Langven.com Forum

Giúp đỡ - Lục lọi - Dân l ng - Lịch
Full Version: Bùi Minh Quốc-thư Ngỏ Gửi Các Bạn Trẻ
Quán nước đầu làng Ven > Gặp Gỡ - Trao Đổi - Làm Quen > Thời Sự
Pages: 1, 2
yuyu
Bùi Minh Quốc

Thư ngỏ gửi các bạn trẻ Việt Nam và hai bạn Mỹ Fred, Rob

Các bạn quý mến,

Tôi đã đọc với niềm xúc động sâu xa và nhiều nghĩ ngợi nhật ký của bác sĩ liệt sĩ Đặng Thùy Trâm và thư của tiến sĩ cựu chiến binh Mỹ Fred gửi các bạn trẻ Việt Nam đăng trên báo Tuổi Trẻ.

Khi Thùy Trâm ngã xuống vì đạn Mỹ, tôi đang ở chiến trường Quảng Nam, cách Quảng Ngãi không xa. Trước đó, đêm 8.3.1969, vợ tôi, nhà báo, nhà văn Dương Thị Xuân Quý ngã xuống vì một loạt đạn của lính Nam Triều Tiên khi từ dưới hầm bí mật bò lên tìm cách thoát ra khỏi vòng vây tại Duy Xuyên, Quảng Nam. Sau Đặng Thùy Trâm, chiều 1.5.1971, bạn tôi, nhà báo, nhà văn Chu Cẩm Phong trút hơi thở cuối cùng trong một cuộc chiến đấu quyết liệt từ dưới hầm bí mật để đáp lại lời gọi hàng của lực lượng đối phương đông gấp bội bao vây tấn công từ bên trên cũng tại Duy Xuyên, Quảng Nam. Giữa tháng 4.1975, tại Đà Nẵng, một sĩ quan quân đội Sài Gòn tìm gặp tôi và trao cho tôi cuốn nhật ký của Chu Cẩm Phong mà bạn tôi đem theo bên mình tưởng đã bị vĩnh viễn cuốn đi vô tăm tích trong bão lửa chiến tranh. Người sĩ quan cho tôi biết mới đầu anh đọc vì hiếu kỳ nhưng càng đọc anh càng cảm phục nhân cách của tác giả nên đã gìn giữ trân trọng suốt bốn năm bất chấp hiểm nguy, giống hệt trường hợp Fred đối với Đặng Thùy Trâm. (Nhật ký của Chu Cẩm Phong đã được nhà xuất bản Văn Học ấn hành năm 2000 với nhan đề Nhật ký chiến tranh và nhà xuất bản Đà Nẵng tái bản năm 2005 trong Tuyển tập Chu Cẩm Phong).

Thùy Trâm kém tôi hai tuổi, kém Xuân Quý, Chu Cẩm Phong một tuổi. Chúng tôi cùng một lứa được giáo dục đào tạo dưới mái trường xã hội chủ nghĩa tại thủ đô Hà Nội và lên đường vào Nam chiến đấu theo tiếng gọi KHÔNG CÓ GÌ QUÝ HƠN ĐỘC LẬP TỰ DO. Nhật ký của Trâm, Quý, Phong đều ghi rõ tâm nguyện của mỗi người, mà cũng là của cả thế hệ chúng tôi, sẵn sàng dâng hiến, không chút tính toán so đo, từng ngày sống và cả cuộc đời cho độc lập tự do.

Độc lập cho dân tộc và tự do cho mỗi con người.

Những giá trị thiêng liêng ấy đã được ghi rõ, có thể nói không phải bằng mực mà bằng máu, trong Tuyên ngôn độc lập của Hợp chủng quốc Hoa Kỳ từ 229 năm trước và của nước Việt Nam Dân chủ Cộng hoà từ 60 năm trước.

Không phải đến 2.9.1945 trong Tuyên ngôn độc lập, mà ngay từ 1942 trong Nhật ký trong tù, tư tuởng không có gì quý hơn độc lập tự do đã được chủ tịch Hồ Chí Minh khẳng định:


Trên đời ngàn vạn điều cay đắng
Cay đắng chi bằng mất tự do
Mỗi việc mỗi lời không tự chủ
Để cho người dắt tựa trâu bò.


(Thiết nghĩ bốn câu thơ trên cần được treo cùng chân dung chủ tịch Hồ Chí Minh tại tất cả các hội nghị, đại hội Đảng và đoàn thể ở mọi cấp.)

Nhà văn Nguyên Ngọc, sau khi đọc nhật ký Đặng Thùy Trâm đã qua hình ảnh người con gái trí thức anh hùng này mà nghĩ về người trí thức, viết rằng người trí thức là người “vừa sống vừa luôn biết tự quan sát mình, quan sát sự sống cách sống của mình, luôn tự thẩm định mình, luôn tự đặt ra cho mình những câu hỏi về tư cách sống của chính mình”.Tôi hiểu, cái tư cách sống ấy của người trí thức, hay cái tiêu chí hàng đầu phải có để được coi là trí thức không phải là bằng cấp mà phải là bản lĩnh suy nghĩ độc lập, là cái năng lực biết gọi đúng tên sự vật, cái ý chí kiên quyết giành và giữ lấy quyền tự do nói lên công khai những hiểu biết của mình bất chấp mọi hiểm nguy. Như Galileo: “dù sao, nó (trái đất) vẫn quay”, dẫu cho Bruno bị lên giàn hỏa và Galileo bị lưu đày. Nói đến tư cách sống của người trí thức, không thể không nhắc lại ở đây lời của nhà văn quá cố rất đáng kính Nguyễn Minh Châu: “Làm thằng nhà văn Việt Nam vào lúc này mà tìm cách lẩn tránh vấn đề dân chủ là thiếu tư cách” (Trích thư gửi nhà thơ Nguyễn Trung Thu, tháng 4.1988).

Nhiều đồng đội của Fred, Rob cầm súng sang Việt Nam, họ được nghe bảo rằng hoặc thực sự nghĩ rằng họ đi chiến đấu để giúp nguời Việt Nam bảo vệ những giá trị đã được ghi trong Tuyên ngôn độc lập Hoa Kỳ, nhưng rồi thực tế chiến tranh cho thấy họ đã đến để gián tiếp hoặc trực tiếp bắn vào những giá trị ấy đang được ấp ủ nâng niu trong tâm hồn những con người Việt Nam như Đặng Thùy Trâm. Chính sự mẫn cảm về những giá trị ấy trong Nhật ký Đặng Thùy Trâm của thượng sĩ Nguyễn Trung Hiếu đã giúp Fred trở thành người gìn giữ cho văn hoá Việt Nam một báu vật. Vô cùng cám ơn anh Nguyễn Trung Hiếu và các bạn Fred, Rob. Nhân đây một lần nữa tôi xin gửi tới một ân nhân lớn, mà nhiều năm từ ngày gặp tôi không biết ở đâu, lời cám ơn chân thành, đó là anh Nguyễn Hiếu (hoặc Hoàng Đình Hiếu), người đã gìn giữ và trao cho tôi cuốn nhật ký của Chu Cẩm Phong. Nguyễn Trung Hiếu, Hoàng Đình Hiếu, Fred, Rob ơi, trong cuộc “châu về Hợp phố” này có một cái gì đó thật linh thiêng, cái linh thiêng nằm trong những giá trị tinh thần kết tinh từ bao đời được truyền toả qua hồn thiêng các chiến sĩ đã hy sinh vì độc lập tự do mà tất cả các dân tộc, cả nhân loại và mỗi con người chúng ta đều tôn thờ.

