Cuộc đời con người là một chuỗi những sự lựa chọn. Con người ta luôn luôn phải đứng trước ngã ba, ngã tư đường mà đôi khi không biết mình phải đi về đâu, nên đi con đường nào thì thuận lợi, ít vất vả.
Cái này không có công thức, ngay cả những con người thành đạt nhất, có tất cả từ quyền lực, tiền tài, danh vọng, tất cả những gì mà con người muốn,.......... vẫn phải nát óc với những sự chọn lựa hàng ngày. Chỉ có điều lúc này họ có kinh nghiệm hơn, biết cách phòng tránh và giảm thiểu rủi ro một cách hiệu quả hơn người khác và họ có những bộ óc thinktank bên cạnh để cung cấp thêm các tin tức, phân tích để đưa đến quyết định tốt hơn.
Những ước mơ, cách suy nghĩ tích cực, luôn lạc quan yêu đời là tốt nhưng cái gì cũng vậy "thái quá" là chết. Suy nghĩ tiêu cực quá, dẫn đến chán đời, có khi cảm thấy cuộc đời bế tắc, tự tự. Ước mơ lớn "quá" dẫn đến viển vông, giống như bong bóng xà phòng bay trong gió vậy, màu sắc rực rỡ rất đẹp nhưng một cơn gió mạnh là bong bóng vỡ, hoặc chỉ cần xà xuống "mặt đất" ( thực tế cuộc đời) là bong bóng vỡ.
Sau nhiều năm lưu lạc tha phương, tôi thấy như sau:
Người Việt mình bị một cái là không open mind, flexible cho lắm trong việc suy nghĩ, lựa chọn vì vậy thường không có khả năng quyết định cao và dứt khoát, hay bị ràng buộc bởi những lối mòn suy nghĩ, bị ảnh hưởng của cha mẹ, gia đình, hàng xóm ( tâm lý bầy đàn). Tất cả những người tôi quen biết thành đạt đều bứt phá được ra khỏi quan niệm này, đó chính là lý do mà họ thành công. Tất nhiên phải cộng thêm một chút may mắn. Họ không phải là rũbỏ những truyền thống tốt đẹp,những bản sắc văn hoá Việt nam,họ chỉ tìm một con đường bứt phá trong kinh doanh, trong phát triển sự nghiệp. Ví dụ,quan niệm của cha mẹ, ông bà, lối xóm là con cái nhà ai học cao, bằng cấp đầy mình là có thể hãnh diện khoe loạn lối xóm mà không cần biết đó là bằng đểu haybằng thật, trong đầu có kiến thức hay không, thậm chí nhiều khi óc không có chất xám nhưng có quả bằng vẫn có thể hách dịch với người khác, vẫn có thể chạy tiền làm chủ tịch huyện.
Cứ chú ý mà xem có rất nhiều sinh viên du học bằng học bổng hay tự túc, thời gian đầu mới sang, nhìn những người Việt buôn bán ở các chợ hoặc làm việc gì đó chân tay một chút là bị các chú này chê. Mới đây, có một chú đang học ĐH về kinh doanh gì đó, post một bài trên box Mỹ TTVN là thấy Việt Kiều toàn làm thuê làm mướn, tư duy kém chẳng biết làm ăn gì cả. Cậu ta cần tìm đối tác làm ăn và chỉ thích kiếm đối tác là đồng bào cho dễ nói chuyện mà chẳng có ai cả? blah...blah. Chẳng lẽ người Việt kém thế sao?
http://www.ttvnol.com/United_States/531879.ttvnMột số khác thì nói là sang đây cần tập trung vào học, rồi tôi có học, trình độ ĐH làm sao có thể đi làm thuê cho người khác, làm sao có thể làm bồi bàn, đứng bán hàng ở chợ được, tôi phải là ông chủ, bà chủ. Đây chính là tâm lý chưa làm thợ đã đòi làm thầy.
Sự thực là gì? Muốn học giỏi, ngấm vào người không chỉ lý thuyết xuông. Khổ cái chúng ta quen với chuyện học chay, lý thuyết xuông nhiều thế hệ rồi, ngấm từ đời cha đến đời con. Các cụ có nói học phải đi đôi với hành. Nền giáo dục Việt nam kể từ sau 75 lại đây ( 54 ở Miền Bắc) đã, đang và hiện tại là chỉ có "học" mà thiếu vế bên kia là "hành"
Nếu những ai chịu khó thoát khỏi lối suy nghĩ này, nền giáo dục này, bứt phá ra được, hoặc bị hoàn cảnh xô đẩy buộc phải ra đứng chợ bán ở Đông Âu sẽ phát hiện ra rằng có rất nhiều Tiến Sỹ, kỹ sưbán hàng ở chợ
Có rất nhiều đại gia hôm nay quay trở lại đầu tư ngược trong nước chính là những lưu học sinh ưu tú năm xưa, từ bỏ được cái lối suy nghĩ Tiến Sỹ là phải cao sang, phải ngồi văn phòng, bàn giấy vẽ lên những luận án trời biển, to tát chứ không được ra chợ nhặt năm trăm một nghìn.
Trong khi thật ra, bọn phương Tây từ xa xưa nó có lối suy nghĩ, nếp sống như vậy rồi. Thậm chí từ cấp 1, cấp 2 đã biết đi đưa báo kiếm một vài đô, lên cấp 3, ĐH đi làm phụ bếp, bồi bàn, đứng bán hàng, v...v.
