Vậy nên bác nào thật thà thì đừng xem.
Phim 1: DEAD MAN của JIM JARMUSCH.
Jim Jarmusch (1953-) là một đạo diễn tự do thực thụ (1) thuộc thế hệ avantgarde của Mỹ (cùng thời Tarantino), phim của anh này thuộc dạng kết hợp của nhiều trường phái nghệ thuật, triết học ... khác nhau - ví dụ chịu ảnh hưởng của Hiện Sinh (Kafka, Ingmar Bergman), chịu ảnh hưởng của trường phái Berlin mới trong điện ảnh. Một chủ đề chính của Jarmusch là sự giao thoa của nhiều loại văn hóa khác nhau cũng như sức gắn kết mạnh mẽ của những quan hệ gia đình. Nhưng phim của Jarmusch- trái với những phỏng đoán điển hình dành cho các thể loại phim về các đề tài chứa đầy những xung đột ngấm ngầm trên- lại bảo vệ các giá trị truyền thống và cơ bản đó (2).
Phim của Jarmusch có đặc điểm là rất chậm- một sự chậm rãi nặng nề với những tiểu tiết hài hước xen lẫn - đến mức lấn tới giới hạn của sự buồn tẻ, nhưng không bao giờ vượt qua mức đó. Phong cách đặc thù của Jarmusch là phim đen trắng với các góc mở toàn cảnh.
Về bộ phim Dead Man: diễn viên chính- đáng ngạc nhiên lại là Johny Depp. Một bộ phim có hơi hướng rất đặc thù của "Lâu đài" (Kafka) lẫn với "The Seventh Seal" (Ingmar Bergman) + viễn cảnh phim cao bồi miền Tây những năm 30. Một bộ phim- như lời bình luận của một vị nào đó trên Internet- muốn chỉ ra cái bên trong của cái bên ngoài của cái bên trong (đại loại- nội tâm của bề ngoài của nội tâm) - giống như trường phái Berlin mới. Một bộ phim điển hình Jarmusch (đọc đoạn trên) và nửa ảo nửa thực - rất chậm và nhờ sử dụng soundtrack nghe khá căng thẳng của Neil Young tạo nên một bầu không khí đậm đặc cho bộ phim, mặc dù bối cảnh và diễn biến của nội dung bộ phim lại chẳng tạo nên một sự căng thẳng nào. Các đoạn đối thoại hài hước- nhiều khí bị thừa thãi và những lời nói trích nguyên thơ của Williams Blake của một nhân vật trong phim lại làm cho sự nặng nề của bộ phim được dãn ra.
Đó là tóm tắt vài thứ em đọc được thông qua Google. Còn cảm nhận riêng: đúng là xem xong phim chả hiểu chó gì. Mấy thằng ngồi xem cùng bỏ về ngủ hết (ngồi ở câu lạc bộ sinh viên dưới nhà em). Đại khái xương sống nội dung của phim đúng ra là không có gì cả. Một anh chàng thư ký vô tình bắn chết người tình cũ của cô gái vừa qua đêm với mình, sau khi anh chàng kia vừa bắn chết cô ta, rồi bị truy đuổi vì anh chàng kia là con của một tay chủ hãng sản xuất sắt lớn. 3 sát thủ được thuê đi tìm giết, và chưa đủ- lão chủ hãng còn treo giải cho bất cứ ai giết được anh chàng thư ký. Cuộc rượt đuổi đơn điệu bắt đầu, chả có gay cấn kịch tính gì cả. Cứ chậm rãi và rời rạc trôi qua. Tóm lại cốt truyện không có gì mấy, chỉ có những tình tiết phụ là đáng nói. Sự mờ mờ ảo ảo không hiểu mơ hay thực của bộ phim (của anh chàng thư ký) lại bị tô đậm thêm bởi anh chàng "Nobody" da đỏ ngộ thơ Williams Blake. Những câu nói trích nguyên thơ của Blake lại càng làm cho không khí thêm mơ ảo.
Ngay sau khi xem xong, bọn em phải chạy vào internet xem người ta bình luận thế nào. Thấy người ta nói tới sự liên quan với "Lâu đài" của Kafka là thôi đồng ý vội. Sau đó nghĩ thêm thì nhà em thấy phim này cũng giống "The Seventh Seal" của Bergman nữa. Vậy là có thể tạm kết luận bộ phim này là trộn của hai thứ trên.
Kết luận cuối: phim rất chán nếu các bác đã quen xem phim Hollywood và quen tìm thấy Sense trong phim Hollywood. Not recomm. for pseudo-intelectuals.
(1) : tức là từ đầu tư đến sản xuất- không phụ thuộc vào chủ đầu tư, lý do thương mại, hợp đồng gì cả.
(2): không hề chống Mỹ hay nhạo Mỹ như American Beauty hoặc Dogville.