Tôi, người may mắn sống sót sau những hy sinh của Dương Thị Xuân Quý, Đặng Thùy Trâm, Nguyễn Văn Giá, Chu Cẩm Phong cùng hàng triệu đồng bào đồng chí của tôi, từ 1975 trở đi càng ngày càng thấy nhân dân tôi đã lâm vào một bi kịch thê thảm nhất, cay đắng nhất, quái gở nhất: vì độc lập tự do mà cuồng nhiệt tự nguyện dốc cả sông máu núi xương để rồi “tự do” tự nguyện choàng lên cổ mình một cái ách nô lệ “vàng son” mang tên là sự lãnh đạo của Đảng, mà thực chất chỉ là sự cai trị độc đoán của hơn một trăm Ủy viên Trung ương, thậm chí chủ yếu là mười mấy Ủy viên Bộ Chính trị.

Nô lệ đến mức người ta bảo bỏ phiếu cho ai là ngoan ngoãn bỏ cho người ấy, chẳng biết người ấy tốt xấu thế nào.

Nô lệ đến mức muốn nói điều mình nghĩ, mình thấy, mình biết cũng không báo nào đăng cho, cỡ như cựu thủ tướng Võ Văn Kiệt trả lời phỏng vấn mà cũng không được đăng trọn vẹn.

Nô lệ đến mức người ta áp đặt cái đường lối sai lầm dựa trên một kiểu lý luận nói lấy được (chữ dùng của tướng Trần Độ) là “kinh tế thị trường theo định hướng xã hội chủ nghĩa” cũng không biết mà cãi, hoặc biết mà không dám cãi, hoặc muốn cãi thì cũng không có diễn đàn mà cãi.






yuyu
Trong dịp đại hội lần thứ 7 vừa rồi của Hội Nhà văn Việt Nam (tháng 4.2005), mấy đồng nghiệp của tôi - nhà thơ Xuân Sách, nhà thơ Trần Mạnh Hảo, nhà văn Hoàng Quốc Hải - phát biểu tại diễn đàn chỉ tha thiết xin nhà nước thành lập cơ quan kiểm duyệt chính thức, công khai, để nhà văn cứ viết hết cỡ theo lương tâm mình, còn nhà nước không vừa ý chỗ nào thì cứ cắt nhưng phải in rõ chấm chấm chấm kiểm duyệt bỏ chấm chấm chấm như thời chế độ thực dân.

Ôi, đau đớn làm sao, nhục nhã làm sao! Hỡi hồn thiêng các liệt sĩ Đặng Thùy Trâm, Dương Thị Xuân Quý, Nguyễn Văn Giá, Chu Cẩm Phong, Nguyễn Thi, Lê Anh Xuân, Trần Đăng, Thôi Hữu, Nam Cao, Trần Mai Ninh… và tất cả các liệt sĩ của tất cả các thế hệ đã ngã xuống vì độc lập tự do, hãy về đây mà chứng kiến cho nỗi nhục của chúng tôi! Chẳng lẽ chiến đấu như thế, hy sinh như thế để chuốc lấy nỗi nhục này? Sau bao nhiêu năm chiến đấu hy sinh vì độc lập tự do, nay chỉ xin cái mức tự do ngôn luận như thời thực dân mà cũng không được. Xưa là nô lệ cho ngoại bang, nay lại làm nô lệ cho một nhúm cầm quyền nhân danh Đảng. Nhục quá! Nhục đến nỗi đến bữa quên ăn nửa đêm vỗ gối (con cúi xin Đức Thánh Trần cho con mượn lời này để bày tỏ nỗi lòng). Trong Bộ Chính trị hiện nay có một ủy viên cùng lứa tuổi, cùng chiến đấu trên một giải chiến trường ác liệt Khu Năm-Trị Thiên với Đặng Thùy Trâm, Dương Thị Xuân Quý, Chu Cẩm Phong, đó là nhà thơ Nguyễn Khoa Điềm mà câu thơ của anh từng làm rung động bao trái tim Việt Nam thời ấy qua giai điệu Trần Hoàn: “Em Cu Tai ngủ trên lưng mẹ… Mai sau con lớn làm người tự do”. Nhân đây tôi muốn gửi một lời nhắn hỏi: Nguyễn Khoa Điềm à, anh có chia sẻ nỗi nhục này của chúng tôi không? Và nếu chia sẻ thì anh làm gì cho khỏi nhục?

Một bạn trẻ thành đạt nào đó đã phát biểu trên báo Tuổi Trẻ: “Tài sản của tôi là nỗi nhục nghèo khổ” – ý nói từ chỗ thấy nhục vì nghèo khổ mà có chí vươn lên làm giàu. Tiến sĩ Fred, với thiện chí và thiện cảm chân thành đáng quý cũng nhắc bạn trẻ Việt Nam noi gương Đặng Thùy Trâm mà phấn đấu đưa đất nước sớm thoát khỏi nghèo khổ. Rất hoan nghênh. Nhưng tôi muốn nhắc: có một nỗi nhục còn lớn hơn nỗi nhục nghèo khổ là nỗi nhục nô lệ, nỗi nhục của kẻ “mỗi việc mỗi lời không tự chủ, để cho người dắt tựa trâu bò”, mà thậm nhục là gần ba triệu đảng viên, hơn tám mươi triệu dân lại đành nô lệ cho chỉ hơn một trăm Ủy viên Trung ương, mười mấy Ủy viên Bộ Chính trị. Đặng Thùy Trâm cũng như mọi liệt sĩ Việt Nam hy sinh cho Tổ Quốc là một Tổ Quốc trên đó mỗi con người phải được làm người tự do, như lời thơ Nguyễn Khoa Điềm họ đã hát vang thời ấy. Tình trạng không có tự do dân chủ trên Tổ Quốc Việt Nam hôm nay đang từng ngày từng giờ xúc phạm dòng máu thiêng của các liệt sĩ.

Không cam chịu mãi tình trạng nhục nhã đau đớn ấy, tiếp nối sự dấn thân cao cả của những Đặng Thùy Trâm, Dương Thị Xuân Quý, Chu Cẩm Phong …, trong giới trẻ đã xuất hiện những chiến sĩ dấn thân cho tự do, họ không tiếc những vị trí làm việc ngon lành mà có lẽ không ít bạn trẻ đang mơ ước để quyết dấn thân và sẵn sàng chịu khổ nạn, như bác sĩ Phạm Hồng Sơn làm đại diện cho một công ty dược phẩm lớn của nước ngoài, nhà báo Nguyễn Vũ Bình làm biên tập viên Tạp chí Cộng sản – cơ quan lý luận của Trung ương Đảng, nhà giáo cựu chiến binh Nguyễn Khắc Toàn, các bạn ấy bị chụp những bản án vô căn cứ, bị tù đày chỉ vì đã viết và dịch các bài về dân chủ, viết đơn xin thành lập Đảng Dân chủ Tự do, viết đơn khiếu kiện giúp và viết bài bênh vực các bà mẹ Việt Nam anh hùng bị ức hiếp…

Thủ tướng Phan Văn Khải sau khi đọc nhật ký của hai liệt sĩ Đặng Thùy Trâm và Nguyễn Văn Thạc, gửi thư cho toà soạn và bạn đọc báo Tuổi Trẻ nhấn mạnh: “Đưa đất nước tiến kịp thời đại với ý chí mãnh liệt như ý chí giành độc lập, thống nhất”. Tôi muốn góp thêm vào đây một ý này: đối với đất nước ta hiện nay, muốn tiến kịp thời đại, trước hết là phải gấp rút thoát ra khỏi sự tụt hậu về chính trị. Hệ thống chính trị lạc hậu hiện nay là trở lực lớn nhất cho sự phát triển lành mạnh và bền vững của đất nước. Sau Cách mạng tháng Tám, chúng ta đã xây dựng được một thể chế chính trị dân chủ tiến bộ nhất châu Á, nhưng phải tạm gác công việc hoàn thiện nền dân chủ ấy vì hai cuộc kháng chiến. Từ đấy dân chủ là một món nợ - món nợ xương máu - mà những người cách mạng chúng ta nợ nhân dân ta. Sau một thời gian dài bị gạt ra một cách khuất tất, dân chủ lại được đưa vào ghi thành mục tiêu xây dựng xã hội trong cương lĩnh của Đảng tại đại hội 9, song tiếc thay cái dân chủ ấy mới chỉ có trên mặt giấy. Rõ ràng trong bộ phận đảng viên cầm quyền đã có một thế lực cố ý vỗ nợ dân chủ, phản bội nhân dân, lừa dối nhân dân, miệng nói dân chủ mà tay thì nắm hết quyền vơ hết lợi của dân. Bọn vỗ nợ dân chủ với bọn tham nhũng là một.

