Langven.com Forum

Giúp đỡ - Lục lọi - Dân l ng - Lịch
Full Version: Nước Nga Ngày Nay
Quán nước đầu làng Ven > Gặp Gỡ - Trao Đổi - Làm Quen > Thời Sự
root
Em xin phép được câu bài một phát. Tác giả bài viết này là bác Congaden bên diễn đàn VNN

Nước Nga ngày nay thế nào? Thật là khó có thể dung một từ nào để mô tả được, nhưng dứt khoát là hoàn toàn khác với những gì chúng ta đã được biết qua sách vở trước đây và cả ngày nay, nhất là với những công dân 7x như chúng tôi. Với một đất nước rộng lớn và ít dân, lại trải qua một thời kỳ dài trong chế độ mà mới đây anh Vô va trong buổi mừng thọ anh Goocbachov có nói đại ‎y rằng: “ May mà có G nên nước Nga mới thoát ra khỏi cái chế độ ấy và được như ngày nay”, những người dân Nga đã có những biến đổi lớn trong nhận thức và giao tiếp xã hội.

Những người dân Nga được chúng tôi biết đến qua sách vở, được mô tả như những con người mẫu mực, những công dân biết tôn trọng lời hứa (Lời hứa), những con người căm thù phát xít (I u ra mày là đội viên hả?), những con người vì lí tưởng chỉ luôn mồm hỏi : “ta đã làm gì cho tổ quốc” (Thép đã tôi thế đấy), những người con thủy chung một lòng 1 dạ chờ đợi người yêu (Tính cách Nga)…

Tôi lên đường sang Nga sau vụ khủng bố nhà hát ở Moscow, cũng phải mãi mới được cấp Visa vì lúc này Visa được cấp qua đường bộ nội vụ thay vì bộ ngoại giao như trước kia. Mặc dù đã được bạn bè cảnh báo rõ ràng về tình trạng an ninh ở Nga, và có phong thanh tin tức qua ông chú đã trôi dạt do bị dí sung vào đầu bắt đưa tiền trong những năm 90-93 nhưng trong tôi một niềm tin về nước Nga tươi đẹp với những con người Nga hồn hậu, tốt bụng không hề bị phai nhạt.

Chắc cũng chỉ là những tai nạn con con hoặc những vụ cướp giống ở Việt Nam thôi, có gì mà sợ - Tôi tự nhủ với chính mình như thế.

Ngắm nước Nga trong một buổi chiều đông mưa phùn, buồn ảm đạm. Hai anh bạn đón tôi trên chiếc xe Lada, vừa đi vừa nói chuyện. Từ trong xe tôi yên lặng ngắm nước Nga và người Nga qua cửa kính xe mờ mờ. Đi được một đoạn 2 anh nói với nhau: “Sao ông lại đi đường này, đường này bọn công an nó hay hỏi giấy tờ bỏ mẹ?”. Người đang lái xe bảo: Nhưng mà đường này nó khôgn tắc, chứ đường kia biết đến bao giờ về đến nhà. Tôi hỏi lại: “Thế các anh không có giấy tờ xe à?”. Một anh nói gọn lỏn: “Đối với bọn cảnh sát Nga, giấy tờ không có ‎y nghĩa gì cả”.

Tôi đâm nghi ngờ chính mình …
root
Xe dừng trước chân Ốp. Các bạn giúp tôi khuân va ly vào, trên vỉa hè phủ đầy một lớp băng dầy. Nước Nga đón tôi bằng một cú ngã đau điếng, ngồi phệt đít xuống băng, vì tôi đi giày cứng và không quen đi trên băng. Ngày hôm sau chúng tôi lên làm giấy tờ và đi học ngay thứ 2 của tuần mới sau đó.

Chúng tôi đi học được khoảng gần 1 tháng, lúc này đường từ nhà đến trường đã gần gũi thân thuộc, chỉ có đi từ nhà ra bến Metro cạnh đó, rồi đi 2 bến nữa, rồi chui lên, rồi đi bộ đến trường, tất cả cũng chỉ 45 phút, chẳng xa xôi gì.

Một buổi chiều, cả lớp chúng tôi đi học về. Lớp học tiếng Nga có 9 người, anh em chúng tôi đã được những người đi trước dặn là không nên đi lẻ một mình, nên đi tập trung về tập trung, trong túi mỗi người nên có 1 vài trăm rúp để bắt taxi.

Chúng tôi chia thành tốp nhỏ 2-3 người đi cách nhau không xa để người nọ nhìn thấy người kia. Chả hiểu sao hôm đó có 2 ông em lại nhong nhong đi trước. Khi qua khúc ngoặt để vào metro thì chúng tôi không thấy 2 đứa đâu. Đi thêm 1 đoạn nữa thì thấy 2 chú em bị 2 thằng choai choai mặt đỏ, tay mỗi thằng cầm 1 chai bia, khoác vai 2 bên đang lè nhè mời uống bia và xin tiền. Bọn tôi đến gần cầm tay thằng em định lôi đi.

Bỗng nhiên tôi thấy mặt mũi tối sầm, Một thằng thứ 3 đứng ở gần chỗ lối đi vào đã đấm tôi. Khi định thần trở lại tôi nhìn thấy khoảng them 6-7 thằng nữa đang quay lại chỗ các chú em đi phía sau. Hai thằng say ruợu lúc này cũng đang quay ra đấm tới tấp vào mặt 2 thằng em mà chúng vừa khoác vai. Mấy chú em đi sau do nhìn thấy nên hầu hết bỏ chạy được, chỉ có tôi và anh lớn kia và 2 thằng cu em bị chịu trận. Bọn tôi bị đạp ngã dúi ngã dụi, môi chảy máu sưng vều, cũng may mà bọn chúng tản mát, nên bọn tôi cũng dễ dàng đứng dậy được và bỏ chạy vào trong Metro.

Lúc đó là khoảng 5h30 chiều, lúc chúng tôi bị đánh là lúc tan tầm, rất đông người đi lại. Lúc chúng tôi ôm mặt chạy vào được trong metro cũng còn kịp nhìn thấy người Nga tránh ra khỏi chỗ đánh nhau, họ đi lại bình thường như đây là việc thường ngày ở huyện. Họ nhìn những người bị đánh với con mắt dửng dưng, vô cảm, không có cả một chút thương hại trong những ánh mắt ấy. Lúc ở Việt Nam tôi rất khó chịu với việc xúm đông xúm đỏ vào những vụ tai nạn, những vụ đánh nhau. Nhưng lúc này tôi chỉ cầu trời được một đám đông như thế, nói dại, giá bọn nó có đánh chết bọn tôi thì cũng chả ai cần để y cả …

Về sau này nhiều lúc thấy các bà già và các cô gái cho những con chó ghẻ ở Metro ăn và nựng chúng, tôi thầm liên hệ và thường mong rằng: Giá những người nước ngoài ở Nga được đối xử tốt như với những con chó ghẻ kia thôi, có khi đó cũng là niềm hạnh phúc đối với họ.
root
Người nước ngoài trong mắt người Nga .

