Langven.com Forum

Giúp đỡ - Lục lọi - Dân l ng - Lịch
Full Version: Bâng Quơ
Quán nước đầu làng Ven > Sáng Tác - Thảo Luận - Phổ biến kiến thức > Văn Học & Ngôn Ngữ
Pages: 1, 2, 3, 4, 5, 6, 7
lantuvien_ttt

http://www.baiederquy.com/erquy/fenetre%20copie.jpg


Từ khung cửa sổ phòng mình

Thật thú vị khi từ khung cửa sổ phòng mình
Ngước lên là tán lá bàng xanh ngút mắt
Những chiếc lá vẫy tay, chớp bắt
Một cơn mưa vừa ghé nơi đây.

Đêm hôm qua, gió lùa ô cửa
Gió làm mình đau họng
Vậy mà vẫn yêu...

Thật thú vị khi từ khung cửa sổ phòng mình
Ngước lên là những vòm trời sau kẽ lá
Những màu trời xám, xanh hối hả
Gọi một cơn mưa về trú nơi đây.

Đêm hôm qua, Hà Nội gió mùa
Gọi điện cho Bạn Thân chỉ để nói rằng
"Nơi này cũng đang mưa..."
Gọi cho chị Bình Nguyên Trang chỉ để hỏi rằng
"Chị ơi, Hà Nội trở mùa?"

Thật lạ lùng khi bên ô cửa sổ phòng mình
Úp mặt vào gối mà nghe mắt ướt
"Cry on my shoulder"
Đã hẹn gì đâu mà chờ đợi...

Đêm hôm qua, những ước mơ về anh như gió lùa ô cửa
Gió làm mình đau họng
Vậy mà vẫn yêu
Vậy mà vẫn mong...

Thật lạ lùng khi từ khung cửa sổ phòng mình
Ngước lên là tán lá bàng với những mảnh trời xanh ngút ngát
Ở nơi đây nỗi cô đơn chẳng thể nào phai lạt
Chỉ một mình đối diện với mình thôi...


12h30 26-9-06

P/S: chiều nay mưa lớn lắm, những chiếc lá bàng tối xanh, ướt át... Mưa đã về, dãy nhà C mở November rain, nghe da diết biết chừng nào!
lantuvien_ttt
Tôi nghĩ đến cái Blast blog của mình: "Mùa thu trên vai áo, tôi như người ngủ say lãng quên tháng ngày..." và tôi nghĩ đến câu thơ một năm về trước : "Tôi như con đường lạc giữa cánh đồng hoang". Tự nhủ cái tôi bản ngã của mình lớn quá, chỉ có giữa mùa thu mênh mang này, giữa sắc trời dịu dàng này, nỗi cô độc sẽ cho tôi sự cùng tận và niềm an ủi từ sâu thẳm nơi tim...


Một mình


http://postier.servibec.net/images/fantaisie/ange/solitude.jpg



Chiều nay tôi để status :" Mệt mỏi!" Có lẽ vì cũng cùng tâm trạng như thế nên bạn vào nick tôi chào. Bạn bảo đang lang thang ở Hà Giang, tự dưng thấy mỏi mệt quá! Và bạn đề nghị tôi nói chuyện thật cởi mở. Đáng lẽ tôi sắp signout ( vì đến giờ phải vào trại quân sự mammam rồi). Nhưng tôi biết lúc này tâm trạng bạn không được tốt. Ừ thì một conversation cởi mở ( tôi vẫn luôn là người cởi mở trên net mà!)