Tôi tin rằng nếu nhân dân ta, nhất là giới trẻ, biết chuyển toàn bộ sức mạnh đã có trong công cuộc giành độc lập thống nhất sang công cuộc dân chủ hoá đất nước thì chúng ta sẽ sớm đòi được món nợ dân chủ.

Tôi tin rằng trong giới cầm quyền vẫn còn nhiều đồng chí tốt, nhiều đồng chí thuộc lớp trẻ, muốn sớm trả món nợ dân chủ cho nhân dân, nhưng lúng túng giữa một mớ bùng nhùng các mối quan hệ quyền lực. Theo tôi, tháo gỡ cái bùng nhùng này cũng không đến nỗi khó, chỉ cần một thao tác đơn giản là lời nói đi đôi với việc làm, lời nói về dân chủ thì đã có nhiều rồi, hãy bắt tay vào làm, hàng loạt công việc cho dân chủ hoàn toàn có thể làm ngay hôm nay, ngay ngày mai, chẳng hạn hãy mở ngay một cuộc gặp mặt bàn tròn, một hội nghị Diên Hồng với nội dung “Làm thế nào để chuyển sức mạnh dân tộc trong công cuộc giành độc lập thống nhất trước kia sang công cuộc dân chủ hoá đất nước hôm nay?” Tổng bí thư Nông Đức Mạnh đã nói nhiều về dân chủ, đã dẫn lời chủ tịch Hồ Chí Minh “Dân chủ là cái chìa khoá vạn năng giải quyết mọi khó khăn”, chẳng lẽ ở cương vị của mình lại không sớm tổ chức được một hội nghị Diên Hồng như thế? Hoặc là ngay từ ngày mai, tất cả các báo mỗi kỳ dành một trang cho diễn đàn dân chủ, đăng tất cả mọi ý kiến khác nhau để tìm kế sách, biện pháp tối ưu nhằm đưa mục tiêu dân chủ từ nghị quyết vào cuộc sống, việc này hoàn toàn có thể làm ngay, chỉ cốt có thực tâm làm dân chủ, thực tâm tôn trọng nghị quyết do chính mình biểu quyết.

Tôi cũng tin rằng giới trẻ đầy năng động cũng sẽ chẳng thụ động ngồi chờ ai đem dân chủ tự do đến cho mình, hoàn toàn có thể ngay hôm nay ngay ngày mai, bắt đầu bằng việc tự động ngồi lại với nhau làm một cuộc Diên Hồng Trẻ với nội dung như thế.

Đất nước ta đã hàng nghìn năm dưới ách chuyên chế, chỉ đến Cách mạng tháng Tám 1945 mới chuyển sang kỷ nguyên dân chủ nhưng rồi bị đứt đoạn, sau ngày thống nhất tưởng rằng sẽ xây dựng được một chế độ dân chủ gấp triệu lần, ai ngờ lại là một chế độ chuyên chế toàn trị độc đảng theo kiểu vừa sta-lin-nít vừa mao-ít được Việt Nam hoá. Tôi nghe thấy hồn thiêng sông núi, hồn thiêng các liệt sĩ đang thúc giục chúng ta: đây là thời điểm lịch sử, hãy cùng nhau chung sức chung lòng làm nhiệm vụ lịch sử, chuyển toàn bộ sức mạnh dân tộc trong công cuộc giành độc lập thống nhất sang công cuộc dân chủ hoá đất nước, đưa đất nước thực sự đặt bước vững chắc vào KỶ NGUYÊN DÂN CHỦ. Trong sự nghiệp lịch sử trọng đại này, vai trò của các bạn trẻ, với vô vàn sáng kiến, là rất quyết định.

Trân trọng gửi tới các bạn trẻ niềm tin và hy vọng của tôi.

Đà Lạt 19.8.2005

Bùi Minh Quốc, 03 Nguyễn Thượng Hiền-Đà Lạt, điện thoại: 063-815459, 0918007842

© 2005 talawas
Tiểu Vũ
Về Việt Nam, tôi để ý thấy cách nghĩ người miền Bắc khác nhau rõ rệt theo thế hệ.

Người già nghĩ: lũ chúng mình đều bị lừa cả, nhưng dù sao cũng không nên phủ nhận hoàn toàn quá khứ.

Người trẻ, một số tự hào về việc những người già đã làm, nhưng đa phần quan tâm những việc khác.

Sống ở nhà tôi thấy khoẻ vô cùng. Đường dial up ậm ạch hoá ra lại hay. Nó cách biệt hoàn toàn cá nhân mình với thế giới "thông tin tự do" huyên náo thị phi và đôi lúc cũng phù phiếm (tất cả là cung cách mình tiêu hoá thôi). Còn ở nhà mình sống cho riêng mình, cố không luỵ ai và cũng không để ai luỵ mình. Được thế tự thấy đã là may lắm. Vẫn biết ngoài kia những thứ nhố nhăng khốn nạn đang nhan nhản. Nhưng lại tặc lưỡi nghĩ, thì chính mình cũng nhố nhăng, khốn nạn. Đời nó phải sống chứ!

Một hôm ngồi hầu chuyện với mấy bác già. Cứ ba người trở lên là dân Việt ta quay về với chính trị. Quanh đi quẩn lại vẫn thế, vẫn chỉ là "hoá ra ta bị chúng nó lừa".

Tôi nghe thấy thế thì buồn cười quá, nhưng không có cười. Một cụ bực mình gắt "mày tủm tỉm cái gì, chúng mày bây giờ thì hiểu gì về quá khứ, chỉ phủ nhận chứ nào biết trân trọng gì". Tôi lễ phép trả lời "dạ thưa, cháu nào có biết gì mà dám phủ nhận quá khứ". Trong bụng lại nghĩ, con người đa số ai chẳng thông minh, nào dễ bị kẻ khác lừa đâu. Phần lớn chỉ có ta tự huyễn hoặc, tự lừa gạt chính mình đấy thôi. Trong thì bị thất tình lục dục chi phối. Ngoài thì cái danh cái lợi lôi cuốn. Số kiếp cứ vậy mà lận đận mãi, trách gì ai?

Thời trước thì trách thực dân đế quốc, thời nay thì trách những kẻ thù vân vân, thậm chí có kẻ oán trách cả Đảng nữa. Toàn là những đối tượng gián tiếp cả. Kẻ thù trực tiếp ngay trong chính ta thì chẳng mấy ai để ý. Cụ Tú Xương xưa từng ngậm ngùi "những là thương cả cho đời bạc, nào có căm đâu đến kẻ thù". Phải đấy, cuộc đời vốn không có kẻ thù, chỉ có những số phận long đong mê đắm vào (thật ra là bị buộc phải tham gia vào) những việc không đâu.

Đọc hồi ký Đặng Thuỳ Trâm, ngẫm thấy thời loạn lạc chiến tranh sao nhiều anh hùng thế. Bây giờ họ đi đâu cải? Giữa thời bình này những sự khốn nạn bất công hãy còn đầy rẫy. Đi đâu hết rồi những bậc anh hùng? Hoá ra thời chiến có cái dễ thở của thời chiến. Thời bình có cái ngột ngạt của thời bình. Hoàn cảnh càng khắc nghiệt éo le càng dễ quên đi bản thân để thương yêu đồng loại. Chẳng phải những gia đình tan vỡ đều là những gia đình no ấm đầy đủ sao? Có mấy gia đình vì nghèo khó mà chia ly đâu?

