Ngày lại qua ngày, thấm thoát đã nửa năm trôi qua, tiên sinh vẫn ngày ngày đọc sách và chơi đàn bầu, chàng Lơ vẫn chí công vô tư ngày ngày phục vụ rượu thịt ê hề, tiền trong tài khoản ngân hàng của chàng đã vơi đi khá nhiều, thậm chí tháng trước chàng đã phải bán bớt một ít cổ phiểu của Exxon-Mobile và Lucent đi để lấy tiền trang trải chợ búa (dân trong nghề gọi là "bán lúa non"). Một ngày kia, sau khi bấm bấm máy tính điện tử Casio một hồi, Lơ giật mình nghĩ "nếu ông đạo sĩ này là còn ở thêm nửa năm nữa thì có lẽ ta cũng phải bán nhà lên núi Ba Vì làm... đạo sĩ chăn bò mất". Tối hôm đó, cơm nước xong chàng đánh bạo lên tầng lầu nơi tiên sinh ở, tiên sinh dường như cũng có ý chờ giây phút này đã từ lâu nên không mảy may ngạc nhiên, sau khi bấm độn mấy đốt ngón tay kêu răng rắc liền hiểu hết cả sự tình :
- Anh không phải hỏi ta cũng biết, ta sẽ giúp anh để đáp lại tấm thịnh tình của anh bây lâu nay đối với thầy trò ta.
Lơ không biết nói gì hơn, chỉ "vâng" một tiếng rồi cúi đầu chờ đợi. Tiên sinh kêu tiểu đồng đem giấy bút lại, đoạn mài mực Tầu kèn kẹt một lúc rõ lâu, sau đó tiên sinh chấm bút lông vào mực Tầu rồi viết ba chữ ra một tờ giấy, viết xong cuộn lại bỏ vào ống tre, đưa cho Lơ và dặn :
- Sau khi thầy trò ta đi khỏi đây anh mới được mở ống này ra, nghe chửa.
Lơ dạ một tiếng rõ to, đem ống tre về phòng cất thật kỹ. Ba hôm sau vào lúc tang tảng sáng, tiên sinh cùng tiểu đồng nhân lúc mọi người còn say giấc nồng đã gói ghém đồ đạc, mở cửa sau nhằm hướng Tây lên đường. Sáng rõ mặt người Lơ được người nhà cấp báo hoảng hốt chạy lên lầu thì ôi thôi "hạc vàng bay mất còn đâu, mà nay hoàng hạc riêng lầu còn trơ", chàng chỉ còn biết hướng về phía cửa Tây mà vái ba vái tạ ơn tiên sinh. Vái xong chàng phóng như bay về phòng mình, lấy cái ống tre ba hôm trước tiên sinh đã giao cho chàng ra, trên tờ giấy chỉ thấy có ba chữ "Thư - Nhị - Thủ", chàng rất lấy làm phân vân, với ba chữ này thì có liên quan gì tới việc kiếm tiền trong ngành xuất bản nhỉ. Hai ngày chàng không ăn không uống, đóng cửa giam mình trong phòng nghiền ngẫm về ba chữ kia, đúng là "ngọn đèn khi tỏ khi mờ, khiến người ngồi đó cũng ngơ ngẩn sầu, khi tựa gối, khi cúi đầu, khi vò chín khúc, khi chau đôi mày", vò chín khúc và chau đôi mày chán cũng chả nghiệm ra được nó là cái gì, chàng đâm ra mắc chứng "tẩu hỏa nhập ma", hai tay lúc nào cũng vung vẩy, các ngón tay liên tục xòe ra cụp vào như người ta ra hiệu với nhau ở thị trường chứng khoán xứ Đao-dôn, nhân lúc tinh thần suy sụp tới cực điểm, chàng toan nhảy xuống sông Tiền Đường tự vẫn, may có gia nhân chạy ra nắm tóc lôi lại nên không chết, họ khiêng chàng về nhà, sau đó cử người chạy tới nhà cụ lang băm Mí-lù nhờ cụ bốc thuốc, cụ lang hỏi han sự tình xong cắt cho một tuần thuốc gồm nhân sâm và viagra (một loại linh dược của người dân tộc thiểu số sống tít tận trên đỉnh núi Olympia), dặn gia nhân sắc lấy nước cho chàng uống.
Sức trẻ cộng với toa thuốc bổ hiếm có kia khiến chàng Lơ chỉ ba ngày sau là bình phục hoàn toàn, lại có phần phấn chấn hơn trước. Chàng nghĩ "mẹ, quái gì phải tự tử, phí đời, nhất định ta sẽ tìm cho ra được bí ẩn của ba chữ kia". Nhân hôm tới tạ ơn cứu mạng cụ lang, chàng đem chuyện ba chữ bí hiểm kia ra nói, cụ lang nghe xong gật gù bảo : "Chuyến này phải tới gặp Phó tiên sinh mới xong". Lơ nghe thế hỏi dồn :
- Phó tiên sinh là người ở đâu ta vậy cụ ?
Cụ lang nói :
- Phó tiên sinh đi mây về gió, xuất quỷ nhập thần, không ai biết cư ngụ nơi đâu, chỉ thỉnh thoảng ghé qua chỗ ta đánh ván cờ, nói dăm câu chuyện xong lại đi mất. Muốn gặp ông ý thì tháng sau trên tỉnh có chợ phiên, đi vào cuối chợ sẽ thấy một người gánh hai gánh sách đứng bán ở đó, chính là tiên sinh đấy.