Tôi trả lời rất nhiều câu hỏi của bạn. Vậy mà bạn chẳng hài lòng với câu trả lời của tôi chút nào. Bạn nói về những chiếc mặt nạ. Tôi bảo mình mang nhiều mặt nạ lắm. Bạn nói về nỗi cô đơn. Tôi nhắc lại một câu xa xưa: Sự cô độc đôi lúc là cần thiết, vì nó làm cho người ta lắng đọng và thông minh hơn. Bạn im lặng. Bạn đề cập đến tình yêu. Tôi than thở đó là thứ phù phiếm ( ít nhất tôi cho răng nó phù phiếm đối với bản thân mình). Tôi hình dung ra nụ cười của bạn sau khi nghe câu nói thẳng thắn ấy. Bạn lại tiếp tục : Nếu có người ảo muốn trở thành "cái gì đó" ngoài đời thực, lan tử viên đồng ý không? Chẳng do dự, tôi buột miệng: Tất nhiên là không rồi. Vì mình khó hiểu hết người ta lắm. Tôi lại tưởng tượng ra nụ cười nghi ngờ của bạn. Rồi bạn phê phán tôi sống lý trí quá. Đâu có, tôi nghĩ thật tuyệt nếu mình biết kết hợp hài hòa giữa lý trí và tình cảm. Sống tình cảm quá sẽ trở nên mù quáng. Mà tôi lại sợ giống loài thiêu thân...
Bạn và tôi đã nói rất nhiều trong 1h15'. Cuối cùng bạn nhận xét rằng tôi toàn trả lời loanh quanh, lúc tắc tịt thì nói : Ừa, như vậy đấy mà! Tôi cũng không biết nữa. Nhưng câu hỏi bạn đặt ra thật là khó. Mà tôi lại luôn mâu thuẫn. Càng trả lời bạn, tôi càng thấy những khối trắng đen trong lòng mình - những thứ luôn treo lơ lửng ở một góc sâu nơi tôi, đã từ lâu, lâu lắm rồi. Mà tôi không muốn lạc lối trong ấy nữa đâu. Cái mớ chỉ ngũ sắc càng gỡ càng rối bời. Cuối cùng thì tôi cũng nói bb với bạn, dù biết buổi conversation cởi mở lại càng làm bạn khó hiểu tôi thêm. Thôi thì chúc bạn một ngày cuối tuần vui vẻ và không cô độc...

Quá bữa măm măm trong cantine rồi. Bụng tôi thì đói meo. Về phòng bạn bè lại đi chơi hết cả. Chẳng còn đứa nào để rủ đi ăn cùng. Mà tôi phải tập quen một mình thôi. Tôi đi chậm rãi, ghé vào quán nhỏ và gọi cho mình một bát cháo. Chắc mấy đứa ngạc nhiên lắm khi thấy kẻ khác lủi thủi một mình ( chính tôi cũng từng nói sẽ chẳng bước vào quán nếu không có ai đi cùng, dù lúc đó đói thế nào chăng nữa!) Bát cháo nóng. Tôi xì xụp ăn mà thấy mồ hôi toát ra. Trên má tôi, từ mắt tôi... Tôi không rõ là những giọt mồ hôi hay nước mắt của mình hoen hoen nữa. Rồi thì mất điện. Bóng tối mờ mờ che đi khuôn mặt của mọi người xung quanh, che đi khuôn mặt của tôi. Tôi thấy thoải mái và dễ chịu hơn khi người khác không chú ý đến mình ( Mà hình như không ai để ý đến tôi cả. Vì rõ ràng từ tôi luôn chẳng toát ra điều g ì khiến người khác bận tâm). Phải nói rằng lúc này tôi thích bóng tối lắm. Tôi có thể ẩn mình và che giấu những điều khiến tôi trở nên yếu đuối. Tôi sợ phải bộc lộ sự yếu đuối của mình trước người khác ( nhất là đối với những người thân).

Tôi bước khe khẽ về trại tập quân sự. Trong phòng vẫn chẳng có đứa nào. Điện dã sáng trở lại. Tôi ngước nhìn trời, trăng lưỡi liềm nhẩn nha nha nhẩn. Tôi xách túi, ôm quyển từ điển Tiếng Pháp lên phòng tự học. Cầm cây bút chì và nắn nót viết dòng chữ mảnh dẻ vào đầu quyển vở mới mua : Một mình...

8h25 P.M 30/9/06
lantuvien_ttt

http://static.flickr.com/102/266851407_a142efc90b_m.jpg


Ngày rụng đầy heo may...

" Em chẳng biết nói gì với tháng mười dịu dàng
Đi ra phố gió cười hiền lành quá
Những chiếc lá ngã sau vai áo
Mùa thu nằm nghiêng...

Em đã đi qua con đường rất bình yên
Ngang những thân cây vỏ nâu xì cũ kỹ
Những lúc ấy chẳng bao giờ em thôi nghĩ
Giờ này anh ở đâu?

Nơi đám rêu xanh trên mỗi dấu giày
Nơi mùa thu đơm nỗi buồn vào tóc
Con sầu kim không còn đứng khóc
Dù đợi mãi anh chưa trở về!