Có một và chỉ có một từ và chỉ cần một từ đó là: Kỳ thị.

Sự kỳ thị xảy ra ở mọi nơi mọi lúc. Bạn đến bến tàu mua vé tàu ư? Bạn đến trước cả tuần chỉ để mua vé một chuyến tàu từ Len lên Mowcow. Bạn cũng sẽ nhận được ghế phải nằm giuờng trên và gần toilet (bị quấy rầy suốt trong hành trình vì mùi và tiếng mở đóng của toilet). Nếu bạn hỏi: “Tại sao lại như thế? đổi cho tao vé khác”. Thì cái mà bạn nhận được sẽ là cái nhìn khinh miệt với câu trả lời: “Hết vé rồi”. Bạn vào siêu thị ra rồi ra quầy thanh toán ư: Bạn sẽ nhận được những cái nhìn thiếu thiện cảm và nếu bạn chỉ cần vì không đủ tiền mà phải trả lại một món hàng thì bạn sẽ nhận lại những câu làu bàu rất thiếu tôn trọng. Bạn đi đến những khu giải trí ư? Bảo vệ sẽ ngăn cản bạn. Hỏi vì sao? Nó sẽ không thèm nói gì mà chỉ lên cái bảng nội quy ở gần đó trên đó viết: “Có thể không cho vào mà không cần lí do”. Nếu bạn bị đánh và báo với cảnh sát thì sao? đừng có dại bởi có khi bạn sẽ bị cảnh sát đánh bạn trước sau khi đã lôi bạn vào đồn của chúng (Một chú đen ở ốp của tôi khi bị đánh ở Metro đã bị cảnh sát đánh vì đi báo). Bạn bị mất đồ, báo cảnh sát ư? Đừng mất thời gian thế, bởi cái mà bạn nhận được sẽ là thế này: “Tao nói cho chúng mày biết là, chúng tao sẽ điều tra, nhưng mà theo tao thì việc tìm ra hay không thì chưa chắc, nhưng chắc chắn một điều là chúng mày sẽ liên tục bị gọi lên để thẩm vấn” …


Ở nước nga hiện nay rất nhiều người nước ngoài sinh sống và học tập. Và thật là trớ trêu, những cái giống mọi rợ đầu đen ấy lại giàu có hơn là những người Nga xinh đẹp. Thử điểm một số những công việc của bọn mọi ấy xem chúng đã phải làm những gì?

Những người Việt Nam thì thường ra chợ bán hàng vải vóc và nhà hàng, những người Tàu thì với đầu óc tốt hơn, tinh thần đoàn kết hơn họ thường có các cửa hàng cũng bán vải vóc hoặc là làm các nhà hàng kiểu Trung Hoa. Những người Ả rập, họ thường có quán ăn nhanh kiểu ả rập, hoặc chạy xe taxi. Những người từ các nước cộng hòa cũ như Uzơbekixtan, Ucraina, Moldavi, … thì họ thường làm các nghề rất nặng nhọc như cào tuyết, thợ cơ khí, sửa các đường ống ga, khí, ra chợ bán hoa quả,…

Các bạn đã bao giờ đứng dưới trời tuyết lạnh khoảng -15-16 độ trong 6-8h chưa? Nếu các bạn đã đứng được với thời gian đảm bảo chỉ một nửa thôi, và cũng chỉ cần 1 ngày thôi, các bạn sẽ cảm thấy sự vất vả và nặng nhọc của những nghề này. Với những người Nga, nhất là phố nhớn như Moscow hay Len thì chả bao giờ người ta thèm làm những nghề này. Với gái Nga, họ có thể rao trên mạng với giá 1500 rúp (khoảng 700 nghìn) một giờ chứ không bao giờ họ chịu ra ngoài trời lạnh mà chỉ được có khoảng 500- 1000 rúp một ngày. Người Nga là những người quen với khí hậu này nhưng xin thưa, đừng bao giờ mơ họ sẽ làm những công việc trên, dẫu có phải chết. Người nước ngoài kiếm tiền bằng mọi cách có thể, miễn là trong sạch và chính đáng. Bạn có thể dễ dàng bắt taxi và mặc cả với những chú ngoại quốc ở bên này, nhưng bạn sẽ cực kỳ khó khăn bắt được xe taxi của người Nga lái, đơn giản là họ cũng chỉ đi 1 mình đến nơi làm việc, nhưng họ không thích, hoặc không ưa ngoại quốc, thế thôi.

Ấy vậy nhưng họ luôn mồm gào lên là những người nước ngoài cướp mất công việc của họ. Họ nhồi sọ cho lớp trẻ rằng thì là: Tại sao chúng ta nghèo, tại sao bọn đầu đen, bọn mọi rợ, bọn nhọ lại được ôm những cô gái đẹp nhất của chúng ta? Còn chúng ta là chủ nhân của đất nước thì lại không được? Tất cả chỉ tại vì bọn người nước ngoài nhập cư, chúng đã lừa đảo chúng ta, đã kiếm tiền bằng cách lừa đảo chúng ta, đã cướp những công việc của chúng ta và đẩy chúng ta đến việc là chúng ta bị mất tất cả.

Với những cái đầu vốn ngố và lợn một cách “cơ bản, toàn diện, vững chắc” (@ bác Thổ Phỉ) thì quả thật là đúng. Một thực tế rất phũ phàng là ở Nga, những chú đen là những chú được ôm những con Nga ngon nhất, trắng nhất, chân dài nhất, mông to nhất, nguời nuột nhất, rồi đến các chú Ả rập. Bọn Tàu và bọn Cộng là bọn đi xe ngon và nhiều xe nhất, tiêu tiền thỏa mái và hay đi nhà tắm hơi có gái cởi truồng dùng vú mát xa, thay bồ như thay sịp. Vào phòng thằng sinh viên nào của Tàu hay Cộng cũng là đầy đủ nhất. Làm khách của ngoại quốc bao giờ cũng được ăn uống thỏa mái, bia ruợu rót tràn ly, coi trọng đãi như thượng khách.

Mới đây trên kênh truyền hình NTV của Nga có tổ chức một show có cho mời rất nhiều gái Nga và một vài gia đình có vợ người Nga, chồng là ngoại quốc. Trong show này họ đã đưa ra con số là cứ 3 gái Nga thì có 2 cô muốn lấy chồng ngoại quốc bất kỳ là thằng ngoại quốc nào.

