Mình vừa đọc xong truyện Tru Tiên nổi đình nổi đám trên mạng, trong lòng thấy bức bối với đoạn kết của thằng nhà văn Tiêu Đỉnh (thiện tai, bần tăng vẫn chưa đắc đạo ) này quá, nên đành phải vào phán vài câu cho hạ hỏa.
Nói chung về cơ bản tay này rất có khả năng, trí tưởng tượng tốt, có nhiều đoạn truyện tình tiết thông minh - dù khá phức tạp nhưng sáng sủa, xây dựng được hệ thống nhân vật đồ sộ, tránh được một số lối mòn vô vọng của truyện kiếm hiệp hàng chợ.
Chỉ tiếc, truyện này vẫn (thỉnh thoảng) mắc một số lỗi sau đây nên chưa lên đến đẳng cấp Kim Dung.
1. Lỗi mâu thuẫn nội tại. Ví dụ các nhân vật tu tiên sống vài trăm năm, nhưng sự phát triển về sinh/vật lý thì đoạn nhanh đoạn chậm. Hoặc: có những đoạn mô tả Bích Dao vài ngày không ăn là đói, nhưng lại để cho Bích Dao nằm 10 năm thần kinh thực vật trên giường băng mà chẳng cần ăn uống gì (hoặc 1 tháng một lần!). Nói chung các lỗi kiểu này không ít. Thường thì nhà văn phương Tây ít khi mắc lỗi dạng này.
2. Phát triển các nhân vật không đến nơi đến chốn, tức là bố cục chưa thực sự chặt chẽ: có nhiều nhân vật được mô tả khá chi tiết trong những tập đầu, nhưng lại biến mất hoặc chẳng có vai trò gì trong giai đoạn sau (xem 5.). Đây là lỗi xảy ra do 2 nguyên nhân chính: chủ nghĩa anh hùng cá nhân (do thể hiện ước mơ, tâm thức của tác giả nhiều quá) và thiếu khả năng phát triển cấu trúc câu truyện lâu dài (điểm yếu chung của nhà văn châu Á). Giá nó mang đến cho người đọc một giá trị nhân bản như đề cao sức mạnh tập thể thì có lẽ đỡ phí công xây dựng một hệ thống nhân vật đa dạng: chẳng hạn Tru tiên kiếm trận đâu nhất thiết chỉ là sản phẩm của 1 cá nhân, sao không cho cả 7 người hợp lại thành trận.
3. Nhiều đoạn sến không cần thiết: lỗi phổ thông của nhà văn châu Á. Âu cũng do văn hóa châu Á vốn ủy mị và mê mộng hơn lý trí. Nói chung những đoạn này mình bỏ tất không đọc.
4. Tình yêu trong truyện thiếu tự nhiên: cả truyện không có lấy một đoạn ôm ấp sờ soạng nào nóng bỏng cả, trong khi toàn là thanh niên mới lớn, toàn những tuyệt vọng và chờ đợi đằng đẵng. Sự kiềm chế của các thể hiện gần gũi trai gái này phải gọi là phi lý vì phi nhân tính. Chẳng hạn nhiều năm không gặp, vừa trải qua sinh tử thì cũng thông nhất thiết phải fuck and fuck như Hollywood, nhưng cho con nhà người ta ôm nhau cuồng nhiệt tí thì cũng đâu mất gì.
5. Kết thúc rất tệ, khá tàn nhẫn: Có lẽ là do sức ép công chúng (truyện ban đầu được viết dần dần và đăng tải trên mạng) làm Tiêu Đỉnh chán, cụt hứng, hoặc do nhà xuất bản chỉ muốn có một cái kết tạm để tạo cơ hội cho phần tiếp theo của truyện về sau, nên tác giả viết những chương kết này một cách khá ẩu. Tàn nhẫn nhất là với gia đình Bích Dao - mẹ chết do xẻ thịt cứu con, cha chết do mất cả vợ lẫn con dẫn đến tham vọng vô cùng, Bích Dao trở thành thần kinh thực vật để cứu giai. Tàn nhẫn cả với những nhân vật phụ mà tác giả dày công thiết kế ban đầu như Lâm Kinh Vũ (đến cuối chẳng xuất hiện luôn, gác miếu từ trẻ!), hay thần tượng anh hùng Vạn Kiếm Nhất (sống trăm năm oan ức, lúc chết lại lãng xẹt, rồi lại hiện hình lãng nhách), thậm chí cả Vạn Dịch Lam phái Phần Hương Cốc (hùng tâm tráng chí, mưu đồ nhiều, cuối cùng chẳng thấy đâu).
Kết luận:
A. Phải nói lại lần nữa là tay Tiêu Đỉnh này có tài, hiện giờ có thể coi là viên ngọc thô cần mài dũa.
B. Trong thang điểm truyện kiếm hiệp thì truyện này được 7/10, chưa thể so với thang chuẩn là Thủy Hử và vài bộ của Kim Dung được. Sở dĩ nó gây chấn động mấy năm qua có lẽ do hiệu ứng butterfly của internet, nhất là vì độ sến của nó có khả làm nhiều chị em khóc sướt mướt. Giả như tay Tiêu Đỉnh này làm việc cẩn thận hơn, viết xong xuôi kỹ càng cả bộ Tru Tiên này rồi mới up lên mạng thì có lẽ truyện đã chắc và hay hơn nhiều. Giờ tác phẩm đã thành bản in rồi, chắc không sửa lại được nữa. Thật đáng tiếc.