Có những người cứ vài tháng lại có thể yêu, một năm có thể trải qua mấy cuộc tình với mấy người khác nhau. Nhưng cũng có những người mãi mà một người để làm người yêu cũng không có. Loại người thứ nhất thì thiên hạ gọi là "lăng nhăng", nhưng loại người thứ hai thì không thể gọi là "đứng đắn". Vì họ đôi khi cũng có thể yêu nhiều người trong vài tháng, thậm chí có thể yêu cùng lúc nhiều người. Vấn đề chính là mỗi khi sắp vượt qua giới hạn quan trọng: biến từ tình trạng "tình trong như đã" thành tình trạng yêu đương công khai thì họ lại luống cuống tìm cách chạy trốn. Tại sao lại chạy trốn thì không thể nói chính xác được, dù tôi đã trải qua vài lần như thế!
Yêu đương dường như là tâm điểm cuộc sống của tôi (từ khi biết yêu). First love bắt đầu khi tôi được ba tuổi. Nhưng cái vớ vẫn ấy thì không đáng kể. Vì thậm chí bây giờ tôi chỉ nhớ mặt tên ấy qua tấm ảnh hai đứa chụp chung ở trường mẫu giáo. Cái thật sự gọi là "yêu" thì bắt đầu khi tôi vào đại học. Hắn học cùng khóa với tôi, đẹp trai tựa Gan Dong Gun, lạnh lùng, phớt tỉnh, nhưng cái chính là học giỏi vật vã. Hắn đi qua nơi nào là con gái đổ rào rào như rạ nơi đó (trong đám rạ ấy tất nhiên có tôi). Tôi si hắn đến nỗi giờ ra chơi nào cũng chạy ra căn tin ngồi đực mặt cả buổi chỉ để nhìn hắn ra đấy mua bánh mì. Giờ học nào lớp tôi về trể thì tôi phải cố lách mình qua cửa sau để chuồn ra trước cho kịp nhìn mặt hắn (và cố chườn cái mặt tôi mong hắn liếc mắt tí chút, dù nhan sắc cũng chỉ thuộc loại nữa đêm thức giấc tưởng ma)- quăng tập vỡ lại cho nhỏ bạn xách ra sau. Thời gian ấy có thể nói là tôi đi yêu chứ không phải đi học. Nhưng có cố bao nhiêu cách thì cũng không gây được tí chút ánh sáng và tiếng vang nào đến mắt và tai hắn (cái tên này nghe nhìn kém quá!). Nhỏ bạn bảo tôi đừng cố với tới hắn nữa, theo nó thì "mày xấu như con ma thế thì bám theo nó làm gì cho tốn công, trong khi quanh nó thiếu gì người đẹp". Tôi là đứa thực tế, nhưng tôi cũng là đứa kiên trì nữa. Tôi không thích bỏ cuộc khi chưa thật sự bắt đầu. Nhưng ngẫm nghĩ lời nhỏ bạn thì không phải là không có lý. Tôi chẳng có gì để có thể thu hút một người như hắn.
Sau nhiều đêm nghiên cứu, tôi nhận ra rằng muốn bắt hắn nhìn tới mình thì tôi phải nổi tiếng (tất nhiên là tiếng tốt chứ không phải tiếng xấu). Ngoại hình thì không thay đổi được gì rồi. Tôi không thể vác cái mặt đến thẩm mĩ viện trong khi báo đài cứ nhan nhãn thông tin về tác hại của cắt mắt, nâng mũi với bơm Silicon. Gan tôi quả thật hơi bé. Với lại tôi rất sợ đau. Gì chứ cứ nghĩ đến chuyện nằm lên bàn cho người ta múa dao múa kiếm giống ở nhà tôi hay làm với mấy con cá là tôi nổi hết da gà . Yêu mà phải thế thì tôi chịu. Nổi tiếng bằng cách chạy xe xịn, túi cồm cộm cái 8890 thì lại càng vượt quá tầm tay. Vì cái này nằm trong tay của bố mẹ tôi, chứ còn tôi thì chỉ biết há mỏ chờ cơm thôi chứ đào đâu ra xe với cái cục ấy! Chỉ còn có nước là cố học thật óach thì mới có khả năng gây chú ý cho hắn . Mà cũng khổ, cái đứa lười như tôi, giờ đi học còn chạy lót tót ra quán, thì khó mà tập tành chuyện dành giờ ra quán để ngồi gạo bài trên thư viện.
Nhưng không có gì là tình yêu không thể làm được (trừ cái chết và một số lý do dành cho người nào không có cùng ý kiến) . Kết quả là cuối năm ấy, tôi giật được một số giải (kèm theo là nhiều nhiều tiền đủ để ăn chơi tí tởn) ở trường và vọt lên top one của khoa. Quả là trời không phụ lòng người. Buổi tối hôm trường tôi cắm trại. Hắn trịnh trọng mời tôi đi uống nước. Ái chà, nhấm nháp thành quả mới ngọt ngào làm sao (dù thành quả ấy có pha thêm chanh và tí muối). Tôi ngồi trong quán, một mình một bàn với hắn (xung quanh là một vài cặp mắt cú vọ nhìn chằm chặp như tôi đã từng nhìn trứơc đây). Trời về đêm mát mẻ, gió thổi vi vút thật lãng mạn (cái này sao giống cái tôi từng tưởng tượng thế không biết). Hắn đột nhiên hỏi:
- Này nhóc, em là gì K. nhỉ?
Tôi nhẹ nhàng trả lời (hai thằng em ở nhà mà nghe giọng điệu này chắc ngã ra chết giấc):
- Dạ Đ. K ạ.
- Tên em sao giống con trai quá - hắn cười - bộ hồi đó má em thích con trai lắm à?
- Dạ đâu có - tôi vội vàng đính chính. Tại em là con gái nên má em mới đặt thế ạ, chứ em là con trai thì em tên khác, tên Đ.N. Má em thích cái gì ngược đời mà.
Hắn lại cười (xinh chết được):
- Ngộ nhỉ.
- Thế ở nhà em có mấy người (sao giống điều tra lý lịch thế không biết)
- Dạ 5 người ạ. Bố mẹ, hai thằng em em, và em
- Thế thì vui lắm nhỉ. Nhà anh chỉ có mỗi anh, ra vào buồn lắm.
- Vui gì mà vui ạ, ở nhà em với hai tên ấy dành ăn chí choé, có khi còn cãi vả om xòm ( sao lúc ấy ngu thế, khai toét cả ra!)
Hắn cười ngất, bảo:
- Thế à. Anh thì chỉ mong có người dành ăn với mình
Tôi ngượng quá (vì biết mình lỡ mồm), cúi mặt cười thẹn (nhỏ nào thế nhỉ, chẳng giống mình thường ngày).
Sau khi điều tra lý lịch của tôi như công an hỏi cung tội phạm. Hắn bắt đầu kể về hắn... thê thảm đến nỗi tôi xúc động uống hết cả 2 ly nước chanh và ngượng ngùng gật đầu khi hắn đề nghị gọi cho tôi thêm ly thứ ba.