Một cô có chồng người việt nam (em quên tên bác ấy rồi) được hỏi là: “Tại sao mày lại lấy chồng ngoại quốc?”. Cô ta trả lời: “Đơn giản là vì nó không uống ruợu, hút thuốc, chiều vợ con, đã không đánh chúng tao lại còn chăm sóc chúng tao tận tình nên tao thích lấy nó”.

Một lô một lốc những câu hỏi đặt ra cho gái Nga và tựu trung lại lí do chúng muốn lấy chồng ngoại quốc là vì: “Không ruợu, không thuốc, không đánh vợ”, đó là tất cả những thói xấu của bất kì một thằng đàn ông Nga nào. Những câu trả lời như thế là một cái tát rất mạnh vào lòng kiêu hãnh của nước Nga, những con người vẫn được ca ngợi là tài giỏi, lịch lãm.

Trai đánh nhau và hận thù tựu trung lại cũng chỉ vì tiền và vì gái, giai Nga bị cướp cả tiền và gái trên sân nhà nên việc người Nga kỳ thị với ngoại quốc không có gì là khó hiểu.
root
Nghìn lẻ một chuyện cảnh sát Nga – những người giữ bình yên cho cuộc sống.

Trên các kênh truyền hình của TV Nga hiện nay, có một thực tế là chính những người dân Nga, họ thường xây dựng hình ảnh cảnh sát như một lũ sâu mọt, hại dân, hại nước, một thứ cướp ngày chính hiệu. Trong phim các cảnh sát Nga thường ập vào nhà khám nhà, rồi lục soát tung tóe, sau đó sẽ đến một cái tủ quần áo của nhà nạn nhân, nhanh tay đút vào đó một bịch heroin, sau đó anh ta la toáng lên là đã tìm ra ma túy ở đó, rồi việc bắt giữ được lập tức thực hiện, …

Tôi xin phép kể vài chuyện mà phần nhiều là trực tiếp tôi đã từng gặp hoặc do bạn bè thân hữu mà tôi có thể kiểm chứng được thông tin đối với những lần gặp cảnh sát.

Móc túi

Lần ấy, vội vàng đi lên trường cùng với 1 chú em. 2 anh em cùng đang vội, đến gần Metro tôi bảo chú em: “Đợi anh tí, anh vào nộp tiền điện thoại”. Lúc này ở Len, chưa có máy nộp tiền tự động mà phải chui vào một quầy điện thoại rồi nộp qua đó. Số tiền tôi muốn nộp là 200 rúp, trong túi áo tôi lúc này có tổng cộng là 200 rúp (loại tiền 100 rúp) và 30 rúp loại tiền (10 rúp). Thằng em vội giục: “Chiều nộp anh, có muộn gì đâu”. Thế rồi rất nhanh chóng anh em chúng tôi lên được bến metro gần trường (bến metro mà chúng tôi đã bị đánh ở trên). Lúc này, có 2 chú cảnh sát bước ra, hỏi giấy tờ và bắt chúng tôi vào đồn (ở trong metro đều có các đồn cảnh sát). Một thằng bắt bọn tôi cởi áo khoác và bắt đầu soát người chúng tôi, thằng còn lại cầm áo khoác chúng tôi khám.

Sau 1 lúc, chúng vui vẻ bảo là: chúng mày có thể đi được rồi. Lúc này vừa bước ra khỏi đồn công an, thì tôi bỗng khựng lại thò tay vào túi. Thật là tài tình, 30 rúp còn nguyên, 200 rúp đã bay mất. Tôi trách chúng thì ít mà trách mình thì nhiều, đơn giản bởi vì đã được các tiền bối dặn trước là: Nếu gặp cảnh sát, thì kiểu gì cũng phải nắm chặt lấy túi tiền, giơ ra trước mặt, không cho chúng nó khám.
root
Lên xe cảnh sát

Bà chị của mấy anh em chúng tôi phải vào bệnh viện. Chúng tôi bàn kế hoạch vào viện thăm chị. Bệnh viên phụ nữ ở khá xa chỗ chúng tôi ở, một vùng có cái chợ rất to. Lúc đến thăm chị thì không sao, đến lúc về quãng tầm 4h chiều, đang tắt sang đường đi bộ ra metro thì 2 anh em chúgn tôi thấy một cô gái Nga dơ tay vẫy lên về phía ngược với chúng tôi (con này chuyên đứng chỉ điểm nếu có người nước ngoài thì sẽ vẫy bọn cảnh sát đi xe gần đó báo hiệu). Quả nhiên, chỉ sau 2 phút đã thấy 1 xe cảnh sát đi sát vào chỗ bọn tôi, xe dừng và 1 chú cảnh sát bắt chúng tôi cho xem giấy tờ. Chú này xem giấy tờ qua loa rồi bảo: Giấy của chúng mày khả năng là giả, chúng mày phải vào xe để chúng tao đem đi kiểm tra. Chúng cho chúng tôi lên xe rồi chở về nơi cách chúng tôi đứng khoảng 2 km. Lúc này ở trong xe diễn ra một cuộc hỏi đáp như thế này:

- Chúng mày là sinh viên à?
- Đúng.
- Mày có thẻ sinh viên không?
- Có. (đưa thẻ ra và kiểm tra qua loa)
- Tại sao sinh viên lại đến vùng này?
- Theo chúng tao được biết thì không có luật nào cấm sinh viên đến vùng này cả.
- Tao hỏi là chúng mày đi đâu? (gắt lên)
- Chúng tao đi thăm chị tao ở bệnh viện.
- Tại sao chúng mày lại không có Passport?
- Tại vì trường tao đang thu passport để gia hạn hộ khẩu.
- Tại sao cái ảnh của thằng này lại khác ảnh của thằng kia.
- Thế mày muốn 2 chúng tao có 1 ảnh à?
- Tao muốn hỏi tại sao mày thì ảnh màu, thằng kia thì ảnh đen trắng?
- Trường tao không quy định ảnh khi bọn tao nộp.
- Có thật thế không?
- Mày có thể gọi điện cho nó mà hỏi, số điện thoại của nó ở trên giấy của tao đấy.
- Tại sao trường mày nó lại thu passpost của chúng mày?
- Vì luật của chúng mày bắt phải thế.
- Chị chúng mày ở vùng nào?
- Chị tao ở số nhà …, đường …, vùng
- Tại sao chị mày ở vùng đấy mà lại nằm viện ở vùng này?
- Tao cho mày số đt của chị tao và bác sĩ mày có thể hỏi bà ấy.
- Tại sao 2 thằng mày lại đi từ hướng chợ ra?
- Bọn tao đi từ bệnh viện ra, chả biết chợ nào cả.
- Của thằng này (chỉ vào tôi), giấy tờ của mày còn 1 ngày nữa là hết hạn. Tại sao mày vẫn đi?
- Hết ngày mai tao vẫn đi bằng giấy tờ này, bọn mày có quyền bắt tao.

