QUOTE(Xốt @ Mar 25 2009, 04:42 PM)
Hiệp Khách Hành nói chung không có nội dung, chẳng thấy Phật học ở đâu mà sâu sắc. Bác đừng dạy em thằng Cẩu Tạp Chủng vì tâm vô dục tập được cái môn võ Thiếu Lâm gì đó rồi cả võ nghệ ở đảo là đại diện cho triết lý Phật pháp cao siêu.
Bác đã không hiẻu gì thì đừng có nói lăng nhăng, triết lý của nó nằm ở cả cuộc đời của anh chàng này, cũng như những sự việc và những nguwoif liên liên quan, việc bác không hiểu không có nghĩa là người khác không hiểu
QUOTE
Tiếu Ngạo giang hồ có rất nhiều thứ dở. Ví dụ Lệnh Hồ Xung được xây dựng như một tay cực thông minh về võ học, đọc ngàn câu chỉ vài lần là nhớ không sai một chữ, hiểu hết (nhà em đây đọc một câu có khi trăm lần vẫn nhớ sai). Thế nhưng khi sắp xếp phán đoán các tình huống thì đặc biệt ngu. Ví dụ không đoán ra được Nhậm Ngã Hành đã dùng kế kim thiền thoát xác thay hắn vào chỗ của lão ta, mặc dù đã nhận ra mình đang đeo đầy xiềng xích giống Nhậm Ngã Hành, và trên các ổ khóa đã có vết cưa, thoát ra khỏi nhà lao rồi vẫn chưa hiểu, đến lúc gặp lại Nhậm Ngã Hành mới biết.
Đồng ý là đoạn này KD xây dựng hơi gượng, nhưng ngoại trừ đoạn này ra thì còn đoạn nào nữa đâu. Bác mà cứ tìm kiếm như thế thì trong các truyện chưởng khác còn đầy cái điên hơn. Vả lại cái đó chỉ có thể nói rằng KD xây dựng không hợp lý đoạn này mà thôi.
QUOTE
Hay khi thấy Đông Phương Bất Bại trở thành hoạn quan và bọn Nhạc Bất Quần, Lâm Bình Chi cũng dùng cùng một môn kiếm pháp ấy cũng không đoán ra bọn họ cũng tự thiến như họ Đông Phương kia, và hàng loạt các hành động đần độn khác tự đưa mình vào vòng oan khiên không hóa giải được như cướp cà sa rồi chạy lại chỗ cũ để ngất ra càng phải chịu tiếng oan. v.v.
Nà, đoạn này KD đã chỉnh lại rồi. Hồi KD viết là để đăng báo, cho tờ báo của ông, viết xong là lên báo ngay, nên ở chuyện nào cũng có 1 vài chi tiết có lỗi, nên ông đã chỉnh lại trong version sửa đổi. LHX không biết ĐPBB thành hoạn quan, việc này Nhậm Ngã hành không nói ra như trong bản ban đầu, mà hắn chỉ nghĩ thôi, cho nên việc ĐPBB thành hoạn quan chỉ 1 mình Nhậm Ngã Hành biết. Còn Nhạc Bất Quần khi mới gặp thì hắn che giấu rất giỏi, bề ngoài hầu như không thay đổi gì (chứ không như ĐPBB), hắn gắn râu giả, ăn mặc vẫn đạo mạo, chỉ giọng nói thỉnh thoảng hơi bị thé lên, nhưng nếu chỉ như vậy thì chả ai dám tưởng tượng ra hắn lại tự thiến cả
QUOTE
Nói về phần võ nghệ trong truyện thì càng chuối. Thằng nào biết tí gì về võ thuật cũng hiểu chiêu thức chỉ là trò chơi, cái quan trọng là sự tinh luyện. Võ đạo là tinh luyện, không phải múa may làm cảnh. Làm gì có loại kiếm pháp nào một phát đâm mù 30 con mắt, hay khua một cái chặt đứt cánh tay 7, 8 người trong khi bọn họ mỗi người một tư thế, một cách tấn công, chỉ có người xuất kiếm nhanh và chính xác đến mức đó mà thôi. Để có thể phát ra một đòn chính xác và nhanh tới mức 15 người không kịp phản ứng gì thì chẳng cần biết kiếm pháp gì, cứ đứng yên một chỗ mà tập đâm tầm vài chục năm may ra có cơ hội làm được. Một thứ công phu kỳ quái như Hấp Tinh đại pháp còn có cơ sở để tồn tại gấp vạn lần mấy cái loại kiếm pháp trong truyện này.
Nói chung trong truyện này Kim Dung đã hoàn toàn bỏ qua sự hợp lý trong xây dựng võ đạo.
Tư tưởng Phật giáo trong truyện cũng thường thôi, phù hợp dạy trẻ con. Cuối cùng cũng chỉ là ác giả ác báo, giấc mộng tan tành, toàn gia chết thảm thương như Nhạc Bất Quần hay chết bất đắc kỳ tử như Nhậm Ngã Hành.
Này, nếu bác lấy sự hợp lý về võ thuật giữa chuyện kiếm hiệp và thực tế thì chả có đâu. Truyện chưởng nào mà chả phải bịa. Truyện chưởng KD là truyện mà võ thuật gằn với thực tế nhất, thậm chí rất nhiều môn và chiêu thức là có thực. Quá trình học võ trong các truyện của KD cũng gần với thực tế nhất, bác thử xem các loại chuyện chưởng rẻ tiền khác xem quá trình học hành luyện võ như thế có ngửi được k? KD cũng miêu tả rất kỹ tâm lý quá trình học võ của các nhân vật (có lẽ chỉ trừ TNGH là ít nói đén nhất mà thôi)
Và cuối cùng, Tiếu Ngạo giang hồ làm gì có tư tưởng Phật giáo, ha ha ha. Kim Dung viết cuốn này trong thời kỳ mà phim ảnh Âu Mỹ đã nở rộ, và ông chịu ảnh hưởng nặng của phong cách này, từ những cuộc tàn sát đến việc bắt chước 1 số những khuôn mẫu (pattern) xây dựng phim kinh dị của Hitchcock. Bác lại nói lăng nhăng rồi, chán bác quá. Nếu bác thích thì khi nào mở hẳn 1 topic về Kim Dung đi, chúng ta sẽ bàn.
Cuối cùng: văn Kim DUng mà khô thì văn của Cổ Long, Ngọa Long Sinh chắc vứt hết vào sọt rác à?