Chào bác, trông cái mặt bác quen quen ( Đăng nhập | Đăng ký tạm trú )

2 Trang  1 2 > 

· [ ] ·

 Chùa Thầy, (Ven Fefe đi Quan Sơn, còn ta thì đi Chùa Thầy đấy ờ :)

Thị Anh
post Sep 4 2006, 05:04 PM    
Đường dẫn tới bài viết này #1

Kẻ ngơ ngẩn như những người đần trong cổ tích.
Group Icon

Nhóm: Lý trưởng
Số bài viết: 3.036
Tham gia từ: 15-June 05
Thành viên thứ: 1.805

Tiền mặt hiện có : 75.874$
Số tuần chưa đóng thuế : 2

Bình chọn :



1- Short tour:
Hà Nội mang tiếng mùa thu tháng 9- mà nóng oi bức ko chịu nổi.

Ku Sumo nói trong túi chỉ còn có 3000 đủ tiền ăn bánh mỳ, thế thôi. Còn mình thì sao nhỉ? Trong túi mình còn 70 000. hà hà... tự tạo niềm vui thế nào với 70K đây? Mình nghĩ là ok đấy. Kiểu đi "con nhà nghèo" như mình, chắc là ko khó khăn lắm. Mình chịu khổ quen rồi.
Loanh quanh, loay hoay, xoay xở mãi, mình ko đủ khả năng thuê 1 xe ôm 40k từ Hà Nội vào chùa Thầy. Ok thôi, đi ô tô khách thì mình chưa thử bao giờ. ok thôi, chả có làm sao cả.
Ta cứ bus vào bến xe Hà Đông, kiểu gì chả đi được.

Thế là 1 mình 1 bóng, đời mình 1 mình 1 bóng (laugh.gif) )- mình hỏi ra xe đi Sơn Tây- Quốc Oai. Chà, đông quá. Các bạn du lịch sang trọng, chắc chả chịu nổi mùi cá mú trên xe đâu nhờ? hề hề, đã thế, mình còn bế thêm 1 nhóc con xinh xinh 2 tuổi thay cho mẹ nó đang say đứ đừ.
Bác tài xế thả mình xuống, nắng vãi mồ hôi. Xe ôm có 7K vào chùa Thầy, ối giời, sao mà rẻ thía ko biết, cộng thêm 10k ô tô nữa, là vị chi mình đi hết có 17K.
he he...

Mình tự cười sung sướng. À, mà mình còn mua tặng thầy thêm 3 cành loa kèn, đẹp ra phết, mặc dù thầy thích hoa ly, dưng mình thích loa kèn, thôi thì cứ theo ý mình thì hơn.

Lần nào đến chùa Thầy, mình cũng thấy bâng khuâng. Ko gian ở đây tĩnh hơn ở chùa Hương. Và vườn phong lan lơ lửng kia rồi, từ phòng khách nhìn ra đó, thấp thoáng là mái chùa, giời ạ, lúc nào mưa, mình cũng nhớ về cảnh trí đó...

Thầy ngồi viết cái gì đó, và có 1 mình. Điều này làm mình hơi lạ, vì chắc mẩm ngày nghỉ, sẽ có nhiều anh chị, đệ tử vào thăm thầy. Nhưng mà ko thấy ai cả. Mình lại thấy nao nao. Mỗi khi thấy Thầy có 1 mình, mình cứ thấy bối rối, và sợ sệt thế nào vậy, nhưng cũng thấy thân quen, kính trọng, và mình lại thật, cứ mãi cố đọc ra vị của sự cô đơn- ko biết có phải ko- chắc cũng phải- mà cũng có thể là do mình áp đặt- cái vị cô đơn trong mắt thầy...

Thầy bảo: "Đi đâu mà giờ mới tới..."

Ôi, mình cứ mãi là một đứa con ngu dốt, lười học, và hờ hững. Thầy nói mình hờ hững trong việc học hành tiến tới với nhà Phật.

Mình ko biết nói sao, mình ko biết nói gì, mình biết lỗi. Mình im lặng, cúi đầu.