Đến lúc này thì chú hỏi cung hỏi với lên trên: “Sếp ơi, bây giờ chúng mình đi đâu?”. Về sau chúng tôi mới biết, thằng đội trưởng bao giờ cũng là thằng ngồi trong xe điều khiển để tránh bị quay phim chụp ảnh, nó thường mặc thường phục. Bọn chúng rất sợ bị quay phim chụp ảnh và ghi âm, vì thế nên trong xe chúng không cho chúng tôi được cử động.

Chúng chở chúng tôi tiếp tục thêm khoảng hơn 1km nữa rồi thả xuống, thật may mắn khi hỏi người qua đường thì đi bộ rất gần đến một metro. Sau này nhiều người Việt thường kể là khi mà không hoạnh họe được gì, thường chúng chở ra tít ngoại ô, đi bộ cũng chết mà bắt xe cũng chết. Chúng tôi vẫn còn may chán.


“Luật rừng, đừng đỏi hỏi gì chú em ạ”

Một lần sinh viên toàn Len (tên người việt thường gọi thành phố Saint Peterburg) tổ chức bóng đá mùa đông. Chúng tôi rất vui vẻ tham gia mặc dù chỉ làm cổ động viên, trường tôi lọt vào đến trận chung kết. Nhưng ngặt một nỗi, trận chung kết lại thường tổ chức vào một trong những ngày gần 20 tháng 4- ngày sinh nhật Hít le, những ngày có thể nói là hãi hùng đối với những người nước ngoài tại Nga. Những dịp này, nói như dân ta vẫn thường nói, đó là phong trào: Ra sức thi đua lập công, lập thành tích chào mừng sinh nhật Hít le” của bọn cực hữu ở Nga. Thật là kinh khủng vì mỗi thành tích của chúng là một mạng người ra đi, hoặc là một người sống thành tật do bị đánh đập, không bị chấn thương vì thể xác thì cũng bị chấn thương nặng nề về tinh thần.

Chính vì lí do trên mà mỗi lần có tổ chức bong đá hoặc các cuộc di chuyển vào những ngày này, chúng tôi thường chọn một phương án hợp lí là đi nhóm đông người hoặc đi taxi. Lần ấy, thật là may mắn, tôi được một anh bạn sống lâu ở đây cho đi nhờ ô tô đến xem và hứa sẽ chở về tận nhà. Tôi vui vẻ nhận lời đi cùng anh và gia đình. Đến gần sân bóng, lúc đi qua một chỗ đèn xanh đỏ, một chú cảnh sát đứng ra chặn xe tấp vào bên đường. Và đây là cuộc nói chuyện giữa cảnh sát và anh lái xe:
- Cho xem giấy tờ. (Đưa giấy tờ xong, chú chỉ liếc mắt qua)
- Mày cho tao 500 rúp rồi đi.
- Tại sao tao lại phải cho mày 500 rúp? Tao có sai gì đâu?
- Đơn giản là tại vì mày đi xe Audi A8, còn mày thích sai thì có khó gì đâu.
- Tại sao mày lại bảo là tao thích sai, mày chỉ ra tao sai đi.
- Tao sẽ chỉ cho mày thấy là mày phóng nhanh trong thành phố với tốc độ hơn 80 km/h? Hay là mày thích trong xe mày có heroin?
- Mày không thể làm thế với tao được?
- Ừ, nếu mày không thích thì mày có thể kiện tao ra tòa.

Đến lúc này thì anh bạn tôi không còn giữ bình tĩnh được nữa, anh rút 500 rúp ném vào mặt thằng cảnh sát và chửi thề ngay trước mặt nó.
- Đ mẹ mày, tao còn lạ gì cái tòa án và luật pháp của nước mày

Thằng cảnh sát điềm nhiên cho tiền vào túi, cảm ơn và cho chúng tôi đi. Lúc về anh chở cả nhà vào ăn Mc Donald anh bảo tôi (vốn cũng hay cãi ly): “Luật ở đây là luật rừng, đừng có đòi hỏi gì chú em ạ.”
root
Người Nga hiện nay sống ra sao?

Có chứng kiến cuộc sống và sự đối xử giữa người Nga với người Nga thì mới thấy việc đòi người Nga tốt với người nước ngoài quả là xa xỉ.

Vào những buổi sáng mùa đông, mỗi khi bước ra đường nếu bạn có nhìn thấy những xác người nằm co quắp bên những đống tuyết được vun vội vàng, hoặc một cái xác người nằm bên trong lối đi vào metro, xung quanh là bầy chó hoang nằm tránh rét thì bạn cũng đừng lấy gì làm ngạc nhiên.

Họ chết hay sống, nếu được đưa vào bệnh viện thì liệu họ có sống không? điều đó cũng chả có gì là quan trọng. Đó là những cảnh thường ngày ở nước Nga. Họ là những người vô gia cư, những lão đàn ông say ruợu, những ông già bị con cái bỏ rơi kiếm ruợu uống hòng giải sầu, quên nỗi buồn nhân thế. Những con chó hoang nằm cạnh lười biếng ngáp ngáp nhìn lên dòng người lũ lượt đi qua vô cảm, nếu có bà già hoặc cô gái nào tốt bụng nào thì cho nó ăn, bằng không thì nó cũng cứ nằm đấy, ngắm nhìn lười biếng những người bạn NGười của nó, đứa thì chết hẳn, đứa thì sủi bọt mép, đứa thì muốn dậy mà không dậy được. Một ngày mới với những người cảnh sát đó là họ đuổi những bọn còn sống ra khỏi cái chỗ ấm áp là metro đó, còn việc dọn xác là của một đội khác. Đội này thường có mấy người, họ đi trên 1 cái xe bịt bùng như xe cấp cứu, mỗi xác người là 1 cái chăn, quấn vào rồi vứt lên xe như vứt những con lợn.

Nước Nga, một quốc gia văn minh châu âu có vài trăm triệu dân số nhưng hàng ngày trên TV vẫn liên tục kêu gọi: Chúng ta hiện nay đang có hơn 1 triệu trẻ em mồ côi lang thang. Những đứa trẻ này từ đâu ra. Đó là hậu quả của các vụ ly hôn ở Nga. Theo các số liệu thống kê: cứ 3 cặp vợ chồng Nga thì có hơn 2 cặp ly hôn. Nếu có thời gian đi dạo trên đường phố bạn sẽ chỉ gặp rất nhiều cảnh một bà mẹ dắt tay một đứa con nhỏ. Bố nó đâu? Xin thưa, bố nó bây giờ phải đi làm. Đi làm xong thì bố nó làm gì? Bố nó còn bận đi nhảy nhót, ngủ với bồ.