Thiền sư Nhất Hạnh trước khi rời Việt Nam có một lời không cũ không mới. Đại ý nói, chớ nghĩ về quá khứ, chớ vọng tưởng tương lai, hãy sống cho hiện tại. Vấn đề của hiện tại, ngay lúc này tôi làm gì, luôn là bài toán căn bản nhất.
QUOTE(Tiểu Vũ @ Aug 21 2005, 07:36 AM)
Một hôm ngồi hầu chuyện với mấy bác già. Cứ ba người trở lên là dân Việt ta quay về với chính trị. Quanh đi quẩn lại vẫn thế, vẫn chỉ là "hoá ra ta bị chúng nó lừa".
Thường thì những chú rỗi việc, thất nghiệp hoặc không thành đạt trong cuộc sống mới khoái bàn chuyện chính trị thôi. Chứ người năng động bây giờ, làm ăn và kiếm tiền mới là mục tiêu số 1. Ai hơi đâu ngồi bàn chuyện chính trị làm chi. Những chú văn nghệ sĩ nửa mùa lại càng to mồm. Cứ ngẫm lại từ cổ chí kim, có chú nào làm nên trò trống gì?
Tiểu Vũ
QUOTE(Mõ @ Aug 21 2005, 11:13 PM)
Thường thì những chú rỗi việc, thất nghiệp hoặc không thành đạt trong cuộc sống mới khoái bàn chuyện chính trị thôi. Chứ người năng động bây giờ, làm ăn và kiếm tiền mới là mục tiêu số 1. Ai hơi đâu ngồi bàn chuyện chính trị làm chi.
*



Tớ chưa thấy thằng cha nào kiếm khá tiền ở Việt Nam mà không dính dấp ướt nhẹp vào chính trị. Mấy chú không có hơi ngồi với chính trị mà tớ biết đều dạng tập tọng vào nghề, đi cày thuê cuốc mướn cho thằng khác hưởng.

Văn nghệ sỹ nửa mùa hay cả mùa thì tớ cũng chả thấy có lí do gì để xem thường họ cả. Thằng đàn ông trong xã hội có ba thứ đáng quan tâm. Tài năng, nhân cách, sự nghiệp, ai đáng kể một trong ba cái đấy là đủ làm thầy mình.

Những vị bên trong không có gì nhưng mở miệng ra như thánh tướng trong thiên hạ tớ gặp cũng chẳng ít, nhưng miễn không phải lưu manh ti tiện, thì cũng đủ cho mình làm bạn ngồi cùng chiếu.

Còn dạng bê tha lầy lượt, gặp vận thì nổi như bèo, tan vận lại chìm xuống đáy, kiếp trâu ngựa lại cứ tưởng mình xênh xang như ai, nếu có gặp thì cũng như chuyện trò với xương khô trong mả thôi.
yuyu
QUOTE(Mõ @ Aug 21 2005, 05:13 PM)
QUOTE(Tiểu Vũ @ Aug 21 2005, 07:36 AM)
Một hôm ngồi hầu chuyện với mấy bác già. Cứ ba người trở lên là dân Việt ta quay về với chính trị. Quanh đi quẩn lại vẫn thế, vẫn chỉ là "hoá ra ta bị chúng nó lừa".
Thường thì những chú rỗi việc, thất nghiệp hoặc không thành đạt trong cuộc sống mới khoái bàn chuyện chính trị thôi. Chứ người năng động bây giờ, làm ăn và kiếm tiền mới là mục tiêu số 1. Ai hơi đâu ngồi bàn chuyện chính trị làm chi. Những chú văn nghệ sĩ nửa mùa lại càng to mồm. Cứ ngẫm lại từ cổ chí kim, có chú nào làm nên trò trống gì?
*



Đây là một dạng tha hoá trí tuệ, hoặc cũng có thể gọi là ngu dân kiểu mới. Thường thường giới cầm quyền độc tài hoặc gian manh, rất thích tha hoá quần chúng bằng những luận điệu như thế, để giữ yên địa vị thống trị và che dấu tội ác của họ. Ngày xưa thực dân Pháp cũng ru ngủ thạnh niên bằng những phong trào "vui vẻ trẻ trung" để quên đi việc quốc gia đại sự, quên đi nỗi nhục mất nước.
Ngày nay lịch sử lặp lại y như vậy.
Đảng ta hồi còn chưa giành được hoặc đang còn phải củng cố quyền bính thì ra sức tuyên truyền kích động nhân dân " lấy cán bút làm đòn xoay chế độ ", " quyết không làm cành hoa trong phòng xanh mát rượi, nguỵên xin làm cây tùng đứng trước gió hiên ngang ". Họ phê phán những văn nghệ sĩ ngu ngơ " mơ theo trăng và vơ vẩn cùng mây " là "tai ương, chướng hoạ của nhân quần " ....nhưng sau khi đã giành được trọn vẹn quyền bính thì họ lại sử dụng y chang các lập luận của bọn thực dân như " đồng bào hãy giữ sự hoà bình mà làm ăn để chính phủ Bảo Hộ lo công cuộc khai hoa, chớ nghe theo lời xúi giục của quân phiến loạn mà làm bậy ....".
Bây giờ họ ra sức tạo môi trường và ru ngủ hoặc dụ dỗ thanh niên vào con đường ăn chơi huởng lạc hoặc những ước mơ nhỏ bé tầm thường mà có thời họ phê phán " giấc mơ con đè nát cuộc đời con "...để quên đi những nỗi nhục to lớn đang đè nặng lên đất nước, đó là nỗi nhục mất tự do, nỗi nhục bị lừa bịp.
Ở nhũng nước phát triển, có dân chủ tự do, người dân nhiều lúc có vẻ thờ ơ với chính trị, nhưng thực ra họ có trình độ giác ngộ rất cao. Mỗi một hành động, chính sách của chính phủ đều được quan sát kỹ lưỡng, vì thế khi ảnh hưởng đến quyền lợi của mình là họ xuống đường biểu tình, đôi khi thành những phong trào lớn, khiến chính phủ phải thay đổi chính sách, thậm chí sụp đổ. Chính vì thế đất nước họ luôn phát triển lên mãi.
Còn dân ta bị ru ngủ cứ à ơi nhắm mắt, mũ ni che tai, nên đất nước cứ ngụp lặn mãi ở tình trạng lạc hậu.

Nói đúng ra thì trong chỗ riêng tư, người Việt không ai là thờ ơ với chính trị, chẳng qua vì sống quá lâu trong một xã hội gian ác nên họ phải thích nghi để tồn tại. Quan hệ giữa dân với đảng như gà phải cáo. Cả xã hội là một sự mất niềm tin nghiêm trọng. Vì thế, nói dối là hiện tượng phổ biến. Cả xã hội đều phải nói dối, nhiều khi phải tự dối chính mình. Nhà nước thì nói dối để lừa bịp nhân dân và đôi khi tự huyễn hoặc mình. Những kẻ láu cá thì giả vờ nói dối từ cổ họng để cơ hội, chụp giật, gỡ gạc. Người dân thấp cổ bé miệng thì giả vờ gật đầu im lặng cho qua chuyện....Nhưng ai cũng rất cảnh giác với "ông nhà nước ". Lương chưa kịp tăng thì giá đã "đón đầu " tăng trước. Còn chuyện đổi tiền thì cực kỳ nhạy cảm, trước kia hơi có tin đồn một cái là cả nước nhốn nháo. Một xã hội như vậy chỉ đẻ ra toàn một lũ láu cá, đểu giả, nịnh bợ, chụp giật....Tất cả các sáng kiến và ý tưởng mới lạ, sáng tạo đều bị kìm hãm....
Các cơ quan trở thành nơi buôn quan bán tước, thành nơi kiếm chác, tham nhũng. Nhưng người tài giỏi mà lương thiện thì bị đẩy ra ngoài rìa ngồi chơi xơi nước. Hầu hết nếu họ có dịp đi du học hoặc công tác ra nước ngoài, đều tìm cách không về. Nhiều người rất yêu quê hương cũng chỉ về thăm viếng, giảng dạy, giúp đỡ hoặc kinh doanh kiếm lợi, nhưng không ai hồi hương. Ngay những người lao động nghèo khổ cũng tìm cách bỏ trốn. Cuối cùng chính những vị lãnh đạo cao cấp cũng không tin ở tiền đồ của chế độ, nên họ tìm đủ mọi cách để vơ vét, cài cắm, tẩu tán, cho con cháu mua bất động sản, cài số lùi ở nước ngoài....Nói tóm lại, toàn dân ta ai cũng đang ngấm ngầm theo dõi các diễn biến chính trị, vì họ biết, bên ngoài cái vỏ ổn định giả tạo, là một thể chế gian manh đang chứa chất những nguy cơ bất ổn, khủng hoảng hoặc bùng nổ to lớn....
Thị Anh
QUOTE(Tiểu Vũ @ Aug 21 2005, 07:36 AM)
Về Việt Nam