Chỉ thích giấu mình trong một góc cafe'
Nhìn xuống đường thấy người ta bên nhau thong thả
Nhìn những vòng xe đuổi theo nhau hối hả
Ngoài kia đêm vẫn rơi...

Dù sao mọi chuyện cũng qua rồi
Những dấu giày ngày càng xanh hơn
Mái tóc cũng đen hơn
Riêng tháng mười vẫn thế, thật dịu dàng, dịu dàng...

Anh có về cột lại gió heo may?"

11-10-06
lantuvien_ttt
http://netmode.vietnamnet.vn/dataimages/normal/images418205_hoadai.jpg


Nhơ nhớ...


"Em không nhớ anh đâu

Mọi chuyện xa quá rồi

Em cũng chẳng buồn rầu

Khi không còn anh nữa.



Những chiều đi ra phố

Những đêm ngóng trăng lên

Những ngày mưa tầm tã

Những trưa hè oi ả

Em không nhớ anh đâu.




Em cũng chẳng thèm khóc

Khi tình cờ nhắc tên

Cũng không còn thở dài

Chúng mình xa nhau quá!



Bạn bè có đứa hỏi

"Chuyện hai người sao rồi?"

Em lắc đầu nhoẻn miệng

"Thôi, đã có gì đâu!"



Ừ nhỉ, có gì đâu?

Chưa hẹn ước bao giờ

Anh đi, đi biền biệt

Bỏ hàng cây ngẩn ngơ




Chỉ còn lại mình em

Góc phố cũ, quán cũ

Giọt cafe mất ngủ

Anh - bao giờ trở về?"
lantuvien_ttt
http://static.flickr.com/118/280558803_b9c9205e71_m.jpg


Mối tình không phải là tình...

(Viết thay đứa bạn thân!)

Em không thể gọi đó là tình yêu
Mà sao lòng nhớ anh nhiều đến thế!
Anh với em là hai người xa lạ
Sao lại xuất hiện trong giấc mơ em ngày hôm qua?

Em cũng chẳng hiểu vì đâu em yêu anh
Như yêu điều bí mật nơi cuối đường em không tới
Như yêu ánh sao rơi vào mỗi sợi gió mùa
Tất cả vẫn chỉ còn là bóng tối...

Bản tình ca Nga cất lên da diết quá!
"Biết không anh, em vẫn chờ đợi anh..."
Phía cuối con đường kia hứa hẹn điều gì?
Mà chân em không ngừng tha thiết đến
Ánh sao rớt trong đêm sẽ hé lộ điều chi?
Mà tay em mải miết níu những sợi gió quanh mình.

Đó là một mối tình không phải là tình
Của người xa lạ dành cho một người xa lạ khác
Cứ đơn độc dệt nên nhiều ngày tháng
Cứ đợi chờ âm thầm như những ánh sao rơi...

Nếu tình cờ ta chạm mặt một nơi
Em sẽ quay đi giả vờ không quen biết
Anh cứ cười hồn nhiên như chưa hề thân thiết
Ngoài kia gió mùa thổi mùa đông đến rồi!

Có những chiều bóng đêm ngập ngừng rơi
Kết thúc những con đường là muôn lối rẽ...
lantuvien_ttt
http://visiondesabine.canalblog.com/images/Oeil.jpg


Về một đôi mắt vẫn thức...

(Viết tặng chị Ngân ttggttsn và một đôi mắt của ngày xưa...)

Nếu tình cờ ta chạm mặt một nơi
Em sẽ quay đi giả vờ không quen biết
Anh cứ cười hồn nhiên như chưa hề thân thiết
Ngoài kia gió mùa thổi mùa đông đến rồi...


Lại nói về tháng tháng, năm năm; lại nói về bốn mùa cây ra hoa và trút lá. Thời gian cùng những vòng xoay không ngừng nghỉ, cùng những vũ điệu đa đoan của cuộc đời cứ cuốn con người quay mãi, trôi mãi...

Chị bảo: Dù đã lâu lắm rồi, dù chẳng vẽ lại được những đường nét trên khuôn mặt ấy, dù không còn thốt lên một từ nhớ, nhưng đâu có nghĩa là quên. Em biết rồi... vì còn có một đôi mắt vẫn thức tận sâu trong tâm hồn, vì còn có những ánh nhìn vừa thân quen vừa xa lạ từ hồi ức, nên lòng không thể dửng dưng đâu, chị nhỉ!

