
Bóng tối
"Tôi nhìn thấy những sợi tóc bạc
Rơi ra từ ý nghĩ của mình
Khi ngồi bên khung cửa sổ quán cafe vắng khách.
Cây bằng lăng tàn rủ những chiếc lá viền nâu
Cậu bé bán hàng dạo đi lũi lầm trên phố
Những vòng xe lướt qua nhau không một lần ngoảnh lại
Người với người quá đỗi thờ ơ...
Cớ sao tôi lại ngồi đây
Bên khung cửa sổ mở ra khoảng trời mùa đông câm nín
Khép lòng mình bằng sự lặng im
Lẽ nào...
Tôi
bị trầm cảm?
Mọi người nói, mọi người cười
Còn tôi bật khóc trong ý nghĩ
Nỗi buồn không chịu nổi ngột ngạt
Nó chạy ra ngoài khoảng không hóng gió.
Bàn tay tôi vươn cao qua ô cửa nhỏ
Nỗi buồn ơi, nỗi buồn ơi...
Tôi cảm thấy những sợi tóc bạc
Rơi ra từ suy nghĩ của mình.
Mà
chỉ biết lặng thinh
Nỗi buồn như tách cafe uống dở
Đương nhìn tôi trách móc..."
Một góc trên Triệu Việt Vương, chiều 13-1-07