Sống ở nhà tôi thấy khoẻ vô cùng. Đường dial up ậm ạch hoá ra lại hay. Nó cách biệt hoàn toàn cá nhân mình với thế giới "thông tin tự do" huyên náo thị phi và đôi lúc cũng phù phiếm (tất cả là cung cách mình tiêu hoá thôi). Còn ở nhà mình sống cho riêng mình, cố không luỵ ai và cũng không để ai luỵ mình. Được thế tự thấy đã là may lắm. Vẫn biết ngoài kia những thứ nhố nhăng khốn nạn đang nhan nhản. Nhưng lại tặc lưỡi nghĩ, thì chính mình cũng nhố nhăng, khốn nạn. Đời nó phải sống chứ!




Quả là may mắn, bởi cháu chưa phải đi làm ở xứ sở Việt Nam này cháu à. Cháu có đi làm, cháu có từng trải qua dăm bảy nơi làm việc, thì cháu mới thấy là ôi, trước sau gì, mình cũng lại như họ tướt tườn tượt mà thôi.... dry1.gif


TVinh
Lý luận hay quá cơ.Thế hỏi bác du du còn muốn gì?tôi chân thành hỏi các bác là các bác muốn cái xã hội VN bây giờ nó như nào,phải hoàn hảo ra sao nữa chứ,chế độ nào mà không có 2 mặt của nó,chả có cái gì hoàn hảo cả.Sao mà các bác cứ thích nói đến chính trị nhỉ?Cái TTVN to đùng với cái box TL là cái gương chưa đủ to hả?,upup.gif
Teodo
QUOTE(TVinh @ Aug 23 2005, 02:25 PM)
Lý luận hay quá cơ.Thế hỏi bác du du còn muốn gì?tôi chân thành hỏi các bác là các bác muốn cái xã hội VN bây giờ nó như nào,phải hoàn hảo ra sao nữa chứ,chế độ nào mà không có 2 mặt của nó,chả có cái gì hoàn hảo cả.Sao mà các bác cứ thích nói đến chính trị nhỉ?Cái TTVN to đùng với cái box TL là cái gương chưa đủ to hả?,upup.gif
*



- Tự Do và Pháp Luật anh à ! Chúng ta chưa có Tự Do chính vì thế nên ở Việt Nam là một trong 4 nưóc duy nhất trên thế giới, chuyện chính trị mà mỗi lần nhắc đến hầu hết mọi ngưòi đều cảm thấy sợ vì coi nó như là ..chuyện quốc cấm .Đã là con ngưòi ai cũng có quyền suy nghĩ, phát biểu ý kiến . Thế nhưng rất tiếc ở Việt Nam-có lẽ nhân dân Việt Nam trí tuệ kém qúa so với các nưóc trên thế giới hay sao mà hơn 30 năm sau chiến tranh , vẫn ko đưọc hưỏng cái quyền mà hầu hết Nhân Dân trên trái đất này đã đưọc hưỏng . Phàm đã là nguời dân Việt Nam bất cứ ai cũng phải có tấm lòng với đất nưóc, quan tâm đến vận mệnh , hưng vong của tổ quốc, đó là quyền và nghĩa vụ của mỗi nguời dân Việt Nam, nhất là thanh niên thế hệ tương lai của đất nưóc , càng phải nhận thức rõ vấn đề . Hiện nay Tổ Quốc đang đứng trưóc những quốc nhục lớn chưa từng có : Tụt hậu toàn diện về tất cả mọi mặt so với các nưóc lân bang, Tham Nhũng tràn lan, Giáo dục xuống cấp, Xã hội suy đồi v...v . Vậy chừng đó ko đủ để những ngưòi như chúng ta đáng để suy nghĩ, đáng để bàn ư !

- Có lẽ anh TVinh hàng ngày lên mạng, hưỏng một cuộc sống khá giả, ko phải lo nghĩ, nên ko biết đến hơn 90% đồng bào của anh đang ngày đêm lao động quần quật mà ko kiếm nổi 300USD/1 năm .Trong khi đó lại có những kẻ sống trên xương máu của chính đồng bào mình, bằng cách vơ vét, tham nhũng , cưõng đoạt đất đai v..v để rồi tối tối chúng đi trên những con xe hàng trăm nghìn đô là , uống những li rượu mà bằng cả năm trời ngưòi nông dân thấp cổ bé họng ko làm ra nổi . Nhiều lắm, những chuyện tưỏng như "sót lại" từ thời phong kiến như thế nhiều lắm . Mong anh bớt chút thời gian mỗi kì họp quốc hội lên số 1 Phố Mai Xuân Thưỏng để xem những ngưòi Nông Dân bán nhà, bán cửa lên truóc quốc hội, ăn chực nằm chờ để đòi lại công lí cho mình , thì anh sẽ hiểu hiện nay Việt Nam cần gì ?

Phó Thường Nhân
Nhà văn Bùi Minh Quốc viết một bài cực hay. Tôi hoàn toàn hiểu ông. Nhưng chỉ đáng tiếc là những điều ông tâm niệm lại không thể thực hiện được. Bởi vì ông vẫn bị cuốn vào một thế giới cũ, một quan niệm cũ. Cái thế giới ấy đáng quý, đáng chân trọng nhưng lại không thể thực thi. Vả lại ông cũng không đưa ra một giải pháp nào cụ thể.
Có những người anh hùng trong quá khứ như thế vì đó là một hoàn cảnh đặc biệt. Người ta cũng hi vọng một thế giới mới. Chính cái hi vọng vào một thế giới mới ấy mà người ta hành động. Nhưng cái thế giới mới ấy đã không tới.

Hiện giờ thì cuộc sống đã có những điều mà lúc đó không có. Đó là đồng tiền và thị trường. Không kể, mỗi một người đều muốn cuộc sống cá nhân của mình tốt hơn. Để thực hiện được những điều mà Bùi Minh Quốc mơ ước, thì phải có một lý tưởng như nhưng người cuồng đạo hồi giáo Taliban. Sự tồn tại của những người cuồng tín như thế trong thế giới hiện tại có phải là một điều tốt không ?

