QUOTE
Chính vì thế muốn phát triển người ta cũng cần ổn định chính trị xã hội. Đây chính là cái vốn ngầm mà không phải nước nào cũng có.
Đây chính là chỗ sai lầm và ngụy biện của bác Phó đây
Ổn định chính trị xã hội không có nghĩa là một chế độ chính trị cứ ù lì, không nhúc nhích, thay đổi gì cả. Nếu thế chỉ có chế độ quân chủ chuyên chế hoặc chế độ toàn trị là ổn định nhất.
Nhưng vì sao những chế độ này vẫn không phát triển , chẳng những thế, còn đi đến khủng hoảng, rồi trước sau đều sụp đổ ?
Những nước dân chủ phương Tây như Hoa Kỳ, Tây Âu, NHật Bản, tại sao chính trị thay đổi xoành xoạch, nay tả, mai hữu, nay đình công, mai biểu tình, tại sao vẫn phát triển ầm ầm và đạt đến hàng tiên tiến bậc nhất hoàn cầu ?
Vậy thì cái gốc của "ổn định" không nằm ở sự " bất biến về chính trị".
Ổn định chính trị có nghĩa là ổn định trong sự vận động hài hoà, tích cực trên nền tảng dân chủ, tự do và pháp luật nghiêm minh.
Nói bằng thuật ngữ chuyên môn hơn, sự ổn định chính trị thực sự chỉ có thể có được trong một thể chế Dân Chủ - Pháp Trị.
Trong một thể chế độc tài, toàn trị hay đảng trị, không thể có ổn định chính trị thực sự, vì sự ổn định bề ngoài, chỉ là giải tạo dựa trên cơ sở đàn áp, kìm kẹp, lừa dối và đè nén các bất bình, đối kháng mà thôi. Điều này có thể ví như một nhà tù. Nhìn vào một trại giam, ta thấy cực kỳ yên ắng, không ai ho he, phản đối gì cả ?
Nhưng không ai bảo đấy là sự Ổn Định cả, vì sụ yên ắng của nó chỉ là do bị cùm kẹp, đè nén, chứ không phải do sự đồng thuận, tin tưởng.
Đấy là nói bản chất của sử "ổn định chính trị" về mặt thể chế.
Ổn định chính trị thực sự chỉ có trong một thể chế Dân Chủ - Pháp Tri. Trong đó Xã Hội hết sức năng động, sục, sôi, biến chuyển liên tục, các mâu thuẫn được hoá giải ổn thoả, nhưng trên một nền tảng Ôn Định lâu bền và tích cực.
Trái lại ổn định chính trị dưới chế độ Độc Tài là một sự Ổn Định giả tạo, cũng giống như sự ổn định của một Nhà Tù, đó chỉ là sự ổn định hình thức bề ngoài do bị dồn nén, che đậy, chèn ép các mâu thuẫn, xung đột bên trong, không được giải quyết và do đó chứa chất nguy cơ rất lớn về sự bùng nổ hỗn loạn, thậm chí sụp đổ, một khi sự kìm kẹp, lừa dối .v.v....bị mất đi.
Bây giờ nói về kinh tế.
Ở Việt Nam, xưa nay ( từ 1954 ở miền Bắc và 1975 trên toàn quốc ) lúc nào mà không có "ổn đinh chính trị xã hội " ? Thậm chí thời 1955-1985 lại là thời ổn định nhất, khi chưa hề có phong trào dân chủ, ly khai, phe XHCN vững như bản thạch, cũng chưa hề có sự "phá sản về ý thức hệ "v.v...Đồng thời về mặt xã hội cũng ít tệ nạn hơn hiện nay rất nhiều.
Vậy tại sao lúc đó kinh tế Việt Nam không phát triển, trái lại còn ngày càng lụn bại và đi đến khủng hoảng gần sụp đổ vào đầu thập niên 80 của thế kỷ trước ?
Rõ ràng, yếu tố "ổn định chính trị " kiểu ù lì như vậy, không có ý nghĩa gì với phát triển kinh tế.
Điều này còn được chứng minhthêm bằng tình hình chính trường Thái Lan, Đại Hàn.
Có thể nói trong suôt thời gian 30 năm từ 1955-1985, trong lúc mình "ổn định chính trị" nhất, thì hai nước Thái, Hàn, hỗn loạn chính trị nhất : Liên tục đảo chính, biểu tỉnh, bất ổn xã hội v.v.....nhưng cũng hiển nhiên là thời kỳ 2 nước này cất cánh thành " Rồng, Hổ" ?
Trong lúc đó Cu Ba, Bắc Hàn, ai không thấy là "ổn định chính trị " nhất thế giới từ nửa thế kỷ nay ? Vậy mà ngày nay họ đang ở ngưỡng cửa Thiên Đường hay Địa Ngục ?
Vậy thì cái gốc của sự phát triển kinh tế không liên quan gì trực tiếp đến sự ổn định chính trị theo kiểu cứ ù lỳ cha truyền con nối, hay độc tài đảng trị cả.
Điều đó quá hiển nhiên, khỏi cần bàn cãi.
