Lỗi lầm khủng khiếp nhất của mình khi còn bé là ăn trộm gạo ở nhà đi bán. Khi ấy còn nhỏ (chả nhớ bao nhiêu tuổi) mình nghe lời thằng hàng xóm xúc gạo ở nhà cho nó đi bán. Nào có biết gì đâu, chỉ thấy… hay hay như kiểu hoạt động tình báo, thậm thụt bí mật. Lại còn được nó dẫn lên tận Bờ Hồ mua sách nữa nên lại càng ham
.
Về sau bố mẹ mình biết, đánh cho một trận. Tối hôm đấy mình đau khổ khủng khiếp, cảm thấy mình không thể quay về nhà được (vì lúc bố giận quá, mình sợ đã bỏ chạy ra đường. Về sau bố mình cũng sợ và đặt ra một nguyên tắc, bố dậy cả các cô các chú trong nhà nguyên tắc đó, là giận con nhưng không bao giờ được đuổi đi như thế). Mình cứ đứng ở sau một cái cột điện khóc thút thít. Một lúc sau có một anh đi qua, hỏi làm sao em khóc. Đúng là trẻ con thật kỳ diệu, mình kể hết cho anh ý, thế là… vơi hết cả khổ đau. Mình muốn… đi bụi đời
(trong những truyện mà mình đọc thì bụi đời bao giờ cũng có một cuộc đời hoành tráng và kết thúc có hậu mà). Anh ý nghe rất nghiêm túc rồi lại kể cho mình chuyện của anh ý. Ôi, lúc đó mình sợ gần chết vì hoá ra anh ý… đi tù về
. Với một đứa bé còn chưa hiểu lắm ăn cắp là gì như mình khi ấy thì đi tù là một điều gì khủng khiếp lắm lắm. Mình không nhớ anh ý đã nói những gì nhưng nhớ là anh ý bảo rằng nếu mình muốn đi bụi thì anh ý sẽ cho đi bụi nhưng kết thúc sẽ… nhiều khả năng là đi tù (chắc anh ý thấy mặt mình khiếp hãi khi nghe chuyện của anh ý nên lôi chuyện đó ra để doạ), nếu mình sợ thì về nhà anh ý ngủ một đêm (hoá ra anh ý cũng ở rất gần nhà mình, về sau mình có gặp lại, chuyện này sẽ kể sau) rồi mai xem thế nào, nếu đỡ sợ rồi thì anh ý đưa về nhà xin lỗi bố mẹ.
Mình không biết thế nào, đắn đo giữa một cuộc phưu lưu và mái ấm yên bình. Anh ý rất khôn, sau khi dỗ cho mình nín rồi thì vừa nói chuyện vừa thong thả đi về phía nhà mình. Càng về gần đến nhà thì mình càng sợ nhưng lại càng cảm thấy không thể đi đâu được cả. May quá lúc đó bố mẹ cũng đi tìm. Mọi chuyện rồi cũng kết thúc ở đó. Bố mẹ mình có hỏi anh ý ở đâu để cảm ơn nhưng anh ý không nói, chỉ bảo ở gần nhà mình thôi. Mình thấy mẹ ôm chầm lấy mình lo lắng thì hết cả sợ, quên cả anh ý luôn. Mãi lúc anh ý đi được một đoạn mới nhớ ra gọi với theo hỏi tên anh. Tên anh ý là Q.