Mục đích của em mở topic này là để mọi người cùng chia sẻ về niềm đam mê gia vị. Hiện tại, em rất đau khổ vì không được ăn gia vị như khi xưa, do đang dùng thuốc. Cả thủy hải sản vừa mới tập ăn cũng bị cấm vì không được ăn chất tanh. Ớt thì là thứ ngày xưa không thể không ăn mỗi ngày, nay cũng bị cấm tiệt.
Giờ chỉ còn biết thương nhớ gia vị, không biết đến bao giờ mới được thỏa thích ăn cay, ăn chua, ăn đắng,... cho đến chảy nước mắt thì thôi.
Về ớt
Ớt cũng là món tủ của mình. Mỗi khi nhìn thấy ớt, không hiểu sao mắt cứ sáng lên, y như là gặp ánh đèn vậy.
Hồi nhỏ, nhà nghèo, nhiều khi, chỉ lưng cơm nguội rưới mắm ớt là đâu sẽ vào đó. Nhà nghèo, cả quả ớt cũng nghèo, gầy gò, ít ỏi.
Năm tháng qua đi, đi nhiều nơi, ăn ớt của bao nhiêu miền, vẫn không quên được những bát cơm ăn với ớt ngày đó.
Ớt chỉ thiên mọc suốt cả quãng đồi trên đường từ nhà bác ra nương. Ớt chỉ thiên mọc dại, quả nào cũng bé như ngón tay út, mũi nhọn đâm thẳng lên trời. Quả ớt nhỏ bé là thế mà cay xé lưỡi, nhâm nhi không được, nhai nuốt cũng không xong. Thế thì, bác mới thái vát quả ớt ra làm 2-3 phần, bỏ hột rồi đem ngâm với măng tre và dấm. Măng và ớt quyện vào nhau, chỉ qua vài ngày, cắn miếng măng đã thấy vị cay xè xè đầu lưỡi. Lọ măng ớt với màu đỏ của mặt trời, màu vàng nhạt của nắng, đẹp cũng không khác gì một tác phẩm nghệ thuật.
Cũng thứ măng tre ấy, đem luộc lên, thái miếng dày như cỡ ngón tay trỏ, rồi pha chút dấm đường, cùng ớt tỏi đập dập, đem vào ngâm, độ 1-2 tiếng sau vớt ra, để ráo, nhậu cùng với rượu Bắc Hà, thật không có cái thú nào bằng.
Quả ớt chỉ thiên quả là chỉ bé bằng 1/30-40 của quả ớt xanh Đà Lạt. Đừng ai chê ớt xanh là vô duyên. Ớt xanh, tuy vị không cay nông như ớt chỉ thiên, nhưng lại có cái màu duyên không tưởng. Đem dọc ra, bỏ hạt rồi thái chỉ, xào lẫn với đồ hải sản, hoặc thịt bê non, màu xanh của ớt cùng màu vàng của cà rốt, màu lá rau thơm,...trông quyến rũ vô cùng. Cắn một miếng mồi, đã thấy cái vị hăng hăng nhè nhẹ của ớt xanh thấm vào, hợp lắm.
Hết chuyện ớt đỏ, ớt xanh, hỏi ai đã ăn ớt tím bao giờ? Ớt tím quả to như ngón tay giữa, trông bầu bầu, khi chín lên màu tím đậm. Ái chà, màu khác loài nhá. Vị cũng thế. Quả ớt ăn cứ ngọt lừ lừ, làm cho kẻ thèm ớt phải choáng váng. Úi cha, hoá ra lại có cả thứ ớt này cơ đấy. Quả ớt ngọt đấy, thử đem mà làm mứt, lại chả yêu quá hay sao? Trông như đánh lừa vậy.
Hết ớt tím quay sang chuyện ớt vàng. Cây ớt vàng, hình như giống Hải Dương, quả cũng thun thút, tròn tròn, khi ra bao giờ cũng thành từng chùm. Ớt vàng cay không kém gì ớt chỉ thiên. Mấy năm nay, đâu đâu cũng thấy ớt vàng. Thôi thì, vào hàng ốc, hàng hải sản nào, cũng thấy nước chấm đầy cái màu vàng rợm như nắng ấy. Nhưng mẹ bảo, ăn ớt vàng hại lắm. Chẳng biết có phải cái tinh dầu ớt trong đó nồng độ cao hơn hay không? Có bữa, mấy anh em rủ nhau đi ăn bún đậu mắm tôm, mấy ông anh dốc nguyên cả bát ớt vàng của nhà hàng rồi còn gọi nữa, làm bà bán hàng chảy nước mắt vì...sợ và vì...tiếc tiền...
Đi đâu xa cũng chịu khó ngó quanh xem dân tình ăn gì, vì ăn, tuy là chuyện tầm thường, nhưng lại là thứ phản ánh văn hoá của con người nhiều nhất. Lần vào Sài Gòn, bà chị khệ nệ vác cho mấy cân muối ớt từ Tây Ninh lên làm quà, rồi theo 2000km trên trời, mấy gói muối giờ nằm trong bếp. Đứa em gái, cắt những miếng xoài xanh cho vào một cái tô nhỏ, rồi đổ muối vào, dầm lên, mang ra ăn chơi cả buổi. Hay cái đợt vào Huế, ngó quanh chợ Đông Ba những dãy bán hàng khô, rồi gọi điện về cho mẹ hỏi mua loại ớt nào. Mấy hàng bột ớt khô bán bên chợ Đông Ba trông đỏ rực, đẹp mắt vô cùng. Có loại ớt khô nhiều hạt, dùng để trưng lên, để khô, cho vào canh riêu cho đẹp. Lại có loại, tinh những bột là bột, vừa đưa lên gần mũi ngửi đã thấy nước mắt nước mũi ròng ròng, thì đem về để nhà ăn. Những nồi canh xương bố nấu, bao giờ cũng phải có ít ớt trưng từ Huế gửi ra, thêm mấy cái tai chua mang từ Hoà Bình xuống. Cứ thế, mà hình thành nếp ăn uống của cả gia đình...
...Mẹ bảo: Dạo này ăn cay nhiều quá con ạ. Chỉ cười, nhiều khi nghĩ, chẳng hiểu sao mình không ưa ngọt ngào, lại chỉ toàn thích những thứ đắng, cay, chua, chát...Biết đâu, có thêm chút gia vị cũng đỡ được mấy mươi phần buồn tủi của đời sống này...
27/04/04