Langven.com Forum

Giúp đỡ - Lục lọi - Dân l ng - Lịch
Full Version: Ban Lam Gi Khi Nguoi Than Ban Bi Benh
Quán nước đầu làng Ven > Gặp Gỡ - Trao Đổi - Làm Quen > Sức Khỏe & Ẩm Thực
Pages: 1, 2
nampeds
Xin giới thiệu với cả làng là mình vốn là 1 bác sĩ nhi khoa. Ma lại làm trong 1 khoa vô cùng nặng của bệnh viện (khoa Hồi sức), tức có nghĩa là những bệnh nhân đến với mình trong tình trạng rất nặng và khả năng tử vong là rất cao. Từ trước đến giờ mình toàn điều trị cho bệnh nhân với tất cả khả năng của mình, đôi khi rất buồn khi bệnh nhân tử vong, nhưng không cảm thấy chùn tay khi điều trị cho bệnh nhân. Cho đến 1 ngày, mình nhận 1 bệnh nhân mới sinh ra, nó là con của 1 đứa bạn học chung từ thời phổ thông với mình, mình nghi ngờ nó bị tắc ruột vì ngay từ khi sinh ra nó không bú sữa đựoc mà ọc sữa ghê lắm. Mình nhận nó từ bệnh viện Từ Dũ chuyển sang, và làm các xét nghiệm cho nó 1 cách nhanh chóng nhất để khẳng định xem nó có tắc ruột không, và mọi kết quả đều không rõ ràng là nó có bị tắc ruột không. Mà nếu không rõ có tắc ruột không thì đâu có cho nó về được, và tiếp tục phải nằm điều trị tại khoa bệnh nặng do đích thân mình điều trị. Trong thời gian đó mình luôn trong trạng thái phập phồng, không dám làm đủ thứ vì sợ nặng thêm vấn đề của bệnh nhân. Và những suy nghĩ cảm tính xuất hiện nhiều hơn trong điều trị bệnh, thay vì những suy nghĩ khách quan, lập luận đơn thuần chỉ vào khoa học. Đến lúc này mình mới thấm hiểu tại sao trong ngành Y của mình không cho bác sĩ chữa bệnh cho ngừoi thân là vì vậy. cái cảm giác mỗi ngày vào đối diện với bệnh nhân đó thật mệt. May mắn thay, sau vài ngày điều trị thì đứa bé đó bú sữa được và mình vội vàng cho nó xuất viện về nhà ngay. Vi vậy đôi khi trong bệnh viện người Bác sĩ ngoài sự tỏ vẻ cảm thông với người nhà và với bệnh nhân thì sự lạnh lùng và tỉnh táo là rất cần thiết để cân bằng mọi vấn đề tâm lí nhằm tránh tình trạng tình cảm can thiệp vào chuyện điều trị cho bệnh nhân. Không biết cả làng có cảm thấy điều đó không? Mình rất muốn nghe ý kiến của cả làng về cảm nhận của mỗi người khi vào bệnh viện?
soctettoc
Bạn nampeds à, tớ luôn có cảm tình với bác sĩ, xin gửi bạn một ít tấm lòng ngưỡng mộ của tớ blushing.gif blushing.gif

Mấy anh chị họ tớ là bác sĩ, thấy luôn phải điều trị cho người thân, bố mẹ, chồng con, cô dì chú bác mà không tâm sự như thế bao giờ. Hay là có mà tớ không biết confused1.gif confused1.gif Tớ thường thấy khi có sự vụ gì xảy ra, như bác tớ lên cơn hen cấp chẳng hạn, mình cuống quýt lên, chẳng nghĩ mạch lạc được gì cả, trong khi các anh chị rất bình tình giải quyết và "chỉ đạo" cho mình. Hay những sự vụ kiểu đó chưa phải quá nguy hiểm nhỉ?

