Từ hồi web site hội nhà văn VN được mở, trước đó, là các trang lethieunhon, Vanchinh...
Các nhà văn chí sĩ của chúng ta tha hồ comment, mà cái dân có tí chữ tí nghĩa, óanh nhau chưỡi nhau cũng căng thẳng và cao trào thật. Thâm ý, ẩn ý đầy mình. Đọc mà cứ là ....
Mở thêm cái topic này, vì lúc nào chả có những loại sách có vấn đề.
Còn bây h là cuốn đang bị thu hồi: RỒng đá hay là mũi uốn ván.
Trong này có nhắc đến lời hẹn hò của VN Tiến , Lê Mai và Hòa Vang. Mình lại cảm thấy rất thích những lời ước hẹn ấy.
Nxb Đà Nẵng cũng đáng biểu dương vì sự mạo hiểm luôn nhận xb những cuốn "có vấn đề" cho dù có thể sẽ có sự cố, bị khiển trách, kỷ luật hoặc là bị.... sạt nghiệp.
Chúc nxb ĐN qua được cơn lao đao này. Vững bước tay chèo mà chọn lọc được các tác phẩm tốt.
http://lethieunhon.com/read.php/3327.htm#entrymore
Giới văn chương đang xôn xao nửa tin nửa ngờ về chuyện thu hồi tập truyện ngắn “Rồng Đá hay là mũi uốn ván” của hai tác giả Vũ Ngọc Tiến và Lê Mai. Nếu có sai phạm, thì cơ quan chức năng sẽ có biện pháp xử lý rõ ràng, điều ấy không có gì lạ. Rủi ro nghề nghiệp cũng bình thường thôi. Bằng thái độ sòng phẳng của một người cầm bút, nhà văn Vũ Ngọc Tiến đã có thư ngỏ chia sẻ với đơn vị cấp giấy phép ấn phẩm. Khi gặp nạn không quay lưng với đồng nghiệp và cũng không trốn chạy, có lẽ cũng là một sự tử tế hiếm hoi ở thời buổi này!
THƯ NGỎ CHIA SẺ CÙNG NXB ĐÀ NẴNG
Hà Nội 17/11/2008
Kính gửi Nxb Đà Nẵng và anh Đà Linh
Thưa các anh chị!
Trước hết, tôi xin chân thành gửi lời chia sẻ tới Nxb Đà Nẵng và cá nhân anh TBT Đà Linh về sự cố vừa xảy ra với cuốn Rồng Đá (Hay là mũi uốn ván) của tôi và Lê Mai in chung (6/2008) đã chính thức có quyết định bị thu hồi. Sau nữa, với tư cách 1 tác giả, tôi xin có mấy lời nói thêm cho rõ về tập sách và 3 truyện ngắn của tôi bị xem là có vấn đề.
Thứ nhất, mục đích khi ra tập sách này các tác giả chỉ nhằm thử nghiệm sự đổi mới tư duy, cách tiếp cận nhiều vấn đề phức tạp của cuộc sống quanh ta. Lúc đầu chúng tôi gồm 3 cây bút gốc gác Hà Nội, những thằng bạn thân với 3 văn phong và bút pháp khác biệt hẳn nhau là Tôi (VNT), Hòa Vang và Lê Mai, song đều có chung tâm nguyện tha thiết tự đổi mới ngòi bút mình nên rủ nhau thử nghiệm ra chung tập sách, mỗi đứa 4 truyện. Sau vì anh Hòa Vang đột ngột ra đi, tôi và Lê Mai bàn nhau mỗi đứa bù thêm vào 2 truyện cho đủ con số 12 và tạm gác 4 truyện của người bạn văn quá cố, đợi sẽ in riêng vào tuyển tập sau này. Tóm lại, chúng tôi ra sách thuần túy vì mục đích học thuật muốn thử nghiệm trong nghề viết mà thôi. Nó có thể có vài tình tiết gây sốc, nhưng nhìn nhận kỹ thì đó mới là chính cuộc sống mà như nhà mỹ học Nga thế kỷ XIX, Xec-nư-xep-xki từng viết: “Cái đẹp là cuộc sống. Một thực thể đẹp là thực thể cho ta nhìn thấy hoặc nghĩ về cuộc sống như nó vốn có.”