Nuớc Nga hiện nay mất cân bằng về dân số, gái hơn rất nhiều so với trai. Việc kiếm được 1 thằng đàn ông tử tế có nhà có cửa ở thành phố lớn là việc khó như lên giời. Vì thế gái Nga dễ dàng cặp bồ với với những thằng đàn ông có tiền, chỉ cần được bao cho ăn uống, có điện thoại di động gọi, có son phấn loại rẻ tiền để bôi mặt, có một con chim để thỉnh thoảng buồn nhảy lên dập dình. Việc thay bồ dễ như thay sịp đối với bọn có tiền đã làm cho tốc độ ly hôn mau hơn. Vậy còn bọn đàn ông ko có tiền thì sao? Bọn đàn ông không có tiền thì uống ruợu, uống ruợu xong chúng sẽ ghé vào một chỗ nào đó vui vẻ, hoặc về nhà thì sẽ đánh vợ. Chính mắt tôi trông thấy một thằng Nga trông sáng sủa lịch lãm, mặt đỏ gay, chui ra khỏi xe, còn con vợ tự chui ra từ cửa bên kia. Chú này chửi rất thô tục rồi lao sang bên đấm một phát chí mạng vào mạng sườn con vợ. Con vợ quỵ xuống ôm sườn trong ánh mắt thương hại của mấy bà sồn sồn đang dắt chó đi dạo đứng cạnh đó. Những cảnh này cũng rất thường thấy ở các gia đình Nga. Có một điều rất kinh tởm là bọn Nga thường uống ruợu rất mạnh và rất nhiều. Có lẽ vì thế chúng rất thích loại Lúa mới của mình, chúng bảo loại ấy mới đủ độ. Đối với những bọn ít tiền, bọn chúng thường mua cồn về pha với nước để uống. Việc này quá nguy hiểm nên hiện nay đã thắt chặt việc bán cồn ra ngoài thị trường.

Lại nói về trẻ em vô gia cư? Chúng là gì? Chúng thường ăn mặc rách rưới, bẩn thỉu, luợn lờ ở những chỗ đông người như bến metro, các cửa hàng bán đồ ăn, các cửa hàng bán ruợu bia, …. Mỗi khi người ta mua hàng và nhận lại tiền thừa thì chúng đến gần và đề nghị: Mày có thể cho tao 1-2 rúp được không? Mỗi khi xin được 1 vài rúp thì điểm đển của chúng là những quán bia, quán bánh mì, quán thuốc lá cạnh đó.

Ở metro của chúng tôi có ít nhất là khoảng 1-2 nhóm như thế, mỗi nhóm chừng 4-5 đứa. Trong những nhóm đó có nhiều con gái và rất có khả năng, đó là những thú vui giải trí sau 1 ngày xin ăn vất vả về nghỉ tại những gầm cầu thang của các căn nhà cũ hoặc những căn nhà đang xây dở. Có một lần, có việc đi về khuya (11h), đang cắm cúi đi thật nhanh về thì tôi gặp một con nhỏ xin tiền. Tôi rút túi thấy còn 10 rúp tiền giấy và 7 rúp tiền xu, đưa tất cho nó. Nó cám ơn rối rít và hỏi.

- Mày ở đâu?
- Tao ở gần đây.
- Tao có thể vào đó được không?

Ánh mắt nó nhìn tôi như muốn tôi sẽ cho nó ngủ 1 đêm. Tôi nhìn nó, tóc hung, mắt hơi nâu, mặt rất xinh xắn tuy khoác lên chiếc áo khoác bẩn thỉu, trong bụng thầm nghĩ, con bé này mà tắm rửa sạch sẽ thì Yến Vi với hoa hậu việt nam không đáng xách dép cho nó, giá lại rẻ giật mình thế này, them tí bánh mì, giò, làm thêm chai bia, với một cân Ô mô chứ mấy. Nhưng rồi nỗi sợ cố hữu của 1 thằng đàn ông An nam mít nổi lên. Thôi, đếch giây vào hạng này, nhỡ ết thì bỏ mẹ, rồi lại mang tiếng với anh em trong ốp. Hoặc nhỡ nó vào ngủ với mình, mai nó ra đồn báo hiếp dâm thì đi tù mọt gông.
Vậy là thôi.
root
Theo những người già hoặc trung niên và báo chí, thì hiện nay thanh niên Nga đều bị yếu về thể chất và kém về y thức. Yếu về thể chất thì đã có các số liệu khoa học chứng minh. Ví dụ hồi xưa giai Nga thường cao 1m80, giờ đâu còn 1m78. Gái Nga trước đây thường cao 1m70 thì giờ chỉ còn 1m68, trước đây số đo 3 vòng là 90-60-90 thì giờ chỉ còn lại 80-65-95. Đái khái là thế, tôi không phải là nhà nhân trắc học nên không dám đánh giá, chỉ đánh giá qua việc họ kém về y thức. Những cái này thể hiện rõ nhất trên các bến xe hoặc tàu điện ngầm. Có một điều khá lạ là giới trẻ không thích ngồi lắm, cũng có thể là do quãng đường ngắn nên đứng cho tiện, hoặc là do cách nghĩ của họ, giai gái bình đẳng. Nhưng với giai Nga thì đặc biệt kém trong các khoản nhuờng nhịn này. Nếu bạn đi trong các tàu điện ngầm, bạn sẽ dễ dàng bắt gặp cảnh, các anh thanh niên to khỏe ngồi mở mắt thao láo nhìn các ông bà già hoặc trẻ em đứng cạnh đó. Ghế trong tàu điện ngầm là có hạn và đã được ghi rất rõ ràng là để cho người bệnh hoặc người đi với trẻ em, có nghĩa đó là những đối tượng ưu tiên nhất. Nhưng rất khác so với trước đây, ngày nay việc nhường ghế là chuyện ít khi xảy ra. Tôi đã chứng kiến một lần trong metro, có 1 thằng móc túi của 1 ông già. Ông lão biết điều đấy nói to lên với cả toa và yêu cầu thằng móc túi trả lại tiền. Tên kia không trả, và thế là xảy ra xô xát giữa 2 người. Cạnh đó có 2 chú học viên cảnh sát to cao được 1 bà già yêu cầu là: mày phải giúp ông già kia. 2 chú học viên nhún vai rất lịch sự và nói lại: “Đó không phải là việc của tao”.