Evil thân iu ui, về phỏng vấn ông anh bác sĩ rồi vào đây tường thật đê trumpet.gif trumpet.gif
soctettoc
À mà quên, khi vào bệnh viện tớ thấy rất sợ các bác sĩ ạ. Có lẽ vì tớ vào bệnh viện từ hồi bé ohgirl.gif ohgirl.gif
phatastic
QUOTE(soctettoc @ Aug 26 2006, 10:16 AM)
Bạn nampeds à, tớ luôn có cảm tình với bác sĩ, xin gửi bạn một ít tấm lòng ngưỡng mộ của tớ  blushing.gif  blushing.gif

Bạn Sóc cũng nên gửi thêm 1 ít ảnh nữa. ohgirl.gif
soctettoc
QUOTE(phatastic @ Aug 26 2006, 09:29 AM)
Bạn Sóc cũng nên gửi thêm 1 ít ảnh nữa.  ohgirl.gif
*


leuleu.gif leuleu.gif
TVinh
Nói thật là tớ rất ko thích bác sỹ,bạn nampeds thông cảm,tớ đã đi viện 1 lần và cơ số lần đưa người nhà vào bệnh viện,thực sự là tớ thấy rất thất vọng về lương y hiện nay,ko hiểu đấy có phải là ý kiến phiến diện của cá nhân tớ ko?Đôi khi tớ thà ở nhà rồi thuê bs đến khám còn hơn phải vào viện,dẫu biết là cuộc sống thì có người này người kia,ko phải ai cũng như ai nhưng với tớ thì : bác sỹ,bọn phòng thuế,thanh tra là những nhân mà tớ liệt vào blacklist,upup.gif
Evil
QUOTE(TVinh @ Aug 26 2006, 10:58 AM)
Nói thật là tớ rất ko thích bác sỹ,bạn nampeds thông cảm,tớ đã đi viện 1 lần và cơ số lần đưa người nhà vào bệnh viện,thực sự là tớ thấy rất thất vọng về lương y hiện nay,ko hiểu đấy có phải là ý kiến phiến diện của cá nhân tớ ko?Đôi khi tớ thà ở nhà rồi thuê bs đến khám còn hơn phải vào viện,dẫu biết là cuộc sống thì có người này người kia,ko phải ai cũng như ai nhưng với tớ thì : bác sỹ,bọn phòng thuế,thanh tra là những nhân mà tớ liệt vào blacklist,upup.gif
*


Lạc đề trước, đúng đề sau nhé.

Thực ra những cái khó chịu khi bạn vào bệnh viện thì phần lớn là do y tá, hộ lý, nhân viên hành chính gây ra chứ ít khi là do bác sỹ. Bạn nhớ lại xem. Nhưng người ta thường có xu hướng đồng nhất bệnh viện với bác sỹ nên thành ra...

Cá nhân mình có một kinh nghiệm thế này. Có lần phải vào viện nhưng không có người quen. Trong phòng có một chị đang được hỏi bệnh, mình đợi. Chị ý làm bác sỹ có vẻ cáu và bị mắng (vì nhiều lý do). Đến lượt mình, bác sỹ cũng lạnh lùng, hỏi han không thiện chí lắm. Mình vẫn nhẹ nhàng trả lời, rõ ràng, rành mạch, đúng ý được hỏi. Tuyệt đối không bị mắng câu nào. Đứng lên nhận sổ y bạ bằng hai tay, cảm ơn thật dịu dàng (bác sỹ nữ nhé, không phải nam đâu rolleyes2.gif ). Chị bác sỹ thay đổi hẳn thái độ, cũng gật đầu chào mình, không như với chị bệnh nhân kia. Có sao đâu nhỉ.