Thứ hai, về 3 truyện ngắn của tôi bị xem là có vấn đề, có thể chia làm hai nhóm đề tài tuy cùng nói về chiến tranh và đều có căn cứ từ cuộc sống muôn màu của nó:
- 2 truyện Âm bản chiến tranh, Vị phồn thực tôi viết vào giữa năm 2005, sau chuyến đi tìm mộ chú em liệt sĩ ở E572, một trung đoàn tăng- pháo kết hợp của QK5, họat động chủ yếu ở chiến trường Quảng Nam, Quảng Ngãi. Tôi không phủ nhận sự vĩ đại của cuộc chiến chống Mỹ, càng khâm phục sự dũng cảm, sức chịu đựng phi thường của người lính, trong đó có cả em trai tôi. Song để tìm được mộ chú em hy sinh vào 8/1972, tôi đã gặp hàng trăm đồng đội cũ ở E572, cùng họ lăn lộn khắp vùng đất Quảng và may mắn gặp mặt khá nhiều nhân chứng còn sống là những người dân ở Hiệp Đức, Quế Sơn (Quảng Nam), Sơn Tịnh (Quảng Ngãi). Từ thực tế ấy tôi chợt nhìn ra góc khuất của chiến tranh và đời lính khi sau mỗi trận đánh oai hùng họ quay về hậu cứ rèn cán, chỉnh quân hoặc do bị thương mà chuyển về công tác ở ATK. Nó thật khắc nghiệt và đầy rẫy những mâu thuẫn vốn là muôn thủa của cõi người. Giờ là lúc ta đủ độ lùi thời gian để nhìn nhận và phán xét bởi đôi khi vì cái góc khuất vô hình ấy mà có thể vào thời hậu chiến, người dũng cảm, lập nhiều chiến công chịu thiệt thòi, còn kẻ gian manh, cơ hội lại thăng tiến, làm băng hoại kỷ cương xã hội, kìm hãm sự phát triển đất nước. Mạch truyện và tư tưởng tác giả là thế, còn tình tiết có đôi chỗ khốc liệt thì thật ra chưa thấm tháp gì với bao câu chuyện mà tôi nghe được trong chuyến đi tìm mộ chú em.
- Truyện ngắn Chù Mìn Phủ và tôi tôi viết 2/2006, đề cập đến cuộc chiến biên giới phía Bắc (1979) thì cũng lùi vào dĩ vãng hơn ¼ thế kỷ rồi. Nó là cuộc chiến phi lý nhất trong thế kỷ XX đối với cả 2 dân tộc mà cả ta và phía bên kia đều phải nghiêm túc nhìn ra nó cần phải tránh và hoàn toàn có thể tránh được. Những thảm cảnh do cuộc chiến ấy gây ra thì nhiều lắm, khốc liệt hơn những gì tôi mô tả bởi trong chuyến đi làm phim tài liệu cho Bộ Y tế về loại trừ bệnh uốn ván vùng cao 11/2005 tôi đã nghe được từ các nhân chứng ở Hà Giang. Giờ ta không thể bình thản coi đó như một vụ va quệt xe trên đường mà phải tỉnh táo và sòng phẳng với lịch sử. Tôi đã từng nghiên cứu khá kỹ văn học TQ giai đọan 12 năm sau đổi mới, mở cửa (1979- 1991), từng viết một tiểu luận khá dài về hai dòng văn học Vết thương và dòng văn học Bộc lộ của họ thời kỳ này. Nhiều nhà văn TQ trong hai dòng văn học ấy (Lương Phụng Nghi, Trương Hiền Lượng, Dư Hoa, Lưu Chấn Vân, Khâu Hoa Đông…) khi viết tiểu thuyết đã từng có đọan nhắc tới cuộc chiến biên giới Việt- Trung với tâm trạng dày vò sâu sắc. Họ viết được, sao ta lại cứ tự hù dọa mình để rồi tảng lờ, không dám viết? Tôi tin những người có lương tâm, trách nhiệm bên kia hay bên này biên giới đọc truyện ngắn của tôi sẽ không oán hận nhau mà chỉ càng ghê sợ chiến tranh, thiết tha muốn hai nước sống trong hòa bình hợp tác lâu dài.
Cuối thư, một lần nữa xin chia sẻ cùng anh Đà Linh và các anh chị Nxb Đà Nẵng về sự cố đáng tiếc lẽ ra không đáng có, nhưng nó đã xảy ra và như thế có khi nó mới lại chính là cuộc sống, làm đề tài để tôi viết về chính nó!...
Chúc các anh chị mạnh khỏe, hạnh phúc!
VŨ NGỌC TIẾN
Nhà N5A, P 1106, Khu đô thị Trung Hòa- Nhân Chính
Mob: 0912048421 Email: ankhanh1946@vnn.vn