Thầy lấy ra một số sách của Phạm Thiên Thư tặng thầy. Phạm Thiên Thư, là em Phạm Duy- (lúc về, mình tưởng thầy bố thí cho một ít sách, ngờ đâu thầy rất lạnh lùng: Ko, tôi ko bố thí cuốn nào cả)- hì hì, mình biết. Muốn đọc, thì năng vào chùa mà đọc.

Sau cuộc nói chuyện, mình đã xin thầy đi lễ chùa.

Mình đã quyết tâm rồi, lần này, sẽ phải đi thật kỹ lưỡng, ko thể lướt qua như những lần trước được.


--------------------
... những khi va vấp ưu phiền, con chỉ cần về với mẹ yêu...



User is offlineProfile Card
Go to the top of the page
+
Thị Anh
post Sep 4 2006, 05:12 PM    
Đường dẫn tới bài viết này #2

Kẻ ngơ ngẩn như những người đần trong cổ tích.
Group Icon

Nhóm: Lý trưởng
Số bài viết: 3.036
Tham gia từ: 15-June 05
Thành viên thứ: 1.805

Tiền mặt hiện có : 75.874$
Số tuần chưa đóng thuế : 2

Bình chọn :



2- Chùa Thượng- Trung- Hạ

- Chùa Thượng, nơi thờ 3 kiếp của Thiền Sư Từ Đạo Hạnh - ở đây có 1 hòn đá linh thiêng, hòn đá nổi, tương truyền nó là hòn đá để yểm toàn bộ ngôi chùa, trấn áp mọi ma quỷ v..v... Cạnh đó, có pho tượng Thiền Sư bằng gỗ có thể cử động được. Đây là pho tượng duy nhất ở VN có thể cử động được. Độc đáo thật.

- Chùa Trung: có nhiều pho tượng quý, như bộ Tam Thế đẹp nhất VN có từ thời nhà Trần làm bằng gỗ mít. Có pho Tuyết Sơn (mỗi ngày ăn 1 hạt vừng,1 ngụm nước mà đắc đạo...), có pho Bồ Tát Di lặc, biểu tượng của sự no đủ, vô tư, tươi cười,...

Đặc biệt có 2 pho Hộ Pháp to cao đến chạm mái chùa, (hơn 4m, nặng 14 tấn), có từ hơn 400 năm nay, và làm bằng thạch cao, đất sét giấy bản và sơn ta.

Đặc biệt nữa, ở chùa Trung, có hòn đá chìm, ta đặt chân lên đó, để cầu xin cho sức khỏe dồi dào. Đây 1 trong 2 hòn đá yểm của Thiền Sư Từ Đạo Hạnh.

- Chùa Hạ: Có bức tranh gỗ Thập điện Diêm vương. Kể lại sự tích khi ta chết, bị xuống địa ngục thì sẽ thế nào... Nói chung, mình nhớ đến 2 tội:

1- Tội phụ nữ bị hành kinh, mà giặt giũ bẩn thỉu ở đầu nguồn sông suối sẽ bị đội cả chậu huyết lên đầu.
2- Tội người có chức có quyền hành hạ thủ đoạn với người làm: Sẽ bị đeo gông vào cổ. ( hê hê)


Bức tranh này dát bằng vàng kim, riêng 2 pho tượng trên bức tranh đó được dát bằng vàng ròng (9999) do nhà số 7 Thái Hà (cúng dàng)- nghe đồn hết có 2 chỉ vàng trong 2 bức tượng đó.

- Hồ Long Trì, và cầu Nguyệt Tiên:" Nơi diễn ra các hoạt động múa rối...Trước đây, hồ thả nhiều sen lắm, nhưng mùa này hết mất rồi, ko còn sót một tí bóng dáng sen nào cả.



3- Hang Cắc Cớ

Giọt nước hữu tình rơi lõm bõm,
Con đường vô ngạn tối om om.


Các mình ơi, các mình có biết đó là câu thơ nào, và của ai không?

Thôi trả lời luôn nhé, vì mình cần phải ghi chép lại, nếu ko , chai sạn hết cả, ko còn nhớ những gì thuộc ký ức nữa, thì phí lắm.