Bạn thử nghĩ xem, nghề bác sỹ là một nghề cực kỳ stress và cũng... dạn dĩ. Bạn cả đời bị bệnh vào viện vài lần nhưng người ta một ngày nhìn thấy hàng trăm người bị bệnh có khi còn nặng hơn bạn. Và cuộc đời người ta đã là hàng ngàn ngày như thế. Bạn là quái gì mà đã muốn mình phải là quan trọng, phải dành được sự quan tâm nhất nhất của người ta? Đấy là chưa kể nhiều khi bạn vào phòng không gõ cửa, vào rồi không đóng cửa, nói năng không ra làm sao (người ta hỏi bệnh, mình không trả lời triệu chứng cho rõ ràng đã hỏi đủ thử, năn nỉ này nọ...) Đại khái là tớ mà kể ra đây thì... đầy. Tất cả nó khiến cho bác sỹ khó mà giữ được thái độ niềm nở và nụ cười bất di bất dịch được. Trong công việc của bạn, có đôi khi bạn stress và cáu kỉnh không? hãy nhân cái đó lên rất nhiều lần thì ra bác sỹ rolleyes2.gif CÁc bạn không biết thôi, bác sỹ Tôn Thất Tùng nổi tiếng là một người cực kỳ nóng tính, chửi bậy... như ranh blushing.gif (ôi, cháu xin lỗi cụ), mắng bệnh nhân ầm ầm rolleyes2.gif

Bây giờ vào chủ đề chính. Lão anh nhà mình không biết nội tâm thì thế nào chứ thể hiện ra ngoài thì cực kỳ bình tĩnh, dứt khoát. Mẹ mình ngất, lão ý cấp cứu đâu ra đấy, không thừa một động tác nào. Trong khi đó mồm còn phát lệnh ra cho mình thế này, thế kia... Khi mẹ mình ổn ổn (lão tiêm cho một cái gì đó), lão còn đùa là... bây giờ thì 'phê' rồi. Còn nói chung với mình thì lão coi như gà. Nhưng cái đấy... là truyền thống trong nhà mình thì phải leuleu.gif ngày xưa cũng chính cãi lão anh bác sỹ đấy khi còn bé bị sốt thế nào đó. Vào viện người ta nghi là viêm não, hay đại khái là một bệnh gì đó mà thời đấy phải chọc tủy để thử hay làm thuốc gì đó. Mình không học y nên không biết rõ, chỉ nhớ bố mẹ kể là bác sỹ không nói nhưng vì nhà mình trong ngành nên biết, hậu quả của việc đó là anh mình về sau rất có thể sẽ bị sao đấy (mà với kỹ thuật của thời đấy thì khả năng là rất cao) cho dù có khỏi bệnh. Thế là bố mình kiên quyết đưa lão ý về. Bảo là sống thì sống khỏe mạnh, sống mà không toàn vẹn thì khổ anh ý, khổ gia đình. Nếu là viêm não thì đành... chết thôi, không phải viêm não thì thoát được cái hậu quả của việc lấy tủy. Hìhì, lão ý về nhà, sốt thêm chút nữa, mẹ mình khóc lóc, bố mình đau khổ... chờ lão ý chết nhưng mà lão ý không chết, không viêm não mà lại còn làm bác sỹ chữa bệnh cho người khác nữa sp_ike.gif
Vante_Sellenberg
Cho mình vào đây kể tội mấy ông bác sĩ với.

Thứ 2 vừa rồi làm rơi chai bia vào chân, bị thủng một lỗ bằng móng tay út thôi, nhưng lại đúng vào tĩnh mạch. Máu chảy nhiều mà không sao cầm lại được, cái khăn mặt sạch buộc chân chỉ một lúc là ướt đẫm. Vào trạm xá phường sơ cứu, bà y tá chỉ garo cổ chân lại rồi bảo chuyển ngay vào Việt Đức. Hé hé, đến nơi, ông bác sĩ chưa thèm nhìn chân cẳng ra sao đã vội kêu y tá lau cho sạch mấy vệt máu từ ngoài hành lang đến trước bàn, bởi để lâu sẽ khô, khó lau. Ông ấy đứng nhìn bà y tá (lao công) lau xong rồi mới quay lại khám chân cho bệnh nhân.