Cuối mùa thu gió heo may thổi nhiều hơn. Vào những ngày heo may xao xác như thế, bước chân cũng bâng khuâng và những nghĩ suy thì vướng vất lắm. Ở đâu đó cơn tuyết đầu mùa đã rơi xuống rồi, cánh hoa mỏng manh trắng muốt như nỗi đợi chờ trong veo của người thiếu nữ. Còn ở nơi đây rưng rưng những cánh hoa vàng anh vàng lặng lẽ trong chiều, lẫn với đám khói lá cuối thu thở lên trời những hơi xám dài hiu quạnh. Mùa đông đang già đấy!

Đầu tháng mười một thật lạ. Những bài giảng đi lê thê suốt buổi chiều không dứt. Lũ học trò gục mặt xuống bàn, mắt mơ màng. Đâu là đường về, đâu là nẻo về? Ông thầy giáo trẻ thỉnh thoảng pha trò làm cả lũ giật mình bật cười và... choàng tỉnh giấc. Sao mãi chưa đi qua một buổi chiều?

Ngày... ngày trôi vừa nhanh vừa chậm như những bước nhảy dặt dìu xen lẫn những vòng xoay chóng mặt. Những cuộc rong chơi, những buổi chuyện trò đủ khiến người ta thôi nhớ. Nhưng đâu đó vẫn có một đôi mắt thao thức trong tâm hồn, đôi mắt tỏa ra từ quá vãng xa xôi những ánh nhìn ám ảnh và day dứt.

Này thôi, khép mắt đi nào, cho nơi đây bình yên rụng những bông hoa cuối mùa...

31-10-06
lantuvien_ttt
http://www.homofuturis.fr/pics/visuels/deux-enfants.jpg


Nói với ngày xưa

Tớ chẳng biết đi qua những ngày này như thế nào?
Buổi sáng mùa thu gió giật mình trở lạnh
Nắng mỏng manh hơn bàn tay con gái
Và cô độc, và ướt đẫm mồ hôi…

Tớ nhớ về một ngõ vắng xa xôi
Nằm trong thành phố nhỏ của chúng mình xưa cũ
Cái ngõ quá chừng quen mà giờ thành xa lạ
Vì thiếu bóng cậu hàng ngày vẫn đi về…

Nếu tình cờ gặp tớ sẽ kể cậu nghe
Bao nhiêu là chuyện từ dạo tớ đi học xa nhà
Tớ cũng sẽ đòi cậu tặng quà
Hai lần sinh nhật rồi cậu không đến dự…

Giàn hoa giấy còn thả vào gió những bông hoa hiền từ?
Cho chúng mình mỗi buổi chiều chụm đầu thơ thẩn nhặt
Dòng sông cuối mùa nước đầy hay vơi cạn?
Cây cầu ấy chắc buồn vì lâu lắm chúng mình không ghé sang…

Tớ chẳng biết đến bao giờ đi hết những năm tháng rộng dài?
Loanh quanh phố phường Hà Nội sao mà vắng?
Buổi tối nay hoa sữa và con đường chia tay nhau thầm lặng
Mùa đông đến rồi cậu có thấy không?

Mùa đông đến rồi, có kịp nhắn gì không?
Cái ngõ con của chúng mình chắc là heo hút lắm?
Gió thổi vào xin đừng làm lá trút
Lá trút nhiều xóa hết dấu chân tôi…

Giá có buổi tối nào hai tách café cùng bên nhau thảnh thơi
Tớ và cậu sẽ rủ rỉ rù rì nhắc những điều xưa cũ
Chuyện ngày xưa, ngày xa chẳng bao giờ là đủ…
Nên tớ đi mãi, đi mãi không qua nỗi buồn này!

2-11-06
lantuvien_ttt
http://new.bonaveo.net/downloads/wallpapers/thumb/Wallpaper,%20Winter%20Road_001.jpg


Chớm đông



Lại sắp mùa đông rồi anh ah
Con phố sẽ dài thêm những bước chân của gió
Đường về nhà xa hơn
Và bàn tay em lạnh cóng...

Lại sắp đến một mùa đông trống vắng
Chiếc khăn len trên vai em
Không đủ ấm
Bờ môi thơm mùi son chống nẻ
Những nụ cười cũng lạnh se se...