Tôi không tin rằng, việc tuyên truyền rầm rộ cho mấy cuốn nhật ký sẽ có anh hưởng đến xã hội VN hiện tại. Và chẳng cần Bùi Minh Quốc cảnh báo , người ta cũng sẽ thờ ơ với những chuyện như thế. Có lẽ nó chỉ là một dấu ấn lịch sử. Để nói rằng một lúc nào đó, đã có những con ngưòi như thế. Để nói rằng không chỉ có những người như trong Nhân văn giai phẩm mới dũng cảm. Mà còn có những con người dũng cảm khác. Chỉ có thế thôi.
TVinh
hehehe: dry1.gif dry1.gif Làng ven dạo này chập choẹ nên ko quote bài dc gì đó dc,ko sao cả.Bạn ạ, tham nhũng,giáo dục xuống cấp thì đúng vậy, tôi ko ý kiến gì cả những xã hội suy đồi thì bạn nên xem lại,xã hội VN bây giờ có chuối thật nhưng để gán 2 chứ suy đồi thì.... ohnono.gif ohnono.gif .
Nữa là tôi cũng như mọi người bình thường,làm ra bao nhiêu hưởng bấy nhiêu chứ chưa được đến cái mức như bạn nói đâu,phải phấn đấu nhiều,tôi cũng chỉ là người làm thuê thôi chứ ko phải ông chủ( đang phấn đấu mà smartass.gif smartass.gif ,tham nhũng cũng phải biết cách chứ ko phải cứ thích là tham nhũng được đâu ạ tomato.gif .
Tuy rằng Pháp luật và chính trị là 2 cái như bạn nói: ko được tự do,thích nói là nói nhưng bạn cũng nên hiểu Việt Nam là 1 trong những nước có nền chính trị ổn định nhất thế giới.Tự do để mà làm gì khi ra đường lúc nào cũng sợ hãi,lo lắng,sợ thằng nào hấp lên nó đặt cho quả bom vào gầm xe bus,tự dưng có thằng dở điên cầm khẩu súng bắn vào đám đông hả bạn artist.gif artist.gif
Tôi vốn lý luận kém nên cũng ko ho he gì nhiều( có bác Jog,bs tuấn biết devil2.gif devil2.gif )nên tôi chỉ nhắc là: nhìn cái TTVN và cái box TL read.gif read.gif .Vì các cụ có nói ' nhập gia tuỳ tục mà',chẳng may nó die một cái thì..... laugh1.gif laugh1.gif laugh1.gif .Nên bình tĩnh nhé.upup.gif
Phó Thường Nhân
Thực ra thì những ý nghĩ của Bùi Minh Quốc, ngưòi ta cũng nên để cho nói. Chẳng mất gì. Hồi vừa rồi tôi về VN, ltrong luc ngồi trên xe mở đài ra thì ngạc nhiên là thấy có những chương trình tồn tại cả 20 năm nay, hay hơn nữa. Tôi cũng chả rõ. Mà vẫn kiểu nói đấy, vẫn những từ chung chung ấy. Nếu nói ổn định kiểu ấy thì nó quá ổn định. Như vậy là cũng phải thay đổi. Không thể cứ lặp đi lặp lại mãi một điều được. Vì làm như thế thì chẳng còn ai nghe nữa. May ra doạ được mấy đứa trẻ con.

Như vậy cũng phải từ từ đưa vào những cái gì mới, cập nhật, phản ánh được xã hội hiện tại. Chứ nói đi nói lại mãi một điều thì cũng chán.
Mấy chú loa rè nói ngu bỏ mợ. Nhất là chú yuyu, có mỗi cái băng tua đi tua lại, nghe phát chán. Anh đêcks có liên quan gì đến ĐCS, nhưng nghe chú lôi chuyện thời thực dân ra ví với chế độ xã hội bây giờ chuối léo tả.

Có cảm giác, một số chú ở nước ngoài, đếch biết gì về tình hình trong nước, hoặc biết nhưng qua kênh thông tin của những cái loa rè mà bản chất là bới bèo ra bọ, đánh giá sự vật qua một hiện tượng nhỏ xíu, nhất thời... để rồi sau đó vẽ nên một bức tranh u ám về cả một xã hội VN. Anh biết có những chú già chống gậy tỏ vẻ hả hê trước nạn cúm gà trong nước, và cho đó là một hậu quả tất yếu của chế độ xã hội chủ nghĩa. Hehe, ngu vãi.

Cái quan trọng, là đời sống của người dân như thế nào, cơ sở hạ tầng XH phát triển ra làm sao? Đi lên hay đi xuống? Điều này các chú cứ lờ tịt đi. Còn ba cái chuyện cán chó, trộm mèo ở tận đẩu đâu đâu thì các chú cứ la toáng lên như là phát hiện ra châu Mỹ léo bằng.

Mẹ, các chú có nhõn một bài "tự do nhân quyền" để bấu víu vào mà đếch biết cái tự do lớn nhất của con người ta là được sống và làm ăn trên đất nước mình, quê hương mình mà không bị thằng Tây nào đá đít bạt tai. Thế hệ trẻ bây giờ được học tập và giao lưu với thế giới, làm đếch gì còn phải chịu cái cảnh "Trên ghế bà đầm ngoi đít vịt/Dưới sân ông cử ngỏng đầu rồng", hehe. Trong khi, một vài việc nhỏ như con kiến (có thể gặp ở bất cứ đất nước nào) thì các chú cứ la oai oái như bị đốt đít không bằng, mở miệng là "nhân quyền", "nhân quyền". Mịe, ở Singapore, phạm luật có khi bị đè ra giữa đường mà quất roi vào đít, ở Hàn, bọn sếp có quyền tạt tai đá đít nhân viên dưới quyền, chắc hẳn bọn nó vi phạm nhân quyền lắm nhể??? Chắc bọn nó lạc hậu lắm nhể???

Tham nhũng, bất công, và những tệ nạn xã hội khác, ở đất nước nào mà chả có, ở thế chế chính trị nào mà chả có? Giải quyết được những vấn đề ấy không phải ngày một ngày hai. Các chú thử đề ra một mô hình nhà nước nào không có vấn nạn cho anh xem nào? Hoặc đơn giản chỉ cần nêu tên 1 nước bất kỳ trên thế giới không có vấn nạn cũng được. Lúc ấy anh sẵn sàng xin lỗi vì đã chửi các chú!

Đất nước VN độc lập, người dân VN sống trong hòa bình, đếch phải lo khủng bố, xã hội VN ngày càng phát triển, đó là một điều không thể chối cãi. Tiếc thay, một nhúm các chú già chống gậy ở một cái nơi hóc bà tó nào đó, ở cái nơi mà các chú suốt ngày chỉ có việc nhận tiền để chửi, để biểu tình cố tình không nhận thấy. Chiến tranh đã qua 30 năm rồi, nhưng các chú vẫn chưa biết đến khái niệm "thua đẹp" là gì. Vẫn ôm cái ảo mộng một ngày "quay về" nào đó để được quàng lên vai cái ách vàng son.

Nhục!

(Các chú loa rè thử làm một việc gì đó thiết thực xem nào? Cứ ở đó khóc lóc, chửi rủa thì đừng nói là năm, mười năm đến ngày trở về. Cả ngàn năm các chú cũng đừng có mơ. Hehe, anh nói thật! Vài dòng với các chú thế thôi, anh lại lượn đây, mục tiêu hàng đầu của anh là kiếm tiền cơ. Thế nhá!)
Phó Thường Nhân
Chú Mõ hăng tiết vịt gớm nhỉ laugh1.gif
Chắc là chú poste bài nhầm diễn đàn rồi. Vì ở đây cả bác yuyu và những người khác, người ta vẫn về VN ầm ầm, lấy vợ đẻ con. Người ta "đã trở về" từ lâu lắm rồi, mà hình như còn chưa đi bao giờ đâu chú ạ.

Chú có thể bức xúc với nhũng người nói khác ý chú. Điều đó ai cũng hiểu và chấp nhận được. Nhưng có lẽ chú cũng nên tập làm quen tranh luận một cách nhẹ nhàng, bình thường. Và dù chú không đồng ý, cũng nên tôn trọng người khác. Nếu chú đúng thì chú nói nhẹ nhàng, "giơ cao đánh khẽ" nó vẫn đúng. Còn nếu chú sai thì "thượng cẳng chân hạ cẳng tay" nó vẫn sai.