Chờ một tiếng tiêm một mũi tiêm uốn ván, lấy máu xét nghiệm HIV, các thủ tục lằng nhằng khác, rồi lên bàn mổ nằm chờ 15 phút. 20 phút sau vẫn chưa thấy bác sĩ đâu, thế là anh rể lại mất công đi tìm. Tìm mãi rồi cũng được, nhưng lại là một anh bác sĩ khác. Anh này mổ nhẹ nhàng, cẩn thận báo trước khi tiêm thuốc tê, cẩn thận kiểm tra xem thuốc tê có tác dụng không, lại còn cẩn thận vừa mổ vừa huýt sáo một điệu nhạc vui, chắc sợ mình căng thẳng. Nói cung là rất tận tình, chu đáo.

Ra ngoài phòng mổ, trong lúc chờ giấy tờ, mình mới biết là để có 15 phút tiểu phẫu tuyệt vời đó, anh rể mình mất béng mất 100 hypocrite.gif
Milou
Bới vậy trong gia đình nên có một người nào đó làm nhân viên y tế, y tá hoặc bác sĩ càng tốt để học hỏi kinh nghiệm chăm sóc sức khỏe thông thường. Ở VN thì tôi nghe nhiều chuyện không có gì bị xé to ra. Ở Mỹ á hả, bệnh nhân cấp cứu xe cứu thương đưa vào, vết thương rách to, bẩn, thân nhân kêu gào sao không lau rửa, băng bó, y tá mặc kệ: chưa có lệnh của bác sĩ, chịu khó chờ vài tiếng. Gãy xương, bó sơ qua, bác sĩ đuổi về chờ khoa xương 2 tuần mới được bó bột, kêu cho lắm thì được nghe những lời ngọt ngào có dụng ý chửi khéo, sao mà dốt thế, bác sĩ không cho bó vì vùng quanh xương gãy còn sưng, họ không thèm lí đến đâu mà kêu.
Mèo béo
sp_ike.gif Mấy năm trước mình còn thích nói chủ đề bác sĩ...nhưng bây giờ thì khỏi w00t.gif

Túm lại khi có người thân bị bệnh thì lo mà đi khám bệnh, tìm hiểu thêm về bệnh đó rồi chăm sóc, vậy thôi.

Làm bác sĩ cũng không có gì to tát cả, lo làm việc cho tốt, đã chọn nghề này thì phải ráng lên thôi...làm nghề gì cũng vậy thôi lala.gif

khoaitayran
QUOTE(Milou @ Aug 26 2006, 11:08 PM)
Bới vậy trong gia đình nên có một người nào đó làm nhân viên y tế, y tá hoặc bác sĩ càng tốt để học hỏi kinh nghiệm chăm sóc sức khỏe thông thường. Ở VN thì tôi nghe nhiều chuyện không có gì bị xé to ra. Ở Mỹ á hả, bệnh nhân cấp cứu xe cứu thương đưa vào, vết thương rách to, bẩn, thân nhân kêu gào sao không lau rửa, băng bó, y tá mặc kệ: chưa có lệnh của bác sĩ, chịu khó chờ vài tiếng. Gãy xương, bó sơ qua, bác sĩ đuổi về chờ khoa xương 2 tuần mới được bó bột, kêu cho lắm thì được nghe những lời ngọt ngào có dụng ý chửi khéo, sao mà dốt thế, bác sĩ không cho bó vì vùng quanh xương gãy còn sưng, họ không thèm lí đến đâu mà kêu.
*



Bởi vậy các thanh nữ làng Ven hỡi, nhằm thẳng phía bác Milou mà tiến!