Cũng phải nói đến một thực trạng, tuy rằng hình như không phổ biến lắm đó là việc: Các bậc phụ huynh của ta thường vì không quản ly được các cậu ấm, cô chiêu của mình nên cho nó đi du học để rảnh nợ. Họ nghĩ rằng sang bên đó, môi trường văn minh phuơng tây sẽ là chỗ tốt nhất cho con cái mình. Thậm chí có người có con nghiện ngập còn muốn đẩy đi sang bên đấy để “nhờ nước Nga giáo dục cai nghiện hộ”.

Ở nước khác thì tôi không dám nói, nhưng ở nước Nga thì điều đó là cực kỳ tồi tệ. Hiện nay việc mua ma túy là dễ như trở bàn tay đến nỗi : “Khi bạn cần là có, khi bạn muốn là được”. Mỗi buổi sáng đi học hoặc có việc gì ra ngoài chúng tôi đều thấy các vỏ kim tiêm vứt la liệt ở hàng cây trước cửa ốp. Nhiều lần trong các ông tiêm đó có cả máu tuơi. Trên các kênh truyền hình Nga hàng ngày vẫn đưa tin các vụ bắt bọn buôn bán ma túy nhưng hình như việc buôn bán không giảm mà ngày càng gia tăng. Trong các chương trình truyền hình về hình sự đều có quay đến các cảnh ở gầm các cầu thang trong các căn nhà tối tăm, trong các căn nhà xây dựng dở hoặc bỏ dở, những nhóm cả nam lẫn nữ tự tiêm thuốc hoặc tiêm thuốc cho nhau. Những gia đình ở đây nhất là những gia đình người Việt đều hầu như chưa hiểu hết về thực trạng là con cái họ bị rủ rê vào nghiện ngập bất cứ lúc nào.
Các sinh viên Nga và cả ngoại quốc ngày càng có nhiều người nghiện ngập, đây là một thực trạng nữa cũng không kém phần nguy hiểm như nạn đầu trọc. Nó đang hủy hoại chính giới trẻ của Nga về thể chất, làm cho trật tự, an toàn xã hội bị đảo lộn.
NguoiVN
ghê gớm vậy laugh1.gif
Max
CP của Vladimir Putin lãnh đạo nước Nga từ năm 2000 đến nay rất được lòng tin của dân Nga. Nhiều người Nga còn tin rằng ông Putin xứng đáng được làm tổng thống Nga nhiệm kỳ 3 sau 2008 trong trường hợp hiến pháp thay đổi. Theo hãng thông tấn Itar Tass ngày 8/6/2006, qua 9 tháng thăm dò dư luận tại 46 vùng lãnh thổ, tỉ lệ dân Nga ủng hộ Putin cho nhiệm kỳ 3 lên đến 59%. Mặc dù vậy Putin lập lại tuyên bố không tái ứng cứ TT nhiệm kỳ 3 năm 2008. Dưới sự lãnh đạo của Putin, kinh tế Nga hiện tại phát triển hơn trước rất nhiều.
Observer
Mình nghĩ rằng những chuyện kể kia không phải là một bộ mặt toàn diện điển hình của nước Nga. Ở bất kỳ xã hội nào, dưới bất kỳ chế độ chính trị nào cũng có những mặt trái của nó. Ngọn gió lành nào cũng mang theo nó một ít bụi.
summoner131
QUOTE(Observer @ Oct 22 2006, 03:39 AM)
Mình nghĩ rằng những chuyện kể kia không phải là một bộ mặt toàn diện điển hình của nước Nga. Ở bất kỳ xã hội nào, dưới bất kỳ chế độ chính trị nào cũng có những mặt trái của nó. Ngọn gió lành nào cũng mang theo nó một ít bụi.
*



Khách quan ghê
Phó Thường Nhân
Lần đầu tiên tôi nói chuyện với người Nga là vào thời còn hệ thống XHCN ở Đông Âu. Trong một lần đi cùng tầu hoả. Tôi nói chuyện với một nhóm người lính đóng quân ở Đông Âu. Trong nhóm có người Usbek, Nga, Ucraine.. nhưng họ tự xưng là người Sô viết, và họ mời tôi ăn đồ hộp « lính » . Sau đó tôi được biết những người Nga khác, sang du lịch ở Đông Âu, ở trong ký túc xá vào mùa hè. Qua họ thì có thể biết được cuộc sống ở Liên Xô lúc đó khó khăn hơn, thấp hơn ở Đông Âu. Nhưng hoàn toàn không có cảm giác họ phân biệt chủng tộc. Có thể do họ vẫn còn lý tưởng « thế giới đại đồng ». Và quả thực là thế, trong hệ thống XHCN ngày xưa, Đông Âu có đời sống cao hơn Liên Xô. Và mức sống cao hơn này là nhờ Liên Xô (trợ cấp năng lượng, tiêu thụ hàng hoá...), cùng một lúc tư tưởng chống Liên Xô rất phổ biến trong dân chúng.

Sau này từ khi Liên Xô tan rã, thì tôi không có dịp gặp người Nga nữa. Nhưng có người trong gia đình sang Nga du lịch, bị cướp trắng trợn ở Sain Peterbourg. Chuyện này có thể là một hiện tượng dị biệt, nhưng đồng thời có nhiều nhưng vụ án mạng xẩy ra với người Việt, các trận « càn quét » của cảnh sát vào nhưng khu người Việt, tệ nạn đầu trọc ... khiến tôi nghĩ rằng nước Nga đã thay đổi. Nó không còn là Liên Xô ngày xưa. Có lẽ ở một số khía cạnh xã hội, nó giống với nước Đức phát xít ngày xưa hơn.

Những điều bài viết ở trên đưa ra, bản thân tôi cũng trải qua..ở Đông Âu, và chính từ những kinh nghiệm đó dẫn tôi tới những suy nghĩ về dân tộc, về văn hoá, về lối sống của các cộng đồng người khác nhau.
Khi phải chịu đựng những chuyên đó, người Việt ở Đông Âu thời tôi sống, và có thể ở Nga ngày nay nữa, coi đó là hệ quả của nhưng việc xấu do người Việt tạo ra (buôn bán, vơ vét hàng hoá, sống không giống người ta ...)
Nhưng sau này khi sống ở Tây Âu, tôi không thấy người Việt bị kỳ thị. Huặc cũng có thể độ kỳ thị « tinh tế » hơn, không sỗ sàng đập vào mắt người ta như vậy. Để tìm lại được những tình cảnh kỳ thị này, với Tây Âu, thì phải đọc những tài liệu liên quan tới thời thực dân. Ví dụ như chế độ thực dân của Pháp ở VN vào hồi đầu thế kỷ XX.

