1. H NH PHÚC SÁNG T O
Đô thị nằm trên con sông tráng lệ có những bực cấp dài rộng dẫn xuống bờ nước. Cả thiên hạ dường như đều tới sống trên những bậc cấp ấy. Từ sáng sớm đến tối mịt, những bậc cấp luôn luôn đông đúc ồn ào. Trên những bậc cấp nhô ra gần ngang với mặt nước có những người đang ngồi đắm chìm trong những niềm hi vọng, khát khao của họ, trong những thánh linh và bài thánh ca. Những hồi chuông đang rung lên, người phụ việc giáo đường đang gọi; có tiếng ai hát, và một đám đông đã tụ tập, lắng nghe với niềm im lặng tán thưởng.
ở khúc quanh của con sông, về phía thượng lưu, có những toà nhà cao chồng chất, với những đại lộ, những hàng cây và những con đường rộng rãi dài nhiều dặm vào nội địa. Dọc con sông, qua một con đường nhỏ hẹp dơ dáy, ta đi vào khu vực của học thức nằm rải rác. Rất nhiều sinh viên từ khắp xứ tụ tập ở đó, hăng say, hoạt động và ồn ào. Những giáo sư thì bệ vệ, lo kiếm địa vị và lương bổng cao hơn. Dường như không ai quan tâm nhiều tới cái gì sẽ xảy đến cho sinh viên sau khi chúng ra trường. Những giáo sư truyền dạy một số kiến thức và kỹ thuật mà những sinh viên nhanh trí dễ dàng thu thập để tốt nghiệp là xong. Giáo sư có những công việc làm ăn bảo đảm, có gia đình và sự an toàn, nhưng khi những sinh viên rời trường, chúng phải đối phó với hỗn tạp và bất an của đời sống. Có những toà nhà, những giáo sư, và những sinh viên như vậy khắp xứ. Một vài sinh viên đạt thành danh vọng địa vị trong đời, trong khi những kẻ khác chỉ sống qua ngày, phấn đấu rồi chết. Quốc gia cần những thợ máy, kỹ thuật gia, nhà hành chính để lãnh đạo và thống trị; và luôn luôn phải có quân đội, nhà thờ và thương nghiệp. Khắp thế giới đều như thế cả.
Chính là để học một kỹ thuật, có một việc làm, một nghề nghiệp, mà chúng ta phải trải qua cái tiến trình nhồi sọ tâm trí mình với những dữ kiện và kiến thức phải không? Dĩ nhiên trong thế giới ngày nay, một chuyên gia kỹ thuật dễ kiếm sống hơn người khác, nhưng rồi sao nữa? Một kỹ thuật gia có dễ dàng đối phó với vấn đề phức tạp của đời sống hơn một người không phải kỹ thuật gia chăng? Nghề nghiệp chỉ là một phần đời sống, còn có những phần khác sâu kín, tế nhị và nhiệm màu. Đặt nặng phần này để phủ nhận, lơ là phần khác đương nhiên phải đưa tới tình trạng hành động so le phân hoá. Đấy chính là điều đang xảy ra trong thế giới hiện nay, với những xung đột, hỗn loạn và thống khổ càng ngày càng trầm trọng. Dĩ nhiên có một vài ngoại lệ, có những con người sáng tạo, những con người hạnh phúc không dính tới những gì nhân tạo và không lệ thuộc vào những tạo tác của tâm thức.
Bạn và tôi tự bản chất đều có khả năng để đạt hạnh phúc, để sáng tạo, để giao cảm với cái gì vượt ra ngoài nanh vuốt thời gian. Hạnh phúc sáng tạo không phải là của cải thiên phú chỉ dành cho một số ít, nhưng tại sao đại đa số người ta không hề biết tới hạnh phúc đó? Tại sao có người dường như giao cảm được với phần sâu xa mặc dù gặp những hoàn cảnh rắc rối và tai nạn, trong khi những người khác bị ngoại cảnh làm cho điêu đứng, đảo điên. Tại sao có người mềm dẻo dễ uốn, trong khi người khác vẫn cang cường và phải chết? Mặc dù có kiến thức, một số người mở rộng cửa đón nhận những gì mà không người nào, sách nào có thể đem lại, trong khi những người khác thì giam hãm mình trong kỹ thuật và thẩm quyền. Tại sao? Có phải rõ ràng là tâm thức muốn được an ổn trong vài hoạt động, không cần tới những chuyện sâu xa, vì nó đang ở trên mảnh đất bảo đảm; bởi thế giáo dục, những luyện tập và những hoạt động của tâm thức ấy được duy trì trong phạm vi bảo đảm, tâm thức cố tìm những cớ để khỏi đi xa ra ngoài phạm vi ấy.
Trước khi ô nhiễm bởi cái gọi là giáo dục đó, nhiều đứa trẻ đã giao cảm được với cái không tên, chúng chứng tỏ điều ấy bằng nhiều cách. Nhưng chẳng bao lâu hoàn cảnh bắt đầu bao vây chúng, và sau một tuổi nào đó, chúng mất hết ánh sáng kia, cái vẻ đẹp không tìm đâu thấy trong sách vở hay trường học. Tại sao? Đừng bảo rằng cuộc đời quá nặng đối với chúng, rằng chúng phải đối phó với những sự thật phũ phàng, rằng đó là cái nghiệp của chúng, rằng đó là tội lỗi tổ tông. Tất cả giải thích đó vô nghĩa. Hạnh phúc sáng tạo là dành cho tất cả, không phải cho một số ít mà thôi. Bạn có thể diễn đạt hạnh phúc ấy một cách khác với tôi, song nó là dành cho tất cả. Hạnh phúc sáng tạo không giá trị trên thị trường, nó không phải một món hàng bán đấu giá, mà là một vật duy nhất có thể dành cho tất cả mọi người.
Hạnh phúc sáng tạo có thể thực hiện được không? Nghĩa là tâm thức có thể giao cảm với nó - suối nguồn của tất cả hạnh phúc không? Với tất cả kiến thức, kỹ thuật, với tất cả nền giáo dục và sự xô bồ của cuộc sống, có thể nào vẫn giữ được thái độ phải mở đối với nguồn mạch ấy không? Có thể, song chỉ khi nào nhà giáo dục cũng được giáo dục cho thấy được thực tại đó, chỉ khi nào chính người dạy cũng giao cảm với nguồn mạch của hạnh phúc sáng tạo ấy. Bởi thế vấn đề của chúng ta không phải là đứa trẻ, học trò mà là nhà giáo và cha mẹ. Giáo dục trở thành một vòng luẩn quẩn chỉ khi chúng ta không thấy được tầm quan trọng, sự khẩn thiết cốt yếu trên tất cả, của cái hạnh phúc tối thượng này. Tóm lại, mở lòng ra đón nhận suối nguồn của tất cả hạnh phúc, hạnh phúc sáng tạo - đó là nền tôn giáo cao nhất; nhưng nếu trực nhận được hạnh phúc này, bạn phải có sự chú ý đúng mức đối với nó, cũng như bạn chú ý với công việc. Nghề nghiệp thầy giáo không phải chỉ là một công việc theo thói quen nhàm chán, mà là biểu hiện của vẻ đẹp và niềm vui, những cái không thể đo lường theo tiêu chuẩn thành công và sự nghiệp.
(Kỳ sau: HOÀN CẢNH GIỚI H N )