Lại một mùa đông nữa tràn về
Như đi trong mơ trên những con đường thơm mùi lá đỏ
Người ta nói, người ta cười bên chiếc xe đạp nhỏ
Ôi ấm áp làm sao!

Em nghĩ đến ngọn nến đơn độc cố sáng trong mưa
Lặng lẽ cháy để đốt điều gì không rõ nữa...
Như em... lặng lẽ chờ mong và tỏa sáng
Rồi âm thầm lụi tàn khi gió mùa sang!

Lại sắp đông rồi, kỷ niệm vẫn lang thang
Như đi trong mơ trên những con đường dài hơn nỗi nhớ
Lối về nhà sao mà xa, xa thế
Bàn tay em lạnh cóng rồi, anh có biết không?

8-11-06
lantuvien_ttt
http://content.answers.com/main/content/wp/en/thumb/e/e9/180px-Levitan_Sokolniki_Autumn_1879.jpg

Cô bé mùa đông


Pour les neiges qui se fanent dans mon âme...

Hà Nội những ngày này lạ lắm. Buổi sáng âm u và vẩn lên hơi dịu mát bay lượn trong không khí như giọt nước mắt vỡ loang.

Hà Nội những ngày này không rõ cuối thu hay đầu đông. Chỉ biết nắng rất mỏng và hiền, những buổi chiều tà đã giăng giăng sương trắng.

Hà Nội buồn như một người thiếu phụ khoác áo mùa đông đi lặng lẽ trong buổi chiều thu vắng của Levitan, Hà Nội trầm ngâm bởi nét phác thảo rong rêu chìm đắm dưới giai điệu Phú Quang xao xác.

Tôi đi giữa lòng thành phố, thấy mình chỉ là người khách lạ bởi tôi thuộc về thế giới khác, một góc nhỏ của tuổi thơ bình yên.



Tôi yêu tất cả những gì đã lùi vào quá vãng, một giếng nước trong, một cây đu đủ, một mảnh vườn con con và những đứa bạn thuở thiếu thời. Tôi yêu, và gìn giữ... Vậy nên người ta gọi tôi là cô gái của hồi ức. Tôi mang trong mình nỗi buồn âm thầm không thể nào dịu bớt - niềm hoài cổ.

Tôi viết về ngày xưa bằng những tình cảm ngọt ngào và tiếc nuối, tôi vẽ lại ngày xưa bằng những sắc màu cổ tích biếc trong, và tôi hát ngày về ngày xưa những giai điệu trầm buồn. Cả trái tim tôi đều dành cho những điều cũ kỹ.

Hình như một người đã đến, đã gõ nhẹ vào tâm hồn mong manh vàng úa của tôi những nốt nhạc vui tươi và ấm áp. Nhưng tôi là cô gái của hồi ức, của những con gió thơm mùi kỷ niệm, vậy nên khung cửa sổ căn nhà tôi ở chỉ nở những bông hoa ngày xưa mà thôi.

Rồi người ấy cũng ra đi. Kỷ niệm trong tôi lại dầy thêm một chút, buồn thêm một chút. Người đã thành người xưa, người đã thành người xa. Và tôi lại hoài niệm về những bông hoa chưa bao giờ nở trong chiếc bình nơi khung cửa sổ phòng mình. Tôi viết về nỗi nhớ...


Lại sắp đông rồi, kỷ niệm vẫn lang thang
Như đi trong mơ trên những con đường dài hơn nỗi nhớ
Lối về nhà sao mà xa, xa thế!
Bàn tay lạnh cóng rồi, anh có biết không anh?



Hà Nội những ngày này vẫn buồn như thiếu phụ trong tranh Levitan, vẫn trầm tư như những nốt nhạc Phú Quang rớt rơi suốt ngọn gió chiều. Tôi đi giữa lòng thành phố, thấy bùi ngùi một niềm đồng cảm lạ lùng.

Tôi biết, cả tôi và mùa đông Hà Nội đều nhớ anh...