Đó là bài Hang Cắc cớ của bà Hồ Xuân Hương đó. Giọng điệu hài hước, mỉa mai, châm biếm và đầy giễu cợt, chua ngoa lẫn xót xa... Nói chung, là mình kết bà Hương. Và đến khi mình đi Hang Cắc Cớ ngày hôm qua (3/9/06) mình mới biết có bài thơ này.
Thực là ko uổng công lao mình đi quá. Các danh nhân vĩ đại đã từng đến đó mà ta tiểu nhân đê tiện ko đi thì thực là phí hoài.

Hang Cắc cớ sâu hun hút, hơi nhỏ, hẹp. Đến đầu hang, mình thuê 1 chiếc đèn pin 5000. Nhìn hang sâu như đang chui xuống chín tâng địa ngục, thú thực là cũng hơi chùn chân. Mồ hôi đang ướt đẫm lưng áo mình. Nhưng rồi quyết tâm, mình bắt đầu dò dẫm từng bước. Đúng là nếu ko thuê đèn pin- mà trông cậy vào đèn của điện thoại thì pó tay thật.

Hẹp quá, lại sâu nữa, nước nhỏ tí tách, bậc thang bé tí, trơn, bên trái là vực hun hút đã bị rào sơ sài bởi 1 tay cầm bằng sắt.

À, thì ra là vậy, mình hiểu vì sao người ta lại nói như thế này rồi:

Gái chưa chồng trông Hang Cắc Cớ,
Trai chưa vợ, nhớ hội chùa Thầy...


Đường ở đây hiểm lắm, nên có zai đi cùng, để gái yếu đuối, bám tay vào, ta đi từng bước 1, zai đỡ từng tí 1, kẻo trơn lắm. hì hì… Á Nam Trần Tuấn Khải cũng có câu này này:

Nước non ví chẳng chiều đời
Mắt xanh đâu lẽ phụ người tình chung?
yêu nhau ta dắt nhau cùng
Non bao nhiêu đá nặng lòng bấy nhiêu.


Đấy, thảo nào, cái cô bán quán đầu hàng trợn tròn mắt lên: sao em lại đi 1 mình vậy, sao ko kêu bạn đi cùng?

Hì hì, mình chỉ cười với chị ấy thôi.

Trong Hang Cắc Cớ ko hề có đèn , ko hề có ánh sáng rọi xuống, ta cứ đi, cứ dò dẫm, cứ mò mẫm, thi thoảng, có những đốm đỏ soi đèn vào, là những nơi người ta cắm hương đang cháy dở.

Và rồi, ô kìa, dường như mình sau khi đã đi hết 9 tâng địa ngục, đã lại thấy Niết bàn: Ánh sáng chan hòa, soi rọi từ trên nóc núi xuống những phiến đá, nước từ trên nóc núi nhỏ xuống rí rách, tạo thành những vết lõm. Chưa bao giờ, mình thấy những ánh sáng đẹp như vậy, mình chạy ngay đến, đứng giữa những luồng ánh sáng đó, (sau này mình mới biết, mỗi ngày, chỉ có 1 tiếng ánh sáng đẹp như vậy, và phải vào những ngày rất nắng)- Tuyệt. Thú vị, mình đang tắm ánh sáng.

Mình còn giơ tay, hứng những giọt nước, chả có ai tranh giành cả (ở động Hương Tích, mình mướt mồ hôi, leo lên, tranh giành với ko biết bao nhiêu ng để hứng giọt sữa mẹ)- còn ở đây, chỉ có mình mình thôi mà. có ai đâu.

Mình treo lên, há miệng ra.
Giời ạ, trượt.
Tiếp theo: lại trượt.
Mình biết rồi, lùi ra một tí.

hề hề... Cuối cùng, thì mình đã biết vị trí của giọt nước trên núi cao kia sẽ nhỏ xuống đâu, chà, chỉ việc há miệng... chờ nước...

Ôi sung sướng thế ko biết., hạnh phúc thế ko biết. Mình chỉ xin đúng 6 giọt thôi, và nhẹ nuốt 1 cái/...