Cái gốc của sự phát triển Kinh Tế, là điều kiện Cần, tối Cần, là phải có chính sách Kinh Tế đúng đắn mà đơn giản dễ thấy như các ví dụ trên là đi theo qui luật Kinh Tế Thị Trường. Tất nhiên nó còn cần nhiều yếu tố khác hỗ trợ, mà chúng ta đã nói đến quá nhiều, nhưng có một yếu tố ít ai nói đến, tôi chỉ xin bổ sung, đó là một môi trường Luật Pháp Minh Bạch và Ổn Định.
Đây mới là yếu tố rất quan trọng dẫn đến sự cất cánh về kinh tế.
Ta hãy nhìn các nước tiên tiến phương Tây: Tuy chính trường và xã hội rất năng động, nhiều khi có vẻ như hỗn loạn khi các đảng phái tranh giành ghế lãnh đạo ( tất nhiên là trong tuyển cử dân chủ) hoặc phong trào xã hội công dân rầm rộ (như đình công, biểu tình xoành xoạch ở Pháp, làm tắc nghẽn giao thông, rối loạn sinh hoạt thường nhật v.v...)
Nhưng có một yếu tố rất quan trọng cực kỳ ổn định đó là hệ thống Pháp Luật và Hiến Pháp, cũng như nền tảng cơ bản của Nhà Nước Dân Chủ - Pháp Trị....Những yếu tố này vững như bàn thạch, cho nên dù có bão tố ở trên thượng tầnh hay hạ tầng.....Người dân vẫn có niềm Tin và tương lai.
Xã Hội có niềm Tin vào pháp luật và thể chế là một yếu tốc cực kỳ quan trọng của việc phát triển kinh tế.
Ở các nước phát triển, sở dĩ cso ổn định bền vững vì có một niềm tin.
Hoạt Động kinh tế hiện đại, suy cho cùng là dựa trên niềm Tin vào sự ổn định của Pháp Luật, Cơ Chế và sự Thượng Tôn Pháp Luật của đối tác.
Ở nước ta, tuy có bề ngoài "ổn đinh chính trị" nhưng thực chất, cái người ta cần là nền tảng Luật Pháp lại rất bất ổn, nếu không muốn nói là cực kỳ gian manh, bất minh, mờ ám.
Mãi đến gần đây, chính sach về tài chính mới lấy lại phần nào niềm tin của nhân dân, nhưng nói chung, người dân vẫn không tin tưởng " ông nhà nước" và vẫn có xu thế " gửi ông anh ruột " những khoản tài chính lớn của mình bằng việc cất trữ vàng, đô la, euro v..... Đó cũng là một trong những lý do làm hệ thống ngân hàng, tín dụng Việt Nam không phát triển.
Thứ nũa là tuy đã Đổi Mới gần 20 năm, kinh tế phát triển trung bình 7% năm, nhưng Việt Nam vẫn không vượt lên được nhanh hơn nữa và cất cánh như trường hợp Đại Hàn, Đài Loan, Thái Lan ( sau 20 năm họ thành Rồng Hổ, tốc độ tăng trưởng phần trăm viết bằng 2 con số ) trong lúc họ có vẻ "hỗn loạn chính trị" còn ta thì có vẻ "ổn định chính trị " hơn họ rất nhiều ?
Và cứ với đà này, 20 năm nữa Việt Nam cũng vẫn chưa có hy vọng thành Rồng Hổ, trái lại có nhiều nguy cơ bị tụt hậu, trở thành "giun, dế" trong vùng, như lời cảnh báo của rất nhiều nhà chính trị, kinh tế, trí thức , nhân sĩ ?
Đó là bởi vì ta vẫn chưa có một nền tảng ổn định về Pháp Luật. Nói đúng hơn ta chưa có một nhà nước Dân Chủ - Pháp Trị. Nền kinh tế tuy đã có phần phải theo những qui luật khách quan của nhân loại - do đó gặt hái được một số thành quả - nhưng vẫn bị buộc phải theo cỗ xe mục nát, lạc hậu và phá sản của đảng lãnh đạo và một chế độ chuyên chế, nên vẫn không tạo được sự tin tưởng thực sự ở nhân dân và các nhà đầu tư quốc tế.
Thử hỏi với chính sách, luật pháp về đất đai như hiện nay " đất đai thuộc sở hữu toàn dân, do nhà nước quản lý" và " nhà nước không chấp nhận việc đòi lại nhà đất đã bị nhà nước "xử lý" trong các chính sách cải tạo XHCN trước đây ", trong khi đảng vẫn khẳng định kiên trì " định hướng XHCN " thì ai dám tin tưởng, đầu tư, bỏ lòng, bỏ ruột của mình vào một thể chế gian ác và lừa đảo như vậy ?
Đó chính là một trong những nguyên nhân sâu xa làm kinh tế nước ta không cất cánh được và chắc chắn với đường lối sai lầm và chính sách gian manh này, nhà nước không bao giờ có được niềm TIN và nước ta không bao giờ có thể ngóc đầu lên được, trừ phi phải tiến hành một cuộc cách mạng Dân Chủ Hoá chế độ để xây dựng một Nhà Nước Dân Chủ - Pháp Trị, như các tấm gương sáng trên thế giới mà chúng ta đã quá muộn, khi còn bị trì hoãn, để noi theo.