Lơ rối rít cảm ơn cụ lang rồi ra về, lòng thấp thỏm mong chờ sao cho chóng tới chợ phiên.
Ngày chợ phiên, Lơ ta dậy từ rất sớm đi chợ, tới gần trưa thì lên tới chợ tỉnh, chợ phiên nên rất đông, dập dìu tài tử giai nhân, ngựa xe như nước áo quần như nêm, khác hẳn với ngôi chợ bé nhỏ ở làng quê hẻo lánh, nơi khỉ thì biết ho như người còn con cò thì biết gáy như con gà. Rảo bước tới cuối chợ, quả có một tiên sinh trắng trẻo, tóc rẽ ngôi chải gôm, đeo kính cận mắt tròn kiểu John Lennon đang đứng rao bán hai sọt toàn sách quý, lạ cái là tiên sinh bán sách kiểu rất lạ đời, không lấy tiền mà chỉ ra một câu hỏi, ai trả lời được thì thích sách gì cứ việc cầm về, kiểu như Trương Phi thời Tam Quốc thuở hàn vi đi bán thịt trâu nhưng lại để bên cạnh một tảng đá nặng ngàn cân, ai mà cử nổi tảng đá lên thì cứ việc xẻo thịt đem về không mất tiền vậy. Câu hỏi của tiên sinh là "thứ gì trên đời mà nhân dân bảo có, đảng bảo không, còn khoa học thì đang nghiên cứu ?". Nhiều người mê sách nán lại rất lâu để đoán thử nhưng từ sáng tới giờ chưa có ai đoán ra cả, hai sọt sách đầy ắp vẫn không suy chuyển.
Nhân lúc vãn khách, chàng Lơ lại gần chào tiên sinh và thuật lại câu chuyện chàng đã nói với cụ lang băm Mí-lù, tiên sinh nghe xong cười ha hả nói : "Đâu, chữ gì, đưa đây ta xem hộ cho nào". Chàng Lơ lấy tờ giấy trong cái ống tre đưa cho Phó tiên sinh, tiên sinh đọc xong, e hèm một tiếng rồi nói :
- Cái này đơn giản thôi, không có gì khó hiểu cả, này nhé, chữ "Thư" có nghĩa là sách, chữ "Nhị" có nghĩa là số hai, thứ hai.., còn chữ "Thủ" là tay con người ta, hiểu chưa nào.
Lơ nói :
- Dạ, bây giời thì hiểu một phần rồi ạ, nhưng như thế có nghĩa là như thế nào ạ, xin tiên sinh chỉ bảo tận tình.
Phó tiên sinh cười nói :
- Cái món này bên trời Tây họ có nhiều lắm, toàn là thứ quý hiếm cả, có thứ còn giá bạc triệu đấy.
Lơ nghe nói thế ngất ngây con gà Tây, càng tin rằng đây ắt hẳn là tuyệt chiêu kiếm tiền gì đó trong ngành xuất bản mà chàng sắp sở hữu nó, nén nỗi xúc động, chàng rưng rưng nắm tay Phó tiên sinh :
- Hôm nay được gặp tiên sinh quả là hồng phúc bẩy mươi mấy đời nhà tôi (chắc là tính từ thời Xuân - Thu). Đầu óc mu muội của tôi được nghe tiên sinh giảng giải thật chả khác nào đang hạn hán gặp mưa phùn. Như vậy theo tiên sinh người ta có thể trở nên giầu có nhờ ba chữ này phải không ạ.
Phó tiên sinh ngạc nhiên :
- Hả, thế anh định đi buôn thứ này thật hay sao thế ?
Lơ đáp :
- Dạ, chả giấu gì tiên sinh, tôi đang rất muốn hiều thật cặn kẽ ý nghĩa của ba chữ này để làm giầu, thưa tiên sinh.
Tiên sinh tần ngần giây lát rồi nói :
- Nghề này vất vả lắm, anh có chắc là làm được không ?
Lơ khảng khái nói :
- Tiền là tiên là Phật, tiền là sức bật của tuổi trẻ, là sức khỏe của tuổi già, tiền là đà danh vọng, là lọng che thân, là cán cân công lý, tiền là...
Phó tiên sinh cắt ngang :
- Thôi được, ý anh đã quyết thì tôi sẽ giải nghĩa cho anh rõ, ba chữ này nếu dịch ra tiếng xứ Ăng-lê thì nó có nghĩa là
Books - Second - Hand, có nghĩa là nghề bán sách cũ ý mà, có thể bán theo bộ, theo thể loại, hay nhanh nhất là bán theo cân, anh nhìn hai gánh sách của tôi đây này (quay người chỉ tay về phía hai gánh sách), nếu bán từng quyển thì phải mất hàng năm trời, vì toàn là sách triết học, xã hội học, tâm lý học... tinh những thứ kén người mua, càng đọc người ta lại càng thấy nó vô lý. Nhưng nếu tôi bán theo cân cho mấy bà đồng nát thì chỉ năm phút là xong... thế anh định...
Phó tiên sinh quay lại phía chàng Lơ thì thấy chàng đã ngã lăn quay ra đất bất tỉnh tự bao giờ, hai tay chàng giơ lên quá đầu, miệng mở to như muốn thét lên một tiếng như Chu Du đã từng thét lên trước khi chết.
Sau đó người ta lại thấy chàng Lơ về làng, đi lại vật vờ, ai hỏi cũng ngơ ngơ ngác ngác nên lâu ngày người ta gọi chàng là chàng Ngơ.
Truyện lấy cảm hứng từ đây (@click here)