QUOTE(Phó Thường Nhân @ Oct 27 2005, 01:01 PM)
Sparm nốt một chút về phật giáo ở trên, không thì giới thiệu sách bay đi đâu hết.
1. X hiểu nhầm nghĩa "giả tướng" của Phật giáo rồi. Giả tướng ở đây có nghĩa là mọi sự vật phải có điều kiện thì nó mới tồn tại. Ví dụ nếu là sinh vật thì phải chịu sinh lão bệnh tử, như vậy vào một thời điểm T tại một điểm X,Y chẳng hạn thì nó là duy nhất, nhưng xét tổng thể thì nó sẽ là một chuỗi "hiện tượng" được gọi chung bằng một cái tên. Vì vậy là "giả". Đất, đá, cũng vậy. điều kiện thay đổi (nhiệt độ, áp suất...) cũng làm nó thay đổi chứ. Như vậy cái giả tướng ở đây phải hiểu là đạo phật nhìn sự vật theo lô gíc procesus hay là lô gíc biologic. Nó đối nghịch với quan niệm nguyên tử bất biến của triết học Hi lạp
2. @X không có linh hồn bất tử trong phật giáo. Đây là điều khó hiểu nhất trong triết học phật giáo. Theo phật giáo nguyên thuỷ thì chỉ có nghiệp, tức là những hệ quả của hành động là tồn tại và luân hồi. Khi chuyển khái niệm này vào nghiên cứu văn hóa thì tôi hay coi nó là Heritage. So sánh khập khiễng như thế này. ví dụ lịch sử VN, thì rõ ràng thế hệ sau tiếp nối thành quả hậu quả của thế hệ trước. Cái hệ quả/hậu quả này kết hợp với điều kiện nhất thời lúc đó rồi kết hợp với hành động người ta có mà đẻ ra một hệ quả/hậu quả mới cho thế hệ sau. Nhưng giữa các thế hệ không có gì kết nối cả, ngoài cái hệ quả/hậu quả này. Đấy là hình ảnh của luân hồi đấy.
Em mấy năm không đọc lại sách Phật có thể cũng quên và bị hiểu lệch một số điểm. Bác Phó nói đúng, đạo Phật không hẳn là một thứ chủ nghĩa duy tâm thuần tuý như triết học Tây Âu và Hy Lạp cổ đại. Tuy vậy, nó rất gần với triết học duy tâm siêu việt (transzendental idealism) của Kant- thậm chí rất có thể Kant đưa ra lý thuyết siêu việt cũng là nhờ có nghiên cứu ít nhiều tư tưởng của Phật. Vấn đề giả tướng của Phật bác Phó nói đúng- nó không phải nhằm nói rằng hòn đá là giả - theo nghĩa nó không phải là một sự vật thật (như Descartes), cũng không theo nghĩa nó là Ding-an-sich không thể biết được như Kant, mà nó là một gì đó nằm lửng lửng từ giữa một sự vật có thật và Ding-an-sich của Kant. Để các bác khác hiểu có lẽ nên nói qua về Sát-na một tí: Sát-na là khái niệm của Phật chỉ các khoảnh khắc cực ngắn (ví dụ 29860 Sát-na là bằng một ngày 24 giờ hay là bằng 1 giây gì đó em không nhớ rõ) - và vì thế Phật bảo rằng bản thân mỗi người chúng ta là sinh tử liên tục theo từng sát-na - chết đi sống lại không biết bao nhiêu lần trong ngày/giây. Nói chung quan điểm này thì giống với quan điểm "sinh tồn rời rạc" của bọn nghiên cứu sinh học hiện đại: sự sống chỉ là rời rạc, thông qua các xung thần kinh nối tiếp nhau, chạy trong não.
Vấn đề linh hồn bất tử: em cũng đã nói là linh hồn bất tử của Phật không giống dạng Thiên chúa hay Brahman của bọn Hindu. Cái mà em không hài lòng với cách giải thích của Phật khi nói về Niết bàn là ở chỗ ông ấy bảo rằng nhập Niết Bàn có nghĩa là huỷ sinh-diệt, huỷ mọi thứ để Là mọi thứ- hoà vào vũ trụ và hoà vào vạn vật. Cái này chính là một dạng duy tâm siêu hình siêu việt (kiểu gần Kant)- vì thế em mới coi Phật học là một dạng duy tâm kiểu khác. Phật tuy không cho Luân hồi là tốt- nhưng công nhận Luân hồi của đạo Hindu để muốn phá vỡ nó cho nên không thể nói là nó không công nhận một thứ như Luân hồi được, cho dù Phật giải thích về Nhân quả có khác với cách hiểu nhân quả thông thường.
-----------
Nhắn các bác khác: có lẽ các bác hầu hết đều không hiểu mấy câu em đặt ra hỏi bác Tieuvu về việc cái gì đảm bảo Tôi là Tôi, để có tôi của kiếp sau cũng chính là tôi của kiếp này. Để mấy hôm em rỗi sẽ viết về cái này sau.