To bạn Nempeds, cho tớ làm thân với! Tớ đi đâu cũng cần có bác sỹ người quen vì tớ là một ổ bệnh tiềm năng dồi dào kinh khủng. Mà tớ sắp tới sẽ vào Sg ọp ẹp hay Đại hội làng ven trong đó. Bạn đồng ý nhá!
mibaso
QUOTE(Evil @ Aug 26 2006, 04:25 PM)

... ngày xưa cũng chính cãi lão anh bác sỹ đấy khi còn bé bị sốt thế nào đó. Vào viện người ta nghi là viêm não, hay đại khái là một bệnh gì đó mà thời đấy phải chọc tủy để thử hay làm thuốc gì đó. Mình không học y nên không biết rõ, chỉ nhớ bố mẹ kể là bác sỹ không nói nhưng vì nhà mình trong ngành nên biết, hậu quả của việc đó là anh mình về sau rất có thể sẽ bị sao đấy (mà với kỹ thuật của thời đấy thì khả năng là rất cao) cho dù có khỏi bệnh. Thế là bố mình kiên quyết đưa lão ý về. Bảo là sống thì sống khỏe mạnh, sống mà không toàn vẹn thì khổ anh ý, khổ gia đình. Nếu là viêm não thì đành... chết thôi, không phải viêm não thì thoát được cái hậu quả của việc lấy tủy. Hìhì, lão ý về nhà, sốt thêm chút nữa, mẹ mình khóc lóc, bố mình đau khổ... chờ lão ý chết nhưng mà lão ý không chết, không viêm não mà lại còn làm bác sỹ chữa bệnh cho người khác nữa  sp_ike.gif
*



Tớ tưởng chọc dịch não tủy là thủ thuật chuyên khoa rất thông thường chứ nhỉ. Nhất là ngày xưa chưa có máy chụp cắt lớp, để xác định khối u, khối viêm não gì gì đấy là cứ phải chọc, chọc và chọc, để còn xét nghiệm. Mẹ tớ hồi còn là bác sĩ thần kinh chưa về hưu ngày nào cũng chọc vài chú mà, có nguy hiểm gì đâu. Bị làm sao đấy chắc chỉ là rủi ro do bác sĩ non tay thôi. Tớ đoán thế leuleu.gif
Evil
QUOTE(mibaso @ Aug 27 2006, 07:30 PM)
Tớ tưởng chọc dịch não tủy là thủ thuật chuyên khoa rất thông thường chứ nhỉ. Nhất là ngày xưa chưa có máy chụp cắt lớp, để xác định khối u, khối viêm não gì gì đấy là cứ phải chọc, chọc và chọc, để còn xét nghiệm. Mẹ tớ hồi còn là bác sĩ thần kinh chưa về hưu ngày nào cũng chọc vài chú mà, có nguy hiểm gì đâu. Bị làm sao đấy chắc chỉ là rủi ro do bác sĩ non tay thôi. Tớ đoán thế  leuleu.gif
*



