Những tưởng xuân tàn hoa rụng hết Đêm qua sân trước một nhành mai
(thơ của một ông sư nào đó)
CỦA MÃN GIÁC THIỀN SƯ ĐÓ.
"XUÂN ĐI TRĂM HOA RỤNG XUÂN ĐẾN TRĂM HOA CƯƠÌ TRƯỚC MẮT VIỆC ĐI MAĨ TRÊN ĐẦU GIÀ ĐẾN RÔÌ ĐỪNG TƯỞNG XUÂN TÀN HOA RỤNG HẾT ĐÊM QUA SÂN TRƯỚC MỘT NHÀNH MAI" .......................
lantuvien_ttt
Jan 4 2007, 02:26 PM
Tình ca của gió
Hôm nay gió mùa về Anh nhớ mặc nhiều áo Quàng thêm cái khăn len Ngoài trời lạnh lắm đấy.
Em chỉ toàn ở nhà Không bị rét đâu mà Anh đi làm, giữ ấm Đừng chỉ lo cho em.
Sáng nay mở đĩa nhạc Lại "nỗi nhớ mùa đông" "Giữa mùa đông mà nhớ!" Anh đừng cười em nghe!
Sẽ chăm chỉ học bài Đừng gửi nhiều tin nhắn Kẻo người ta phân tâm Sắp thi rồi, sợ lắm!
Nghe này, em dặn nhỏ "Hôm nay gió mùa về!"
4-1-07
Evil
Jan 6 2007, 06:41 PM
Thấy trên kia dặn nhau mặc áo nên mình nhớ đến bài thơ này (evil nguyên tác luôn )
Em là nắng, là mưa, là tháng Ba với cái rét không ngờ Anh, có bao giờ như những người xa lạ Khoác áo bông vào tránh cái rét phương em?
lantuvien_ttt
Jan 7 2007, 04:02 PM
QUOTE(Evil @ Jan 6 2007, 07:41 PM)
Thấy trên kia dặn nhau mặc áo nên mình nhớ đến bài thơ này (evil nguyên tác luôn )
Em là nắng, là mưa, là tháng Ba với cái rét không ngờ Anh, có bao giờ như những người xa lạ Khoác áo bông vào tránh cái rét phương em?
Đọc thơ Evil nhắc đến rét tháng ba, lantuvien lôi lại bài thơ cũ rích của mình. Lâu lắm rùi. Hờn dỗi trẻ con lắm. Hì, mờ đến bây giờ lantuvien vẫn trẻ con như thế. Hì
Chia li
"Trả cho anh một khoảng trời yên tĩnh Nắng đã tắt rồi còn đâu Trả cho anh nỗi buồn rất sâu rơi trên bờ mi đã khép.
Những ngày qua anh sống trong em Như nỗi buồn trú ngụ trong đêm tối Như lối mòn đã xanh rêu dấu cỏ Như một điều điềm nhiên
Giờ thì em sẽ thờ ơ ngắm nhìn cuộc đời Không buồn nữa nếu mắt chạm một vì sao cô lẻ Không bối rối khi rơi vào kỷ niệm Và mải miết kiếm tìm một cái tên
Ngày hôm nay gió mùa lại về Cái rét nàng Bân khiến em lạnh lắm Nỗi buồn thì dài mà không thể bật khóc Cho lòng nhẹ nhàng hơn...
Ngày hôm nay sẽ một mình em cô độc Giữa bộn bề sách vở và những lo âu Mà nỗi buồn vẫn cứ nặng và rất sâu Vai em không thể nào đỡ nổi.
Anh ở đâu giữa trăm ngàn điều lừa dối Em lục tung mọi nẻo ký ức khóc cười Tìm những lý lẽ không thể nào cãi được Để bắt trái tim thôi nhớ...
Anh ở đâu giữa bao sự thờ ơ? Vô tâm với cả một tâm hồn trẻ dại Anh hãy nhìn lại mình là ai đi nhé!
Hôm nay rét nàng Bân. Mùa hạ đã quên cái nóng để yêu gió lạnh Và tôi quên anh..."
14-4-06
Evil
Jan 7 2007, 08:14 PM
Đọc thơ của bạn nhớ một bài thơ xưa (mình cũng quên tác giả, biết là rất tệ nhưng... vẫn cứ quên)
... Có một thời ta thành thật yêu nhau Xin anh đừng gọi là thời lầm lỡ Và ngày ấy, dẫu rụt rè bỡ ngỡ, Em cũng không gọi là thời nông nổi, ngây thơ
Dù giữa chúng ta đã có dối lừa Thù hận, xót xa bây giờ vô nghĩa hết Nếu phải giữ một điều gì như chiếc lá ướt sau mưa Em nhận về em một niềm nuối tiếc... ....
cobebuongbinh
Jan 7 2007, 09:25 PM
well bài thơ hay đấy chứ!!!
lantuvien_ttt
Jan 13 2007, 07:44 PM
Vì chúng mình là bạn, nên chúng mình không yêu nhau
Nỗi nhớ chỉ là nỗi nhớ Mỗi năm theo gió tìm về...