Từ đó nó dẫn tôi đến những kết luận như sau.
1.Các xã hội ở Đông Âu, Liên Xô ngày xưa bản chất của nó là phân biệt chủng tộc, do đó là những xã hội khép kín, không có quan hệ thông thương với thế giới. Thế giới với họ trong quá khứ chỉ khép lại trong quan hệ với thế giới germanique (tức là vùng Trung Âu hiện tại, văn hoá Đức). Cái văn hoá họ tiếp xúc này, văn hoá Đức, cũng là một thứ văn hoá phân biệt chủng tộc. Đây là điều làm cho Trung Âu, Đông Âu, Nga...khác với Tây Âu (Pháp, Anh, Tây ban Nha, Ý...) hay các nước có nguồn gốc nhập cư Mỹ, Canada, Úc ..
Điều này không có nghĩa là các nước này , không có sự phân biệt. Nhưng do xã hội mở, nó bị kiềm chế hơn.
2.Người ta có thể nói rằng, nhưng điều tôi nói không có lý, vì Nga trong thời Liên Xô rõ ràng được giáo dục « thế giới đại đồng », tại sao bây giờ nó lại « đổ đốn » ra vậy. Có lẽ đây là sự hạn chế của giáo dục theo nhà nước, tuyên truyền nhà nước, mà không có thực tế. Sự tuyên truyền của nhà nước này, chính vì thế mà không thấm vào xã hội, nó chỉ phủ một lớp véc ni lên trên. Lúc nhà nước tan ra, lớp véc ni này mất đi, thì hiện trạng xã hội cũ lại trở lại.
3.Chủ nghĩa phân biệt chủng tộc trở lại, cũng bởi sự cải cách dân chủ quá nhanh lại không có hiẹu quả từ thời Liên Xô qua Nga. Cải cách dân chủ này là một sự đi lùi, một sự tan rã. Không phải là một bước tiến. Để tránh sự tan rã hoàn toàn (kiểu như đế quốc Thổ ngày xưa), bắt buộc người ta phải củng cố nhà nước. Nhưng đây là nhà nước hành chính, quan liêu. Cũng bởi thời cải cách dân chủ ông phá quá, phá quá tay, hớ nhiều nước cờ quá,...nên con bài dân chủ không còn hiệu nghiệm nữa. Kết quả cái quả chuông đồng hồ nó quay ngược.
4.Nhà nước Nga hiện tại đựơc củng cố, nhưng nó không có một hệ tư tưởng mang cho người ta một niềm tin. Vì cái niềm tin cũ ( chủ nghĩa CS) thì bị xoá bỏ. Cái niềm tin dân chủ thì dẫn đến suy sụp, xã hội đi xuống. Vậy chỉ còn lại chủ nghĩa dân tộc, thể hiện ở dưới dạng cực đoan. Chủ nghĩa dân tộc là một điều cần thiết. Nhưng nó phải được đi song song với sự củng cố và phát triển nhà nước pháp quyền. Pháp quyền lại phải đi song song với phát triển kinh tế thị trường. Kinh tế thị trường lại phải phát triển song song với các quyền tư hữu. Không có những điều đó, tất nhiên nó dẫn tới chủ nghĩa phát xít.

Chỉ đáng buồn là Liên xô cũ , trong đó có nước Nga, đã hi sinh cả 20 triệu người, để đánh đổ chủ nghĩa phát xít, dẫm nát ảnh Hít le dưới đất. Để bây giờ lại có những chú đầu trọc, tôn thờ chính người mà cha anh họ đã đổ máu và nước mắt để chiến thắng. Kể cũng lạ.

Những điều nói trên là về xã hội. Ngược lại về mặt chính trị trên thế giới, thì chơi với Nga lại là một điều lợi. Tại sao ? Nước Nga, do vị trí của nó nhất định phải giữ một cái ghế « siêu cường ». Trong tương lai có lẽ sẽ có các siêu cường Mỹ, EU, TQ, Ấn độ, Nga. Trong tất cả các siêu cường ấy, đối với VN, siêu cường Nga là « vô hại » nhất. Vì họ không thể với tay xuống vùng ĐNA. Đồng thời đây lại là một siêu cường « alternative » về kỹ thuật quân sự. Trên thế giới hiện tại dù có 5 siêu cường nhưng chỉ có 2 hệ thống kỹ thuật quân sự, trong đó Mỹ, EU là một khối. TQ, Nga, Ấn độ là một khối. TQ, Ấn độ chắc chắn sẽ phát triển kỹ thuật quân sự của họ. Nhưng VN thì không thể. Vậy chỉ có cách đi mua của « thằng nào » ít có thể gây ảnh hưởng chính trị xã hội với mình nhất. Nga là « siêu cường » độc nhất vô nhị ở vào vị trí đó với VN. Nga cũng là một cửa để VN có thể tận dụng vươn lên nắm lấy các kỹ nghệ hiện đại (hàng không, nguyên tử, công nghiệp nặng cổ điển...)

Tóm lại, sự khẳng định trở lại của Nga trên trường quốc tế là một điều tốt cho VN. Cái mặt trái của nó là sự phát triển nội địa của nó lại có hại cho cộng đồng VN ở Nga.
Xốt
Nga không phải là xứ văn minh thật sự như Tây Âu Bắc Mỹ. Nhưng người VN thì chả bao giờ đi đâu mà hưởng được cái văn minh ấy. Còn riêng người VN ở Đông Âu thì còn tởm hơn chính bọn tởm nhất ở nước Nga. Đã tởm như vậy thì lấy tư cách gì ra để đòi công lý. Im lặng hợp lý hơn.
langtubachkhoa
QUOTE(XXX @ Oct 23 2006, 04:21 PM)
Nga không phải là xứ văn minh thật sự như Tây Âu Bắc Mỹ. Nhưng người VN thì chả bao giờ đi đâu mà hưởng được cái văn minh ấy. Còn riêng người VN ở Đông Âu thì còn tởm hơn chính bọn tởm nhất ở nước Nga. Đã tởm như vậy thì lấy tư cách gì ra để đòi công lý. Im lặng hợp lý hơn.
*



Đề nghị ba ích xì nói rõ hơn.
Phó Thường Nhân
Hôm nay, trong lúc ngồi Metro, bâng quơ đọc tờ báo biếu, vốn là một tendance mới có của báo chí phương Tây. Đây là nhưng loại báo sống bằng quảng cáo, chỉ đưa tin sao cho tiết kiệm nhất (không có phân tích, không có bình luận...) Thấy họ nói rằng năm 2005, nước xuất khẩu nhiều vũ khí nhất là Nga (7 tỉ đô) rồi đến Pháp (5 tỉ đô), thứ đó mới đến Mỹ.

