Bé Khoa yêu quí, chị Rain sẽ "coi" cho bé sau khi đã coi cho Hòa thượng Chitto Tam Tê Thích Tất Thảy (còn gọi là Hòa thượng Tờ tờ tờ). Kính lão đắc thọ mà bé. To Sư thày: bản quán tài hèn sức mọn, được sư thày để mắt đến quả là lòng hân hoan không sao tả xiết, phen này chắc tiếng tăm sẽ vang dội, khách thập phương sẽ kéo đến nườm nượp... Tuy nhiên, bản quán xin mạo muội sửa lại một từ trong bài thơ mà Sư thày tâm đắc bấy lâu (chả là bản quán đã có lần nói, sẽ phán theo chi tiết trong bài thơ, nghĩa là những gì bài thơ thể hiện cũng coi như chính là những điều sư thày vẫn hằng trăn trở suy nghĩ ngày đêm. Dài dòng vậy nhưng cũng chỉ là để nói, sư thày không thể nói thay lời "quả mít" mà chỉ có thể nói về bản thân mình). Vì vậy bản quán xin được sửa lại như sau:
Thân em như quả mít trên cây
Vỏ nó sần sùi múi nó dầy
Sư cụ có ham thì đóng cọc
Xin đừng mân mó nhựa ra tay.Sau đây là những gì bản quán "nhìn thấy":
- Sư thày rất thích ăn hoa quả, nhất là hoa quả tươi, còn ở trên cây. Sư thày luôn bị hấp dẫn bởi những quả to, có mùi thơm.
- Sư thày không quan tâm tới hình dáng xấu đẹp của quả mà chỉ quan tâm tới chất lượng.
- Sư thày muốn ăn nhưng lại lười, nghe chừng công trèo lên cây hái quả, đóng cọc cũng khiến sư thày phải băn khoăn, tuy nhiên để nhựa ra tay do mân mó vì thèm cũng là điều sư thày không muốn do sợ không gột rửa được dấu vết.
Tuy nhiên, đấy chỉ là bề nổi. Do sư thày nêu rõ tác giả bài thơ này là nữ sĩ HXH, bản quán xin được phán tiếp như sau (đây mới là những gì sâu kín trong lòng sư thày. Công khai ở đây tuy ko được hay lắm, nhưng quán cửa đóng then cài, có lọt ra ngoài là do tai vách mạch rừng, dân làng tọc mạch, e cũng là điều hiển nhiên.
- Sư thày tuy lên chùa Thất lục bấy lâu nhưng tâm chưa được tĩnh, vẫn luôn bị sắc dục làm phân tán tư tưởng. Sư thày luôn luôn bị phụ nữ cám dỗ, tuy nhiên lại luôn che giấu bằng cách gọi chệch phụ nữ là Mít (xin lỗi em Mít đặc, đấy là do sư thày gọi, còn cả làng vẫn biết em là một chàng trai chính hiệu
)
- Đối với phụ nữ, sư thày luôn có thái độ chiêm ngưỡng, ái mộ, thèm muốn, à quên, khát khao
, thể hiện ở hình ảnh "trên cây", có nghĩa là sư thày luôn ở thế thấp ngước nhìn lên cao.
- Sư thày luôn quan tâm đến mặt "điện nước", từ "thân em" được khẳng định tiếp ở từ "múi" ở câu sau. Sư thày không quan trọng vấn đề nhan sắc, cho dù "vỏ" em có "sần sùi", nhưng miễn là "múi dày"! Điều này cũng nói lên tính e thẹn nhút nhát của sư thày, không bao giờ dám chiêm ngưỡng dung nhan phụ nữ một cách trực diện mà chỉ chú ý tới phần "thân".
- Sư thày luôn tự dày vò mình, trăn trở với quyết định có nên sa vào cõi trần tục không hay vẫn cố gắng giữ mình trong sạch. Tuy rằng "ham" thì ham lắm, nhưng vẫn phải tự hỏi mình, tự dằn vặt mình, tự day dứt mình về chuyện "đóng cọc". Động từ "mân mó" ở đây được thể hiện rất khéo. Nó lột tả được sự phân vân, sự khó lòng mà dứt ra, sự sờ mó và mân mê, lưỡng lự và bị thu hút. Tuy nhiên, đây vẫn là câu hỏi mà sư thày luôn bỏ dở giữa chừng, chưa tìm được cho mình một giải pháp thích hợp. Đã không ít lần "mân mó", không ít lần "nhựa" (không phải của quả mít) ra tay, nhưng...
- Sư thày là người kín đáo, không thích để lộ suy nghĩ của mình trước đám đông, nói mà như ko nói, ko nói mà như nói (<--- sự lựa chọn bài thơ này)
- Sư thày đã thay từ "quân tử": một hành động cực kỳ ý nghĩa. Ấy là vì ông bà ta vốn có câu:
Quân tử nhất ngôn là quân tử dại
Quân tử nói lại là quân tử khôn
Sư thày đã không chọn cho mình từ "quân tử" vì không thể "nhất ngôn" với nhà chùa để bị coi là "dại", nhưng cũng không nói đi nói lại để thành chuyện xô bồ. Vả lại cho đến thời điểm gửi bài thơ tới cho bản quán, sư thày vẫn chưa xác định được mình có "khôn" hay không.
Chi bằng ta cứ để tự nhiên như nước chảy mây trôi, như cỏ cây thì phải mọc, như chim phải bay trên trời, cá phải bơi dưới nước... Con người dù có ép lòng mình cũng khó mà toại nguyện. Thế nên bản quán có lời khuyên mạo muội, sư thày thấy vương vấn với cõi trần tục quá thì không nên thoát y, xin lỗi, qui y cửa chùa.
Kính.