Hôm trước online, một nhóc con ở NDOL vào Y.M hỏi : " lan tử viên ơi, em thích đọc bài của chị lắm, sao dạo này chị ít viết thế?" - "Cảm ơn bé con, chị phải thi nên không viết nữa." Nói thế thôi, nhưng ngoài lí do thi cử, còn bởi vì mình không tìm thấy cảm hứng. Vậy phải làm gì nhỉ?
Bạn từng bảo: "Chẳng làm gì cả. Chỉ là khơi nguồn dòng chảy của tự nhiên thôi. Nước chảy từ chỗ cao xuống chỗ thấp -đó là tự nhiên. Khi ông muốn uống nước cũng tự nhiên như vậy, ghé cái chén xuống thấp hơn cái bình rót nước, nước mới đổ sang được chứ. Vấn đề là đừng để dòng chảy bị chặn lại vì cái thành miệng chén quá cao, cái "thế nào ấy " của ông. Khi ông đầy, ông phải tràn ...Khi tôi thấp, những điều như vậy cũng đã tràn qua tôi. Chúng ta rồi cũng sẽ là những người khơi nguồn cho dòng sông đổ về biển lớn ..." Ừ bạn nhỉ, tôi cũng ước mình có thể khơi nguồn những con suối mắc cạn trong tôi, đánh thức những hòn cuội sần sùi ngủ quên nơi đáy giếng. Bạn và tôi...
Khi tôi viết một bài thơ, những kỷ niệm và nỗi nhớ giống như mùi hương phả lên dịu dàng nuối tiếc. Cũng giống như khi bạn cầm cây cọ, bạn vẽ cái bình yên, cái tĩnh lặng trong một tâm hồn đang nhảy múa. Bạn và tôi...
Khi chúng ta ngồi trong quán nhỏ. Một tách đen lạnh, một tách nâu nóng. Tách nâu quá nhiều sữa ngọt ngào, tách đen sánh lại vì cay đắng. Bạn và tôi...
Im lặng giữa mọi người để rồi khóc cười lúc một mình. Bạn và tôi...
Ngày buồn nhất, tôi tặng bạn câu thơ của Tố Hữu:
Có gì đẹp trên đời hơn thế Người yêu người sống để yêu nhau Bạn biết không, trước khi yêu người khác, con người phải biết yêu qúy bản thân mình đã. Cần phải hiểu giá trị của một giọt nước, để thấy choáng ngợp trước đại dương. Chúng ta có quá nhiều lúc căm ghét chính mình, bởi vì chúng ta yêu bản thân mình trên hết. Bạn và tôi...
Tôi và bạn, hai sắc màu trắng đen, hai nốt cao nốt trầm, hai thái cực nóng lạnh, hai gia vị ngọt ngào cay đắng. Tôi và bạn, hai cuộc đời...
Vì chúng ta là bạn, nên chúng ta không yêu nhau. Vì chúng ta không yêu nhau nên chúng ta là bạn. Tôi "có một tình yêu duy nhất thì đã mất lâu rồi. Giờ chỉ còn lòng yêu thôi"(1). Còn bạn?
Như chiều qua, khi tôi đứng dưới bóng cây ven bờ hồ, những chiếc lá vàng ở tít trên cao, rất cao, và gió đông thổi những hơi sương dịu dàng cũ kĩ. Tôi bất giác che mắt, mỉm cười...
(1): Zdreamer
cuongday
Jan 14 2007, 01:50 AM
hay lam.Ban viết hay lắm
cuongday
Jan 14 2007, 01:52 AM
Tôi đi tìm em, còn em đi tìm ai Để đôi khi tiếng thở dài hoà chung Gần nhau sao chẳng yêu cùng Đơn phương tôi cứ thuỷ chung một mình Trái tim tôi vẫn để dành Cho em, người vốn vô tình với tôi
Còn em lại đi tìm người Tôi không ghen, chỉ buồn thôi thật buồn Cái bông hoa nở giữa vườn Hương thơm nhiều lúc lại thường bay xa
Thôi thì tôi đó em đây Không yêu nhau nữa dẫu đầy thương yêu Mong em yêu và được yêu Đừng như tôi cứ một chiều tương tư
lantuvien_ttt
Jan 15 2007, 02:51 AM
QUOTE(cuongday @ Jan 14 2007, 02:52 AM)
Tôi đi tìm em, còn em đi tìm ai Để đôi khi tiếng thở dài hoà chung Gần nhau sao chẳng yêu cùng Đơn phương tôi cứ thuỷ chung một mình Trái tim tôi vẫn để dành Cho em, người vốn vô tình với tôi
Còn em lại đi tìm người Tôi không ghen, chỉ buồn thôi thật buồn Cái bông hoa nở giữa vườn Hương thơm nhiều lúc lại thường bay xa
Thôi thì tôi đó em đây Không yêu nhau nữa dẫu đầy thương yêu Mong em yêu và được yêu Đừng như tôi cứ một chiều tương tư