Chú kiếm đươc tiền thì mọi người mừng cho chú. Ít nhất là gia đình chú được nhờ. Cũng chẳng cần phải khoe chú ạ. Trên đời ai chẳng phải kiếm sống.
QUOTE(Phó Thường Nhân @ Aug 23 2005, 08:31 PM)
Chắc là chú poste bài nhầm diễn đàn rồi. Vì ở đây cả bác yuyu và những người khác, người ta vẫn về VN ầm ầm, lấy vợ đẻ con. Người ta "đã trở về" từ lâu lắm rồi, mà hình như còn chưa đi bao giờ đâu chú ạ.
Thế á? Yêu nước gớm nhể? Yêu dân tộc gớm nhể? Thế chú ấy đã làm được cái gì nhớn nhao chưa? Hay là chỉ được nước lên đây nói phét? Hợ hợ, thấy chú ấy có mỗi một bài chửi chế độ, đi đâu cũng phát, nghe chán cả tai.

Việc anh kiếm được tiền nhiều hay ít, thì ít nhất anh cũng léo đổ lỗi cho một ai đó, ngoài anh.
Beretta
Mõ nên đọc lại bài bác Phó đi, bác ấy nói có lý đấy, diễn đàn này người ta cãi nhau cả mấy năm nay rồi không cần văng tục chửi bậy vẫn hăng, thế nó mới thú vị. Chứ nói một câu lại đệm một câu "léo" vào như Mõ thì thằng trẻ con cấp I nó cũng chửi được. Nay mai Mõ đọc lại bài của mình sẽ thấy nó chuối như thế nào.

Nói chung tôi góp ý thẳng là cách hành văn của Mõ không đáng được tôn trọng, nếu Mõ thực sự là người có kiến thức thì nên xem lại cách ăn nói của mình một tý. Nói thế chắc đủ nhể, đồ rằng Mõ cũng chả phải người xa lạ.
hailua_dichat
QUOTE(Mõ @ Aug 23 2005, 08:15 PM)

Cái quan trọng, là đời sống của người dân như thế nào, cơ sở hạ tầng XH phát triển ra làm sao? Đi lên hay đi xuống? Điều này các chú cứ lờ tịt đi. Còn ba cái chuyện cán chó, trộm mèo ở tận đẩu đâu đâu thì các chú cứ la toáng lên như là phát hiện ra châu Mỹ léo bằng.

cậu Mõ! có cái gì không ổn trong bài viết của cậu
Thứ nhứt là cũng hổng cần xài nhiều những hình dung từ như zậy mớ thể hiện được chất trí tuệ bài viết , hơn nữa những tranh luận trên 4R mang tanh1 chủ quan của người viết , hổng lý những cái sự khác với suy nghĩ của cậu thì là ngu hoặc chi chi đó, mong cậu coi lại cách viết bài của mình!

và tiếp sau đây tui xin có vài lời tham gia cùng cậu như vầy

chuyện hạ tầng XH phát triển là chuyện đương nhiên , hổng lẽ từng ấy năm với biết bao nguồn vốn FDI, ODA ... đổ vô mà hạ tầng đi xuống mới là chuyện lạ. Nhưng đi lên đến mức nào mới là chuyện đáng bàn , nếu chỉ so sánh ta với ta thì khá chi bế quan tỏa cảng, cái này tui hổng bàn tiếp nữa. Còn nếu lùi lại vài chục năm để so sánh với những lân bang trong vùng để thấy sự tụt hậu ghê gớm tới mức nào , đó cứ lấy TQ, Thailand, Hàn Quốc để so sánh là thấy liền hà!!!

QUOTE(Mõ @ Aug 23 2005, 08:15 PM)

Mẹ, các chú có nhõn một bài "tự do nhân quyền" để bấu víu vào mà đếch biết cái tự do lớn nhất của con người ta là được sống và làm ăn trên đất nước mình, quê hương mình mà không bị thằng Tây nào đá đít bạt tai. Thế hệ trẻ bây giờ được học tập và giao lưu với thế giới, làm đếch gì còn phải chịu cái cảnh "Trên ghế bà đầm ngoi đít vịt/Dưới sân ông cử ngỏng đầu rồng", hehe. Trong khi, một vài việc nhỏ như con kiến (có thể gặp ở bất cứ đất nước nào) thì các chú cứ la oai oái  như bị đốt đít không bằng, mở miệng là "nhân quyền", "nhân quyền". Mịe, ở Singapore, phạm luật có khi bị đè ra giữa đường mà quất roi vào đít, ở Hàn, bọn sếp có quyền tạt tai đá đít nhân viên dưới quyền, chắc hẳn bọn nó vi phạm nhân quyền lắm nhể??? Chắc bọn nó lạc hậu lắm nhể???


nội cái chữ Tự do đó thui ,dân tộc này đã đổ biết bao nhiêu xương máu rồi thưa cậu, ậy ngay trong câu đâu tiên của bản tuyên ngôn ngày 2/9 Hồ Chủ Tịch đã phải trích dẫn từ bản tuyên ngôn nhân quyền há là vô cớ ?!
còn ba cái chuyện Tây đá đít với " trên ghế ..." cậu trích dẫn khá nực cười vì nó hổng thể hiện gì về chuyện tự do hay mất tự do cả , mà tự do thì đã có nhiều bài bàn đến rồi , tui hổng nhắc lại . rồi còn trích dẫn chuyện Singapo phạt đánh roi ra làm cái chi ? tui nói thiệt , tui chỉ mong VN này cứ phạm luật là chịu phạt bất kể là ai thì đã là đáng mừng lắm thay


QUOTE(Mõ @ Aug 23 2005, 08:15 PM)

Tham nhũng, bất công, và những tệ nạn xã hội khác, ở đất nước nào mà chả có, ở thế chế chính trị nào mà chả có? Giải quyết được những vấn đề ấy không phải ngày một ngày hai. Các chú thử đề ra một mô hình nhà nước nào không có vấn nạn cho anh xem nào? Hoặc đơn giản chỉ cần nêu tên 1 nước bất kỳ trên thế giới không có vấn nạn cũng được. Lúc ấy anh sẵn sàng xin lỗi vì đã chửi các chú!


Đúng Tham nhũng thì ở nơi nào cũng có , vì tham nhũng là biểu hiện và kết quả của quyền lực . Nhưng nên nhớ quyền lực tối tuyệt đối thì dẫn đến tham nhũng tuyệt đối. Với Vn thì quyền lực của giai cấp lãnh đạo là tuyệt đối _ cái này có phải tranh luận không? và hậu quả của việc tham từ nhũng cấp cao là gì ,đó là Thượng bất chánh , hạ tắc lọan , mới dẫn đến chuyện Tham nhũng xuất hiện mọi lúc mọi nơi , cái này là sự khác biệt so với nhiều quốc gia khác
còn chuyện có giải quyết được và không giải quyết được là hai chuyện khác nhau. Đơn củ 1 ví dụ : Người ta đề xuất chuyện chống tham nhũng bằng cách công khai tài sản , đó là chuyện nực cười vì XH Vn xài tiền mặt thì lấy cái gì để kiểm sóat được việc thân nhân của những người tham nhũng đầu tư từ tiền do tham nhũng mà có . rõ là đề ra cho dân tình thấy là có đề ra thôi , chớ còn ai cũng biết là không thực hiện được mà

QUOTE(Mõ @ Aug 23 2005, 08:15 PM)
Đất nước VN độc lập, người dân VN sống trong hòa bình, đếch phải lo khủng bố, xã hội VN ngày càng phát triển, đó là một điều không thể chối cãi. Tiếc thay, một nhúm các chú già chống gậy ở một cái nơi hóc bà tó nào đó, ở cái nơi mà các chú suốt ngày chỉ có việc nhận tiền để chửi, để biểu tình cố tình không nhận thấy. Chiến tranh đã qua 30 năm rồi, nhưng các chú vẫn chưa biết đến khái niệm "thua đẹp" là gì. Vẫn ôm cái ảo mộng một ngày "quay về" nào đó để được quàng lên vai cái ách vàng son.