Tôi nghĩ rằng. Tất cả các bạn du học nếu muốn bứt phá, hãy liều mình thử sức trong mọi lĩnh vực. Tất nhiên mình phải bảo đảm việc học rồi nhưng sau đó hãy dành thời gian rỗi, ép mình làm tất cả những gì trước đây mình có suy nghĩ là không đáng để làm. Hãy làm để xem thực tế khác với lý thuyết cái gì. Hãy làm để hiểu kiếm tiền khó thế nào và tại sao những đại gia lại kiếm dễ thế? Mình đã học được cái này ở trường chưa? Hãy ép mình vào sức ép của xã hội thực, chứ đừng nuông chiều mình trong căn phòng đẹp đẽ ở Dom với những cuốn sách đầy những lý thuyết tuyệt vời. Hãy "hành" để biết mình còn "hổng" chỗ nào để mà "học".
Hãy bước ra cửa và đi xin việc. Hãy xếp cho mình những thứ tự công việc như thứ nhất đi xin làm những việc mình thích, mình đang học. Thứ nhì, đi xin những việc cũng tốt nhưng không phải là lựa chọn đầu tiên. Cuối cùng là hãy sẵn sàng tư tưởng là mình không xin được những việc trên 2 lựa chọn đầu thì sắn sàng làm những việc mà trước đó mình suy nghĩ là nghề mạt hạng như bồi bàn, phụ bếp, gác cổng khách sạn,bán hàng, v...v. (đó chính là học được một bài học thực tế, đừng để sau này khi tốt nghiệp rồi mới phát hiện ra thì chậm mất mấy bước so với đứa bạn cùng học mà đã biết điều này khi còn chưa tốt nghiệp. Không xin được việc có hàng tỉ lý do. Có thể may mắn chưa mỉm cười hay thực tế hơn là mình không đáp ứng các tiêu chuẩn của nhà tuyển dụng. Thực tế là mình có thể phải làm những điều mà mình không thích). Hãy sẵn sàng cho điều đó.
Khi đi làm mình phải quan sát, phải xem làm cách nào để cải thiện tình hình khổ cực thế này? Vừa phải đi học, vừa phải đi làm rất vất vả mà sao tiền thì ít thế? . Hãy ép mình, làm cho mình thật vất vả để mình càng có quyết tâm hơn để thoát khỏi cảnh đó. Đừng nghĩ là thôi dừng lại rồi bố mẹ lại nuôi, mình không đi làm cũng vẫn đủ ăn cơ mà, mình còn có học bổng, có tiền cha mẹ gửi, v...v. Đó chính là sự thất bại. Bạn đã đầu hàng bản thân. Kẻ thù lớn nhất chính là bản thân.
Một khi bạn dám làm, suy nghĩ thông thoáng, sẵn sàng mở rộng tầm nhìn, suy nghĩ, sẵn sàng học hỏi từ những người mà bạn cho là "vô học" nhưng thành tài ngoài cuộc sống. Bạn phải học từ mọi nguồn từ giáo sư đáng kính trên giảng đường cho đến đứa trẻ con. Phải học đứa trẻ con tại sao nó vừa vấp ngã một cú đau điếng, mà có thể đứng lên và có thể quên ngay sau đó vài phút, để rồi lại cười toe toét, lao vào khám phá thế giới cuộc đời trước mặt. Nếu bạn làm được những điều đó. Bạn sẽ có cơ để thành công. Cho dù đến cuối đời mình không đạt được ước mơ, mục tiêu mình muốn nhưng mình có quyền tự hào rằng. Tôi đã phấn đấu hết khả năng của mình và tôi tự hào với những thành quả tôi tạo dựng được.
Hãy xem những người giàu nhất thế giới là ai? Những lưu học sinh cũ hôm nay vác $500 triệu đô la về nước đầu tư là ai? Làm sao mà họ làm thế được? nhờ chỉ ngồi vẽ lên những luận án? hay nhờ từ những buổi đi cọ sát thực tế, bán từng cái quần cái áo, tích cóp từ dăm ba nghìn tiền lương đi bán hàng, rồi ra mở riêng, rồi có vốn lớn hơn đánh container thẳng từ Việt nam, rồi có vốn lớn hơn nữa, mua cả khu nhà để cho mướn lại và mua đất đai bất động sản ở Việt nam. Khi giá đất tăng lại bán ra,đầu tư ngược, cứ chạy đi chạy lại vậy, mới có ngày lên người.
Tỉ phú người Việt ở Mỹ chẳng phải vừa đi làm phụ bếp lấy tiền nuôi bản thân để học máy tính đó sao? Hai nghề trái ngược hẳn nhau, đến khi học xong cũng vẫn còn phải đi làm phụ bếp chán cho đến ngày có người nhìn ra mua sản phẩm của mình và sẵn sàng hợp tác đầu tư, cần phải lấy ngắn nuối dài, có vậy mới thành công được chứ. Không có thực làm sao vực được đạo?
Đó chính là bí quyết của họ. Ai cũng biết vấn đề là có bao người dám bứt phá ra khỏi lối mòn suy nghĩ. Tôi là dân có học, tôi không thể đi buôn bán chợ trời, tôi không thể đi làm phụ bếp, tôi không thể đi làm thuê. Tôi việc gì phải thế, cứ lo học đã, học xong về nước xin việc sống không sướng sao?