Để tớ về hỏi lại bố xem cái vụ đó là thế nào. Chỉ nhớ bố mẹ kể chuyện đại khái như thế chứ không nhớ thật chính xác.
nampeds
không ngờ mình đưa cái topic này lên như là cách chia sẻ suy nghĩ của nghề nghiệp mình mà lại đựoc các bạn tham gia như vậy, cám ơn các bạn đã chia sẻ những nỗi khó khăn nghề nghiệp của mình và những bức xúc về cái gọi là bệnh viện mà mình vẫn phải đến mỗi ngày. Thực ra thì mình cũng biết những bức xúc mà bênh nhân và người nhà bệnh nhân khi họ đến bệnh viện. Nhưng thực ra nếu các bạn biết 1 điều là nếu 1 người làm việc ban ngày 8 tiếng, thì thu nhập đã đủ sống, còn bác sĩ làm việc 8 tiếng như vậy trung bình không đủ sống với khoản lương được trả,. Vì vậy họ sống chủ yếu bằng cách làm phòng mạch để kiếm sống. tức có nghĩa 8 tiếng vàng ngọc kia họ cống hiến sức khỏe, kiến thức của họ là chủ yếu chứ không nhận được cái gì gọi là đáng đồng tiền bát gạo. Bên cạnh đó, công viêc ở bệnh viện điều trị bệnh nhân có rất nhiều căng thẳng về chuyên môn cũng như về giao tiếp với bệnh nhân. Dù sao nghề nghiệp đó cũng là 1 nghề dịch vụ, làm dâu trăm họ mà khong được gì cả. Vì vậy nhiều bác sĩ cũng đã bất đắc chí sống làm việc mà không có gì gọi là y đức, moình phải nói như vậy. Vì thực ra mình là dân trong nghề nên mình hiêu lắm những day dứt của các đồng nghiệp mình. Nếu các bạn muốn sự chăm sóc chu đáo, dĩ nhiên người chăm sóc các bạn phải nhận được 1 cái gì đó tương ứng với sự bỏ ra. Nếu bạn nào đến bệnh viện Pháp Việt ( ở Sài Gòn ) hoặc đến các bệnh viện trên thế giới thì cá bạn thấy sự chăm sóc dành cho các bạn rất nhiều, và ngược lại các bạn sẽ phải trả tiền rất nhiều. Mình cũng muốn đề cập đến lương y như từ mẫu ở đây, dĩ nhiên ai khi học Y ra trường cũng đều mang theo mình lời thề Hypocrate cống hiến tất cả, nhưng họ không thể sống bằng không khí ( bác sĩ còn đỡ vì làm phòng mạch kiếm thêm tiền, chứ y tá và hộ lí họ không có 1 nguồn thu nào cả ngoài tiền lương ở bệnh viện thì họ càng bất mãn và như mọi người biết, đó là nguồn gốc của mọi tiêu cực, 1 đêm họ trực và thức trắng để cứu những bệnh nhân nặng thoát khỏi lưỡi hái tử thần mà nhà nước trả cho họ có 7000 đông mà thôi, không đủ tiền ăn sáng nữa mà).
Còn về phía người bệnh, đôi khi họ cũng rất hiểu và tôn trọng bác sĩ, mình có những bệnh nhân được mình điều trị cách nay 4 năm nhưng bấy giờ họ vẫn còn nhớ đến mình , thỉnh thoảng gọi điện hỏi thăm mình và mình cảm thấy rất hạnh phúc về điều đó. Niềm vui khi cứu chữa được 1 bệnh nhân khỏe mạnh là 1 niềm vui không thể diễn tả được. Tuy nhiên cũng có những bệnh nhân không thể chịu đựng đựoc. Hôm vừa rồi mình ngồi khám phòng mạch cho 1 bác sĩ, có 1 bà đưa con đến khám vì ho. Mình chẩn đoán là viêm họng, cho uống thuốc rồi dặn dò rẩt cẩn thận về cách uông thuốc và còn nói rằng tối nay nó còn ho, vài ngày mới bớt,. Ngày hôm sau bà đó quay lai vất thẳng cải đống thuốc mà tớ cho lên bàn bảo bác sĩ cho thuốc khác đi, thuốc gì mà uống vô đứa bé không hết ho, rồi bắt mình cho thuốc này nọ theo yêu cầu của bà ta. Mình rất bực mình với bệnh nhân đó, từ chối khám tiếp tục cho con bà ta. Bà ta hậm hực ra về và chửi rủa vài câu nữa. Có ai có thể hiểu cái cảm giác đó không nhỉ?
Milou
Hóa ra tình trạng đói nghèo của công nhân viên nhà nước nói chung và bác sĩ các bệnh viện nói riêng 30 năm vẫn không thay đổi.
Mèo béo
ohgirl.gif Hí hí để tớ tìm mấy bài về người yêu BS nhé
Milou
Tôi nhớ cái hồi ông tôi mới sang Mỹ định cư bị ốm nặng vào nhà thương, mê man, và người nhà đã biết ông bị cái gì. Vì bị mê man bác sĩ đề nghị thử nước tủy sống. Không rõ bác sĩ nào là người cầm kim, nhưng khi tôi đến thăm thì nghe y tá hay bác sĩ gì đó nói ông bị tai biến mạch não. Tôi về nhà hỏi lại gia đình có ai nghe nói gì về kết quả đó không thì mẹ tôi nói là vì trong nước tủy có máu cho nên bác sĩ cho đi chụp hình cắt lớp não, hình như bà cũng có mặt khi lấy nước tủy. Nhưng sau đó lại bào ông không bị tai biến mà chỉ bị cái bệnh ai cũng biết kia thôi. Về nhà ông hồi phục và không có tê liệt ở đâu cả. Không biết người lấy nước tủy có ghi vào đơn làm xét nghiệm là mẫu vật có dính máu hay không mà lại đi báo kết quả sai trước khi có kết quả chính thức.
Mèo béo