nào ta hãy nhìn cái sự phát triển của VN nhé, mãi đến 2005 rồi mà DCS lãnh đạo vẫn loay hoay hòai với chuyện đưa đất nước vuợt qua ngưỡng 756USD ( ngưỡng của các nước Nghèo_ trước đây là 1000$) thì khoan hãy nói đến sự phát triển , còn nếu so với cái TA của ngày hôm qua thì thà đừng so còn hơn!

thiệt ra còn nhiều hơn để bàn đến, nhưng tui e cậu cũng lại chụp cho tui 1 cái mũ to thành ra tạm dừng ở đây
Tiểu Vũ
QUOTE(A2512 @ Aug 23 2005, 01:01 PM)
QUOTE(Tiểu Vũ @ Aug 21 2005, 07:36 AM)
Về Việt Nam

Sống ở nhà tôi thấy khoẻ vô cùng. Đường dial up ậm ạch hoá ra lại hay. Nó cách biệt hoàn toàn cá nhân mình với thế giới "thông tin tự do" huyên náo thị phi và đôi lúc cũng phù phiếm (tất cả là cung cách mình tiêu hoá thôi). Còn ở nhà mình sống cho riêng mình, cố không luỵ ai và cũng không để ai luỵ mình. Được thế tự thấy đã là may lắm. Vẫn biết ngoài kia những thứ nhố nhăng khốn nạn đang nhan nhản. Nhưng lại tặc lưỡi nghĩ, thì chính mình cũng nhố nhăng, khốn nạn. Đời nó phải sống chứ!




Quả là may mắn, bởi cháu chưa phải đi làm ở xứ sở Việt Nam này cháu à. Cháu có đi làm, cháu có từng trải qua dăm bảy nơi làm việc, thì cháu mới thấy là ôi, trước sau gì, mình cũng lại như họ tướt tườn tượt mà thôi.... dry1.gif
*



Ừ, biết rồi mà my dear. Thương cưng lắm, xót xa nhiều cho "giọt mồ hôi tóc mai, gió sương mòn cả hai vai" wub.gif
Tiểu Vũ
QUOTE(hailua_dichat @ Aug 23 2005, 11:41 PM)
nào ta hãy nhìn cái sự phát triển của VN nhé, mãi đến 2005 rồi mà DCS lãnh đạo vẫn loay hoay hòai với chuyện đưa đất nước vuợt qua ngưỡng 756USD ( ngưỡng của các nước Nghèo_ trước đây là 1000$)
*



Hì hì, bác nhầm rồi. Có ai loay hoay đâu? Thời cách mạng, thời chiến tranh người ta mới loay hoay. Thời dân sắp hết chịu nổi, sắp khùng đến nơi, người ta mới loay hoay. Bây giờ thời thái bình thịnh trị, chú nào loay hoay là chú ấy định làm loạn. Phỏng?
Teodo
QUOTE(TVinh @ Aug 23 2005, 04:23 PM)
hehehe: dry1.gif  dry1.gif  Làng ven dạo này chập choẹ nên ko quote bài dc gì đó dc,ko sao cả.Bạn ạ, tham nhũng,giáo dục xuống cấp thì đúng vậy, tôi ko ý kiến gì cả những xã hội suy đồi thì bạn nên xem lại,xã hội VN bây giờ có chuối thật nhưng để gán 2 chứ suy đồi thì.... ohnono.gif  ohnono.gif .
Nữa là tôi cũng như mọi người bình thường,làm ra bao nhiêu hưởng bấy nhiêu chứ chưa được đến cái mức như bạn nói đâu,phải phấn đấu nhiều,tôi cũng chỉ là người làm thuê thôi chứ ko phải ông chủ( đang phấn đấu mà smartass.gif smartass.gif ,tham nhũng cũng phải biết cách chứ ko phải cứ thích là tham nhũng được đâu ạ tomato.gif .
Tuy rằng Pháp luật và chính trị là 2 cái như bạn nói: ko được tự do,thích nói là nói nhưng bạn cũng nên hiểu Việt Nam là 1 trong những nước có nền chính trị ổn định nhất thế giới.Tự do để mà làm gì khi ra đường lúc nào cũng sợ hãi,lo lắng,sợ thằng nào hấp lên nó đặt cho quả bom vào gầm xe bus,tự dưng có thằng dở điên cầm khẩu súng bắn vào đám đông hả bạn artist.gif  artist.gif
Tôi vốn lý luận kém nên cũng ko ho he gì nhiều( có bác Jog,bs tuấn biết devil2.gif  devil2.gif )nên tôi chỉ nhắc là: nhìn cái TTVN và cái box TL read.gif  read.gif .Vì các cụ có nói ' nhập gia tuỳ tục mà',chẳng may nó die một cái thì..... laugh1.gif  laugh1.gif  laugh1.gif .Nên bình tĩnh nhé.upup.gif
*




Cái này hiện đang là não trạng chung của hầu hết thanh niên Việt Nam hiện nay . Nhầm lẫn giữa Ổn Định Chính Trị với Khủng Bố . Nhắc cho anh biết . Chuyện khủng bố đặt bom hay v..v gì đi nữa ko liên quan đến chuyện Chính Trị mà là Mâu Thuẫn của nhóm ngưòi hay một tổ chức nào đó về mặt quyền lợi với Chính Phủ. ( Còn cái tôi đang đề cập là : Xây Dựng Cải Cách Cơ Chế Nhà Nưóc -khác hoàn toàn anh à .) Vậy nên bất cứ đất nưóc nào cũng đều có nguy cơ khủng bố . Cái chính là lúc nào sẽ xảy ra mà thôi . Nưóc Anh chẳng hạn trưóc đây có ai nghĩ nưóc ANh bị khủng bố đâu, và nền chính trị nưóc Anh có ổn định ko ? , nhưng sau khi tham gia với USA vào chiến tranh Iraq thì mới bị khủng bố . Vậy nguyên nhân do đâu , do ko ổn định chính trị hay do nguyên nhân "mâu thuẫn với khủng bố " . Chuyện ở USA Nhân Dân đưọc sử dụng súng là hoàn toàn hợp pháp , đưọc ghi thành luật, Nhân Dân đều biêt và đều ủng hộ , súng cũng như là một phương tiện để phòng thân , nói tóm lại là để phục vụ cuộc sống, giống như xe máy ở Việt Nam chẳng hạn . Còn chuyện dùng súng bắn ngưòi đấy là tai nạn , chứ đâu phải chính sách của nưóc USA là cho Nhân Dân dùng súng bắn bừa bãi . Thế nói như anh , anh xem Tai Nạn Giao Thông ở Việt Nam thì sao ? Anh biết mỗi ngày trung bình có bao nhiêu ngưòi chết vì Tai Nạn Giao THông như ở Việt Nam ko ? 7-8 nguời anh à - Nghe như số nguời chết khi còn chiến tranh vậy . Vậy cái ổn định mà anh đề cập đến chỉ là sự ổn định giả tạo, Còn chất chứa bên trong nó là xã hội mục nát thối rữa trên tất cả các ngành từ giáo dục , y tế, khoa học, đến kinh tế đã thế lại còn bị tham nhũng, tiêu cực xâu xé . Nhìn một vấn đề cần nhìn rõ vào bên trong, tìm hiểu kĩ, chứ đâu phải xem xét qua loa mà kết luận vội vàng đưọc .

- Cũng như lần trưóc tôi đã nói nếu anh T.Vinh ở Hà Nội thì nên lên số 1 Mai Xuân Thưỏng vào mỗi kì họp quốc hội để xem Nhân Dân Việt Nam muốn gì . Nói vậy chắc anh hiểu .
Pages: 1, 2
Quán nước đầu làng Ven > Gặp Gỡ - Trao Đổi - Làm Quen > Thời Sự
Bạn đang xem phiên bản gọn nhẹ của diễn đ n dưới dạng text, để xem các b i viết với đầy đủ mầu sắc v hình ảnh hãy nhấn v o đây !
Invision Power Board © 2001-2024 Invision Power Services, Inc.