Từ ngày lên nhận chức trưởng thôn, Sìn đã dần thu xếp được mọi việc, song dáng vẻ vẫn có nhiều lúc đăm chiêu. Chiều chiều, gã thường mò ra quán bia hơi cuối làng, lặng lẽ ngồi nhắm một mình. Cặp mắt lơ đãng nhìn về phía xa xa. Nét mặt lúc phấn khích, khi lại tái xanh rầu rĩ, khiến khách qua đường lấy làm kì lắm. Bà con trong làng qua lại, thảng cũng có người hỏi thăm mấy câu. Sìn chỉ trả lời qua loa lấy lệ, nhưng tay vẫn chống xuống bàn, tì lên trán, ra chiều không muốn dứt khỏi dòng suy nghĩ.
Một ngày nọ, có người qua đường cũng tình cờ ghé quán bia hơi, thấy Sìn đang ngồi đắm chìm trong dòng suy tưởng, liền lại gần và hỏi:
- Bác làm ơn cho em hỏi ở làng này có ai tên Giơ Giò , vốn dân gốc ở thành thị mới về không?
Sìn giật mình, ngước mắt lên thăm dò:
- Chú hỏi Giơ Giò có việc gì?
Người khách lạ nhìn kĩ, rồi chợt phá lên cười, đoạn nắm tay Sìn bắt lấy bắt để:
- Ơ kìa bác, em đây mà, bác không nhận ra em sao? Nhớ ngày nào anh em mình còn dựng cờ tụ nghĩa, nằm gai nếm mật ở chốn thành thị bấy lâu. Giờ nghe tin đại ca đã về làng, lập nên cơ đồ mới, tiểu đệ mới ghét thăm mà sao đại ca lại nỡ quên tình nghĩa cũ như thế? Em đây tuy cũng chẳng dư dật gì nhưng cũng đâu có túng thiếu, không định hỏi vay tiền đại ca đâu.
Sìn cũng nhận ra người khách, vội lấy tay che miệng anh ta, mắt đảo quanh, đoạn khẽ nói
- Suỵt, cẩn thận cái mồm đấy, tôi phải bày mưu tính kế mãi mới kiếm được mảnh đất dung thân, đặng ngày mưu đồ việc lớn. Nếu giờ mà việc để lộ ra thì thành công cốc công cò cả. Đã là chân nhân thời phải bất lộ tướng chứ? Ngồi xuống đây, ta lại hàn huyên câu chuyện...
Người khách hớn hở khéo ghế lại ngồi bên, rót nước uống và chậm rãi nghe Sìn kể:
- Ta với bè lũ “béo” trên Thành Thị ấy vốn có mối thù bất cộng đới thiên. Lúc trước đã định gây dựng phong trào “Bản Chất”, “Thánh Gióng”, rồi thì “iCMS” đặng mượn tay quần chúng lật đổ tầng lớp thống trị. Chẳng may chúng lại điều cảnh sát, quân đội thẳng tay đàn áp, dùng nhiều thủ đoạn như bắt trói, khoá giam, tống đi đầy... nên phong trào đã bị dìm trong bể máu (đỏ rực !!!). Khi ấy, ta ở thế yếu, mặc dầu đã có mười bộ giả trang khác nhau, mỗi bộ lại có một chứng minh thư riêng, song vẫn không thoát khỏi cặp mắt cú vọ của giới cầm quyền. Thêm vào đó, chúng lại còn sử dụng nhiều tên côn đồ ra tìm cách chửi bới hành hung lãnh tụ của phong trào nên ta phải tạm lánh...
Người khách cắt lời:
- Em tưởng những tên côn đồ đó đã bị bác truy sát suốt từ thành thị sang tận làng Ven, đến mức không còn chỗ dung thân?
Sìn gật đầu:
- Đúng vậy, những tên đó quả là đã phải đền tội, nhưng đó chỉ là những con tốt đen trên bàn cờ. Kì này, ta muốn tính đến kế lâu dài. Chú Bu ở cái làng này cũng là một tay hảo hán, song lại nhiều lúc mẫn cảm hơn mức cần thiết, nên mặc dù đã gây dựng nên cơ sở cách mạng, nhưng 3 năm rồi mà vẫn chưa làm nên cơm cháo gì. Đã thế lại còn bế quan toả cảng, khiến dân làng bị tù túng lâu ngày, sinh bất mãn, ý chí nổi dậy ngày càng được nung nấu. Chú có thể xem một điển hình là hoạ sĩ Ưu Ưu
Sìn gắp một miếng tái dê, nhấp ngụm bia, rồi nói tiếp:
- Khi trước, ta đã lập ra một nhóm “Sự Thật”, nhưng chẳng phải là nơi đắc địa, nên thanh thế còn chưa nổi. Nay, ta đã nắm được căn cứ địa này, thật chẳng khác gì cá gặp nước. Rồng ra bể lớn chắc chỉ còn là việc nay mai... khà khà khà...