Tôi vốn sinh ra trong một gia đình làm ngành Y, Bố tôi làm phẫu thuật Nhi, còn mẹ tôi là dược sĩ ở viện Huyết học. Từ bé tôi đã quen với việc đang đêm xe cấp cứu tới nhà đón bố tôi đi mổ và mỗi tuần đi trực với mẹ một lần, có những đêm tôi còn ngồi vi vu trên xe cấp cứu để cùng mẹ đi sang viện khác vay máu. Và thường xuyên trong những bữa cơm gia đình bố mẹ tôi bàn về các loại bệnh tật " Hôm nay bố mới mổ cho một bệnh nhân lấy ra một cục U to bằng đầu con vậy" Thế đấy !Vậy mà khi lớn lên tôi lại chọn một ngành khác hẳn, không liên quan gì đến Y tế cả.Nhưng đúng là số phận, tôi tình cờ quen anh vì trước đây khi bố tôi sang Pháp hội thảo thì anh là một sinh viên Y khoa học tại Pháp. Sau này khi tôi sang đây du học thì gặp lại và chúng tôi yêu nhau. Anh làm về ngành phẫu thuật tiết niệu cho một bệnh viện tư tại Pháp.
Vậy là trong mọi câu chuyện giữa tôi và anh lại phảng phất mùi bệnh viện, cũng may là tôi tiếp xúc với ngành Y khoa từ nhỏ nên mọi từ ngữ tiếng Việt về Y tôi có thể hiểu được, còn anh thì nói tiếng Việt không rành nhiều lúc khiến tôi rất ngượng với bạn bè.Kể một câu chuyện vui là có một cô bạn của tôi mới lấy chồng và có dấu hiệu mang thai, hôm chúng tôi đến nhà cô đó chơi, cô bạn tôi muốn hỏi một số kiến thức cơ bản, thay vì để hỏi cô bạn tôi là " Kỳ kinh cuối của cô khi nào " thì anh gãi đầu gãi tai một lúc và hỏi như sau ( xin lỗi được trích nguyên văn nhé!) " Ch... của cô chảy máu lần cuối bao giờ". Híc híc và thường xuyên nói là " bệnh nhân của anh bị đau bầu dục "
Trở lại với chuyện tình của tôi, tôi rất yêu thương và trân trọng nghề nghiệp của anh, nhưng thật sự phải can đảm lắm mới hiểu và cảm thông được.Mỗi lần anh đến nhà tôi anh đều chuẩn bị rất nhiều thuốc và ghi rõ đầy đủ khi nào đau ở đâu thì uống loại nào. Chắc đến đây, bạn sẽ nói là tôi may mắn như vậy còn kêu ca gì phải không?Nhưng nếu cuối tuần nào cũng vậy thì bạn nghĩ sao
Tôi sẽ viết tiếp sau nhé, hy vọng bạn nào có cùng tâm sự thì chia sẻ với tôi.


(25/12/2003)
Mèo béo

Cám ơn các bạn đã chia sẻ cùng với tôi, và chúc các bạn một mùa giáng sinh an lành, nếu bạn nào phải trực bệnh viện thì đừng buồn nha vì sẽ có một người nào đó như tôi ngồi đây và luôn nhớ đến bạn.