P.M 13, novembre 06


cobebuongbinh
tháng 10 qua là bâng khuâng nỗi nhớ
đông đến thật gần mà anh vẫn còn xa
phải chăng là những mộng mỵ xa hoa
ngày anh đến đông dường như không hẹn

lantuvien_ttt
http://static.flickr.com/110/300743786_748371bf39_s.jpg

Còn nhắc tên nhau

Pour D. Hoàng

Hà Nội bây giờ vẫn chưa tới mùa đông
Em nhớ quá màu khăn len ấm áp
Nhớ buổi tối con đường se se vắng
Nhớ nụ cười hiền lành của anh…

Cuối thu rồi mà lá bàng vẫn xanh
Hoa điệp vàng như nỗi chờ nỗi đợi
Đi trên phố có bao giờ bối rối
Có bao giờ anh nhẩm thầm tên em?

Làm thế nào để quên được anh đây
Làm thế nào để yêu anh mãi mãi?
Những khoảng trời cứ xanh như mê mải
Biết anh còn nghĩ đến em không?

Hà Nội bây giờ vẫn chưa tới mùa đông
Mùi nhựa cây thơm nồng ru nỗi nhớ
Hồ Gươm chiều nắng không còn rực rỡ
Có khi nào anh nhắc đến tên em?

(P.M 19 – 11- 06)


Em không định viết bài thơ này, vì bây giờ chẳng còn gì nữa. Nhưng em vẫn nhớ tới một mùa
đông lạnh giá, và nhớ mãi nụ cười lấp lóa của anh. Có lẽ mãi mãi anh không hề biết điều này… Và có lẽ mãi mãi, những câu thơ vẫn gợi về một cái tên giờ đã thành xa lạ!
Thị Anh
Chà, những cảm xúc trong sáng, đáng yêu, lại còn tình yêu đôi lứa, ồ mà codet tôi nhận xét cũ mèm nhỉ? Chính vì tôi đã quá cũ mèm để chẳng bao giờ thấy cảm xúc nữa.
laugh.gif
lantuvien_ttt
QUOTE(Thị Anh @ Nov 19 2006, 09:49 PM)
Chà, những cảm xúc trong sáng, đáng yêu, lại còn tình yêu đôi lứa, ồ mà codet tôi nhận xét cũ mèm nhỉ? Chính vì tôi đã quá cũ mèm để chẳng bao giờ thấy cảm xúc nữa.
laugh.gif
*



Hì, chị Codet cứ nói vậy, chứ em chẳng tin chị là người cũ mèm "chẳng bao giờ thấy cảm xúc nữa" đâu. Ah, mà chị Lan Anh họ gì ah? Viên Lan Anh ah? Hì hì, iem tò mò thế vì thấy mấy tuyển tập truyện ngắn có truyện của Viên Lan Anh. Hì hì.
cobebuongbinh
Bài "Còn nhắc tên nhau" hay thật. mình thích những xúc cảm của nó man mác một nỗi niềm nhớ thương ai đó
Thị Anh
QUOTE(lantuvien_ttt @ Nov 21 2006, 08:06 PM)

Hì, chị Codet cứ nói vậy, chứ em chẳng tin chị là người cũ mèm "chẳng bao giờ thấy cảm xúc nữa" đâu. Ah, mà chị Lan Anh họ gì ah? Viên Lan Anh ah? Hì hì, iem tò mò thế vì thấy mấy tuyển tập truyện ngắn có truyện của Viên Lan Anh. Hì hì.
*




Ôi- buồn thật, cái tên Lan Anh của tôi. Họ của chị là Không (Lan Anh).
Tit
Khổng Lan Anh laugh.gif
Thị Anh
QUOTE(Tit @ Nov 21 2006, 11:02 PM)
Khổng Lan Anh laugh.gif
*



Con rơi của Khổng Tử laugh.gif
helloutc
Làm tình xong, em nhìn sâu vào mắt tôi, thì thầm: “It’s great, my honey!”. Xong, em nằm duỗi tay chân ngủ. Giấc ngủ ngắn giữa ban ngày. Ngắm nhìn em trong giấc ngủ, tôi cảm nhận một trời thanh thản...

Tôi thuộc týp người nói nhanh, suy nghĩ nhanh, phản ứng nhanh nhưng lại làm tình chậm rãi. Tôi thích nhìn sâu vào mắt em ở cự ly thật gần, rồi thì thầm ..: “May I ...?” trước khi đi sâu vào người em. Nhớ lần đầu tiên giữa chúng tôi, em khép mắt ngượng ngùng, khe khẽ tôi mở mắt em bảo em hãy mở to giác quan cảm nhận đất trời nghiêng ngả...

