể giúp em giải tỏa nên để cho em thỏai mái. Thế là từ nay đỡ phải vừa chơi vừa canh cho đau đầu.
Thêm nữa, em đã đai - ệch được đến mấy ký đấy anh ạ. Cũng là nhờ chuyện này thôi. Trước đây anh cứ than phiền em béo quá, nhìn mất cả dáng. Anh hay đùa:
- Sau này mà lấy em về thì đỡ tốn tiền mua nệm, hay chí ít thì cũng tiết kiệm được khỏang gối ôm.
Những lần như thế, em hay nhéo anh thật đau cho chừa cái tội móc xỉa. Nhưng thật ra thì vui lắm khi nghĩ đến viễn cảnh sống chung.
Cũng chẳng hiểu sao, lúc ấy, em đã cố nhịn ăn và tập thể dục, vậy mà vẫn chẳng thể giảm được ký lô nào. Tất cả là do cái quán kem đầu đường. Hình như bà chủ biết em thích ăn kem, nên lựa ngay trước cổng nhà em mà đặt quán. Cơ khổ, kem bà ấy bán ngon không chịu được, nên ngày nào em cũng phải mấy bận lần sang cái quán đó. Giờ thì em không thích ăn kem nữa. Chỉ vì em không chịu nỗi khi bà ấy hỏi: "Sao người yêu của cháu dạo này ít thấy thế" Thật chẳng biết trả lời làm sao, nên đành ậm ừ "Dạ anh ấy bận đi công tác". (Em cũng có lần tự dối mình đây chỉ là thời gian công tác của anh, chán thật!)
Chia tay anh, em bỗng trở nên biết thông cảm hơn với nỗi đau của người khác (đúng là phải thấy quan tài rồi mới đổ lệ được). Trước đây, trong lớp có đứa nào gặp rắc rối trong chuyện tình cảm thì y như rằng, bọn em ngồi túm tụm vào nhau để tám. Cứ như đang mổ xẻ một bộ phim thú vị vừa xem, mà chẳng nhìn thấy nỗi đau của nhân vật chính bất đắc dĩ. Bây giờ thì không thế nữa. Em đã trải qua và biết rằng: nỗi đau không được thông cảm mà còn bị xoi mói thì sẽ hành hạ người mang nó như thế nào. Và em bỗng nhiên trở thành chuyên gia gỡ rối tơ lòng thòng trong lớp - thay cho nghề buôn dưa lê trước đây. Xem ra thì nghề mới của em phước đức cũng nhiều hơn nghề cũ, anh nhỉ!
À, chia tay cũng giúp em cãi thiện tình hình tài chính đáng kể nhé. Trước đây thì cứ thiếu trước hụt sau vì chỉ thích chơi mà không thích làm. Còn bây giờ, em bỗng không thích chơi nữa, nhưng lại quá sợ những giờ phút rảnh rỗi (vì như thế lại nghĩ đến anh - vừa thương yêu vừa căm ghét), thế là đành phải kiếm việc để làm. Tiền vì vậy mà bỗng dư dả, bỏ nhà băng cả khối. Dám cá tình hình cứ thế chừng .... mười năm nữa, có khi em chả trở thành người giàu có nhất xóm cũng nên. Viễn cảnh mới tươi sáng làm sao.
Mẹ em nhận xét, dạo này em đằm thắm hơn, không chua ngoa như hồi đó nữa. Em chỉ cười, nghĩ bụng "trái cây, nếu bản chất nó ngọt thì rồi cuối cùng cũng phải ngọt thôi, cho dù khi xanh nó vừa chua vừa chát". Lại nghĩ đến anh, và thấy thương cảm sâu sắc. Cái giai đoạn chín tới trong tính cách của em, anh không còn được hưởng nữa. Anh chỉ hưởng được cái mùi vị chát chúa khi quả còn xanh thôi. Nhưng biết làm sao được. Bây giờ em chẳng thể làm anh tin vào mình nữa rồi. Đành vậy.
Chia tay anh, em sống tốt hơn với mình và với mọi người. Em kiếm tiền nhiều hơn. Hình dáng cũng thon thả gọn gàng. Bao nhiêu là cái lợi. Anh nhỉ! Cho dù đôi lúc trí nhớ quay về, em lại thấy đau buôn buốt......
Đúng là chia tay có nhiều lợi ích thật, Iltdna nhỉ :oam: , chỉ có điều mỗi khi nghĩ lại thì lại thấy
đau buốt thôi
chả biết dùng tính từ nào để nói vì Khoa đã nói hết mất của người ta rồi còn gì
Cảm ơn Khoa vì đã viết
hay tuyệt luôn; copy y chang gửi lên báo đê (hihihi thấy đâu đó trên diễn đàn chị K. nói về chuyện bài của mình bị copy đăng lên báo nên T. thử nghiệm với bài của Khoa nha)