Tất nhiên chẳng vì thế mà công nghiệp vũ khí Mỹ bị lỗ, vì riêng việc trang bị cho quân đội viễn chinh ở I rắc, Apganistan cũng đủ nuôi béo nó rồi. Nhưng điều đó cũng nói lên một xu hướng là các nước khác sợ Mỹ. Chính vì sợ mà có lẽ người ta không mua vũ khí của Mỹ, vì nước dễ tấn công quân sự nhất trên thế giới chính là nước Mỹ. Không kể vũ khí của Mỹ không rẻ.

Vừa rồi Hezbolah kháng cự thành công Israel, ngoài tinh thần và tổ chức còn có cả yếu tố vũ khí; Các tên lửa chiến thuật có điều khiển của Nga, đã giúp du kích Hezbolah hạ thủ được xe tăng Mekawa của Israel từ cách xa 5, đến 7 Km. Những tên lửa này cũng đủ mạnh để khoan thủng vỏ thép của xe tăng. Đây cũng là điều bất ngờ với Israel.

Hiện tại sở dĩ Israel không động thủ ném bom I ran, cũng một phần bởi I ran mua các giàn tên lửa mới của Nga, khiến việc ném bom trở nên nguy hiểm hơn.

Tóm lại nếu một nước, ngoài việc phát triển kinh tế, cần có "phú quốc, cường binh", để ổn định xã hội , thì việc tồn tại một nước Nga mạnh là một điều positive.
ndungtuan
QUOTE(Phó Thường Nhân @ Oct 23 2006, 08:47 PM)

Nhưng sau này khi sống ở Tây Âu, tôi không thấy người Việt bị kỳ thị. Huặc cũng có thể độ kỳ thị « tinh tế » hơn, không sỗ sàng đập vào mắt người ta như vậy. Để tìm lại được những tình cảnh kỳ thị này, với Tây Âu, thì phải đọc những tài liệu liên quan tới thời thực dân. Ví dụ như chế độ thực dân của Pháp ở VN vào hồi đầu thế kỷ XX.



Bác Phó,

Ở Bỉ, dù không có hiện tượng kỳ thị ra mặt, nhưng không thể kiếm được bất cứ anh vàng hay anh đen (rệp càng hiếm dữ) nào trong những hệ thống quan trọng của nhà nước như ngân hàng, tòa thị chính v.v...
SyncMaster
QUOTE(Phó Thường Nhân @ Oct 30 2006, 11:16 PM)
Hôm nay, trong lúc ngồi Metro, bâng quơ đọc tờ báo biếu, vốn là một tendance mới có của báo chí phương Tây. Đây là nhưng loại báo sống bằng quảng cáo, chỉ đưa tin sao cho tiết kiệm nhất (không có phân tích, không có bình luận...).


Ở các nước khác thì em không rõ lắm nhưng ở Pháp thì cái này có lâu rồi mà bác, từ những năm 2000-2001 báo miễn phí đã xuất hiện ở các thành phố lớn của Pháp, nhất là những nơi có hệ thống vận tải công cộng phát triển như tầu điện ngầm, xe buýt...

Em còn nhớ là hồi đó trên TV có nhiều phóng sự về chuyện này lắm, ví dụ như tờ báo gì mà do mấy tay người Bắc Âu đầu tư ý (Metro ???), lúc mới in những số đầu tiên họ còn xô xát với cả các công nhân ngành in vì các công nhân này sợ báo miễn phí sẽ dìm chết báo giấy thường => họ mất việc, họ hay đi rình lúc báo mới ra lò liền xông vào phá, báo bị ném tung ra đường, xuống cống (nơi làm phóng sự hình như là Place de la Nation nếu em nhớ không nhầm), sau cùng họ đã thỏa thuận với các hãng in là để họ in báo cho mình.

Cách đây ít lâu em thấy nói là tờ Liberation (do chính Jean-Paul Sartre sáng lập) đang gặp khó khăn về tài chính thì phải do không cạnh tranh được với báo miễn phí và báo điện tử, doanh thu gần đây giảm mạnh.
SyncMaster
QUOTE(Phó Thường Nhân @ Oct 30 2006, 11:16 PM)
Tóm lại nếu một nước, ngoài việc phát triển kinh tế, cần có "phú quốc, cường binh", để ổn định xã hội , thì việc tồn tại một nước Nga mạnh là một điều positive.


Hôm nọ em xem phóng sự về EDF của Pháp và Gazprom của Nga, có lẽ vũ khí mạnh nhất của Nga trong tương lai theo dự đoán sẽ là khí đốt và dầu mỏ chứ không phải tên lửa hay máy bay. Tính trung bình thì 20% lượng khí đốt mà dân Châu Âu dùng là do Nga cung cấp, trong tương lai có thể sẽ tăng lên nhiều phần trăm nữa. Nếu Châu Âu bây giờ mà làm mếch lòng Nga thì sẽ gay go vì khi đó sẽ hoặc là bị cắt hai là trả giá cao hơn như đã từng xảy ra với nước láng giềng của Nga cách đây vài tháng.
Evil
QUOTE(ndungtuan @ Oct 30 2006, 10:45 PM)
QUOTE(Phó Thường Nhân @ Oct 23 2006, 08:47 PM)

Nhưng sau này khi sống ở Tây Âu, tôi không thấy người Việt bị kỳ thị. Huặc cũng có thể độ kỳ thị « tinh tế » hơn, không sỗ sàng đập vào mắt người ta như vậy. Để tìm lại được những tình cảnh kỳ thị này, với Tây Âu, thì phải đọc những tài liệu liên quan tới thời thực dân. Ví dụ như chế độ thực dân của Pháp ở VN vào hồi đầu thế kỷ XX.



Bác Phó,

Ở Bỉ, dù không có hiện tượng kỳ thị ra mặt, nhưng không thể kiếm được bất cứ anh vàng hay anh đen (rệp càng hiếm dữ) nào trong những hệ thống quan trọng của nhà nước như ngân hàng, tòa thị chính v.v...
*



Các nước cộng hòa cũ của Nga thì nó lại kỳ thị lại chính bọn Nga. Khó có thể tìm thấy người gốc Nga ở trong những cơ quan đó.
Quán nước đầu làng Ven > Gặp Gỡ - Trao Đổi - Làm Quen > Thời Sự
Bạn đang xem phiên bản gọn nhẹ của diễn đ n dưới dạng text, để xem các b i viết với đầy đủ mầu sắc v hình ảnh hãy nhấn v o đây !
Invision Power Board © 2001-2024 Invision Power Services, Inc.