Yêu một người làm ngành Y thật thú vị nhưng cũng đầy chông gai ! Mặc dù từ bé tôi đã được rèn luyện trong môi trường bệnh viện vậy mà cũng không tránh khỏi ngỡ ngàng khi trong một buổi tối lãng mạn, ngồi trong một nhà hàng với tiếng piano thánh thót, anh nhìn sâu vào mắt tôi và nói " Ngày mai em nên đi thử máu, anh thấy mắt em hơi vàng" Nếu bạn nào không tin thì cứ thử yêu một anh bác sĩ trong box này đi
Nhưng đôi khi nghề nghiệp này cũng giúp làm thoả mãn được những nhu cầu nhỏ nhoi của tôi. Đó là trên chuyến bay từ Paris về Hanoi, tôi có một thú vui là thích sưu tầm những thứ nhỏ nhỏ xinh xinh như những chai nước hoa nhỏ hay những chai rượu nhỏ, tôi thì thầm vào tai anh và chỉ cho anh thấy những chai rượu nhỏ nằm ngay ngắn trên xe đẩy của các cô tiếp viên hàng không. Anh nháy mắt với tôi và nói "OK". Anh lục túi đồ lấy ra một nắm gì đó và đi về phía cuối máy bay, khoảng 30 phút sau anh trở lại với hơn 10 chai rượu nhỏ trên tay. Anh thủ thỉ với tôi rằng anh vừa gặp một cô tiếp viên và vẫn là cách nhìn sâu vào mắt cô và nói " Cô bị bệnh dạ dầy phải hông", đương nhiên nghiên cứu cho thấy rằng khoảng 80% tiếp viên hàng không bị bệnh này do thường xuyên phải bay qua bay lại nên sinh hoạt và ăn uống bất thường Anh tặng cô một ít thuốc ( thuốc mẫu không mất tiền) và sau đó xin mấy chai rượu cho tôi. Ai bảo bác sĩ không biết chiều chuộng bạn gái nào
Lo lắng về sứ khoẻ cho bạn bè cũng là một ưu điểm lớn của bác sĩ, anh yêu tôi nên cũng trở thành bạn tốt của tất cả các bạn của tôi ở đây, nhưng đến một ngày có một anh bạn thân của tôi phàn nàn " Buồn quá mèo mướp à, mỗi lần anh V gọi phone cho bọn tao, anh đều hỏi có khoẻ không? Và nếu nói khoẻ thì anh rất buồn, nhưng nếu nói bệnh thì anh mừng ra mặt và rối rít chỉ dẫn các loại thuốc men" Vậy thực ra nếu ai cũng khoẻ thì bác sĩ chẳng có cơ hội trổ tài phải không? Mấy anh bác sĩ nói thật đi nào, ngay cả box này cũng vậy, hôm nào có nhiều người bị bệnh thì nhộn nhịp hẳn lên phải không?
Vui thì cũng vui mà buồn thì cũng nhiều, nhưng hôm nay tôi chỉ kể chuyện vui thôi nha, vì tôi đang ở nhà một mình và anh thì đang vật lộn với tử thần để cứu bệnh nhân, làm sao tôi có thể giận hờn anh lúc này được ( tự động viên đấy ạ ).

(26/12/2003)
Mèo béo
Phải nói rõ là những bài này viết từ 3 năm trước rồi....bây giờ tuy mỗi người một nơi nhưng nhà tớ vẫn đầy các loại thuốc leuleu.gif
Pages: 1, 2
Quán nước đầu làng Ven > Gặp Gỡ - Trao Đổi - Làm Quen > Sức Khỏe & Ẩm Thực
Bạn đang xem phiên bản gọn nhẹ của diễn đ n dưới dạng text, để xem các b i viết với đầy đủ mầu sắc v hình ảnh hãy nhấn v o đây !
Invision Power Board © 2001-2024 Invision Power Services, Inc.