Có những lúc nhịp độ quá chậm, em phải chuyển sang chủ động để giành thắng lợi, tôi nằm ngửa cảm nhận huyết quản sôi sục trong người em sau mỗi cú nhấn, cảm nhận sự bay bổng của em khi ngã rạp trên người tôi, cảm nhận bầu vú thanh tân, tấm thân mềm mại suốt đời không thể quên....

Em loay hoay suốt buổi chiều làm tấm thiệp tặng tôi nhân Ngày Hiến chương nhà giáo. Với em, tôi là thầy, là bạn, là anh, là chồng, là bão tố cuồng phong, là chiều thanh bình nơi làng quê nhỏ... Với tôi, em muôn thuở vẫn là em ...

Tôi thường nói tôi không nhận quà mua ở cửa hàng, chỉ nhận quà hand-made. Tôi lại rất ghét bỏ thời gian để làm một món quà, thậm chí là một tấm thiệp đơn giản để tặng một ai đó. Nhớ thuở ấu thơ, bỏ cả buổi chiều, và nhiều ngày thẹn thùng sau đó, chỉ để tặng một tấm thiệp “made in tự tui” cho cô bạn cùng lớp. Nhận được một trời âu yếm. Nhớ lần nhận được tấm thiệp từ tay em, chỉ vọn vẹn một chữ “Anh!” bay bướm, tôi lặng người cả buổi chiều ...

Tôi ghét làm thơ, đơn giản vì không có khả năng, cũng đơn giản bởi không thích ngồi loay hoay chặt con chữ, chẻ cái vần. Tôi cũng ghét đọc những bài bình về thơ, cứ cảm giác nhàn nhạt và cưỡng ép. Người viết cứ phải xoay vần khen chê quanh từng câu, từng đoạn của bài thơ. Tôi nhớ em thỉnh thoảng đọc thơ cho tôi nghe bằng giọng nữ mượt mà, những đoạn thơ ngắn, lan man của nhiều tác giả nhưng lại cuối cùng gắn kết cho một chủ đề nhất định nào đó. Tôi thích kiểu bình thơ của em hơn. Em cảm nhận được thơ và thơ xuất phát từ em tự nhiên như hơi thở, như đời sống quanh tôi. Cũng tự nhiên như Khánh Ly hát nhạc Trịnh ...

Lâu lắm rồi không viết, cứ nghĩ, rồi cứ viết. Không nhất định sẽ viết về gì, viết về đâu ... Cứ là chữ nhảy ra, rồi typing trên keyboard ... Có lẽ do bản tính của tôi. Cứ ghi nhận sự kiện xung quanh, rồi nén, rồi ép, rồi lèn chặt sâu vào ký ức, thong thả đợi tiêu hoá. Đến khi ngấm vào cơ thể, chảy trong huyết quản, rồi chờ đợi, đợi đến lúc đọc được những lời nhắn gửi của em thì thành ...

Tặng em nhân ngày 20-11
theindigo
QUOTE(Thị Anh @ Nov 22 2006, 12:24 AM)
QUOTE(Tit @ Nov 21 2006, 11:02 PM)
Khổng Lan Anh laugh.gif
*



Con rơi của Khổng Tử laugh.gif
*



Thề này thì... già lắm rùi.... hehe.gif
lantuvien_ttt
QUOTE(Thị Anh @ Nov 22 2006, 01:24 AM)
QUOTE(Tit @ Nov 21 2006, 11:02 PM)
Khổng Lan Anh laugh.gif
*



Con rơi của Khổng Tử laugh.gif
*



Hoành tráng quá chị codet ơi! Hì hì. leuleu.gif

Nhắn Helloutc: Bạn gái ông anh làm giáo viên ah! Chuyện tình gì mà dữ dội quá!

@cobebuongbinh: Thanks vì lời khen của bạn.
Pages: 1, 2, 3, 4, 5, 6, 7
Quán nước đầu làng Ven > Sáng Tác - Thảo Luận - Phổ biến kiến thức > Văn Học & Ngôn Ngữ
Bạn đang xem phiên bản gọn nhẹ của diễn đ n dưới dạng text, để xem các b i viết với đầy đủ mầu sắc v hình ảnh hãy nhấn v o đây !
Invision Power Board © 2001-2024 Invision Power Services, Inc.