Người khách ra chiều hưởng ứng:
- Đã có địa lợi rồi, vậy kế sách của bác ra sao? Liệu có thể bật mí chút đỉnh?
Sìn dáng đã ngà ngà, đưa tay làm bộ vuốt râu, thủng thỉnh đáp:
- Mọi việc ta đã lo đâu vào đó cả rồi. Lúc trước, trên thành thị, ta có đầu tư vào một TT GDGT khá quy mô, ngày ngày thoả sức tư vấn cho nhiều chị em “khúc mắc”. Kì này về làng, nếu phải bỏ chỗ đó đi thì quả là hơi tiếc. Vậy nên, trước khi đi ta đã hô hào lập hội “Mĩ nhân khảo thí”, nhằm tập hợp các em gái xinh tươi về một nhúm. Bất kể cuộc thi đó có kết cục ra sao, thì ta đã có được một bản danh sách mật gồm các em “VIP” ở thành thị rồi. Đây, chú xem đi, không xem phí mịe nó nửa đời trai đó... Khi lo liệu việc làng nước xong xuôi, ta sẽ phân phát truyền đơn, dụ các em ấy về đây... khà khà khà...
Người khách xem tập album Sìn đưa cho, gật gù ra dáng đắc ý, nhưng vẫn băn khoăn:
- Liệu truyền đơn bác rải ra, các em có theo đó mà chịu bỏ thành thị đông vui, về làng Ven hẻo lánh?
Sìn xua tay:
- Chớ lo chớ lơ... khà khà khà... Ta đây ở thành thị vốn nổi danh về tài “tư vấn tuổi hoa”. Uy tín ở trung tâm GDGT bên đó đã cao ngất trời, các em gái hâm mộ nhiều không kể siết. Nhiều khi, sức lực có hạn, ta tư vấn không kịp, phải tàng hình (invisible) trốn vội ấy chứ? Kinh nghiệm mấy chục năm của ta về khoản đó chú khỏi phải lo. Chỉ ít bữa nữa thôi, làng này có lẽ sẽ phải mở thêm nhiều trung tâm “Làm đẹp”, “Tâm sự tình yêu”, thậm chí cả “GDGT” nữa để phục vụ chị em mới xuể ấy chứ? Và khi đó... tèn tén ten ... các bậc anh hùng hào kiệt khắp nơi cũng theo gót hồng mà kéo về làng. Người xưa chẳng đã có câu “Anh hùng nan độ mĩ nhân quan” đó ru? Chú có biết tại sao, vũ trường vẫn thường hay khuyến mại “miễn vé cho nữ khách hàng” không?
Người khách vội nâng cốc lên chạm với Sìn kêu đến “cách” một tiếng, đồng thời giơ ngón tay cái lên tán thưởng:
- Thật là cao kế, cao kế...
Sìn cao hứng lại tiếp:
- Khi đã tập hợp được anh hùng thiên hạ rồi, ta lại chọn ra trong đó những kẻ có tài nhưng bị quan trên thành thị bạc đãi, vốn sẵn mang lòng bất mãn. Tập hợp được đội ngũ này rồi, ta sẽ thường xuyên “đào bồi” kiến thức cho họ, chờ thời cơ. Mà thời cơ cũng có xa xôi gì? Lũ tham quan trên thành thị vốn nuôi ảo tưởng, gây thù chuốc oán khá nhiều, nên bị nhiều kẻ thù đánh cho tơi tả. Nội bộ lãnh đạo trên đó lại lục đục bất hoà, nhà dột từ nóc, mối mọt đã xông vào đến tận móng rồi... ha ha ha... Khi thiên thời đến, ta sẽ điều tướng Ưu Ưu dẫn đội tiên phong vào thành, làm một vài bài “nhạy cảm”, đặng khuấy động triều đình mang quân đến dẹp. Ta chỉ cần toạ sơn quan hổ đấu, chờ khi hai bên đã mệt nhoài, thì sẽ phất cờ đem binh xáp tới là nghiệp lớn công thành !
Hai người mải đàm đạo quên cả thời gian. Sìn nốc hết vại to vại nhỏ đến lúc say mèm mà không để ý đến người khách chỉ ngồi đưa đẩy câu chuyện, thi thoảng nhấp vài ngụm Pepsi...