Mình chỉ dững muốn tắm ánh sáng thật nhiều hơn nữa thôi. Nhưng mà cũng đến lúc phải đi tiếp rồi.

Bài viết này được sửa chữa mông má bởi Thị Anh: Sep 5 2006, 09:27 AM


--------------------
... những khi va vấp ưu phiền, con chỉ cần về với mẹ yêu...



User is offlineProfile Card
Go to the top of the page
+
Thị Anh
post Sep 4 2006, 05:17 PM    
Đường dẫn tới bài viết này #3

Kẻ ngơ ngẩn như những người đần trong cổ tích.
Group Icon

Nhóm: Lý trưởng
Số bài viết: 3.036
Tham gia từ: 15-June 05
Thành viên thứ: 1.805

Tiền mặt hiện có : 75.874$
Số tuần chưa đóng thuế : 2

Bình chọn :



http://i16.photobucket.com/albums/b47/a2512/chuathay.jpg

Hồ Liên Trì ở Chùa Thầy


4- Bể Hài Cốt Nghĩa quân họ Lã:

Rời khỏi cái chốn thần tiên ấy, có 1 khúc xíu thôi, là đến ban thờ các nghĩa quân tuẫn tiết trong núi này.

Cứ nghĩ là sau ban thờ, sẽ ko còn gì nữa, mặc dù tối như hũ nút, om om, lại ghê rợn vì tử khí u uất dường như vẫn còn nhiều, mình cứ thử đi tiếp. Dò dẫm 1 đoạn nữa, thì thấy bể Hài Cốt. Cũng cao cao, chả dám nhòm vào, mà có dòm, thì chắc cũng ko nhìn thấy gì, ko biết bao nhiêu năm rồi nhỉ? Gần 200 năm, hay mới chỉ hơn 100 năm? Ko biết nữa, vì ko có ngơời hướng dẫn, nên mình ko biết.

Soi đèn, thấy tối um, đá răm lởm chởm, chắc đã hết địa ngục rồi, đi lên thôi.

Trên đường lên, mình gặp mấy đoàn đi xuống. Thế mà họ ko xuống nhanh cho mình đỡ... sợ...

Nói vậy thôi, chứ sau khi đi thấy mình tăng phần công lực lên khá nhiều. Manh mẽ lên này, can đảm lên này, ko để nỗi sợ hãi thắng này...

Đi lên 1 mình được 1 đoạn, đèn hết pin. Hỡi ôi... hu hu... Mình ngồi im, thu lu 1 mình trong bóng tối, à, lôi cái điện thoại ra, thi thoảng bấm cho nó lên đèn được 1 tí, rồi chán, cất sừ nó đi. Ngồi chờ người ta xem xong ở dưới, rồi đi lên cùng.

À, phải nói thêm: Mình đã tranh thủ xoa xoa vào quả đu đủ này, rồi xoa vào đụn Cô đụng Cậu này... (hy vọng sau này đẻ 2 đứa: 1 zai+1 gái)


5- The end:

Thôi, thế là hết chương trình, mà không, sẽ là thiếu sót nếu mình ko kể đến Động Phật tích (trước khi thăm hang Cắc Cớ, sẽ là Động Phật Tích)-

Cảm giác khi vào động Phật tích, linh thiêng lắm. Có hàng rễ cây đa rủ xuống trước hang như một bức mành che nơi trần tục với nơi linh thiêng. Tương truyền đây chính là nơi thiền sư Từ Đạo Hạnh thoát xác đầu thai thành vua Lý Thần Tông.

Mình đã lễ ở đó, rồi tìm dấu gót chân, bàn tay của ngài, mình đã ướm lên đó, mà lòng hơi hơi kính sợ, nhưng rồi xoa lên đầu gối mình trước khi trèo xuống Cắc Cớ, sẽ ko thấy mỏi mệt (theo lời dân ở đó)....

Tiếp theo là xin thăm nữa chứ. Đặt 2000 đồng, và xin một que thăm, chà, vẫn chưa đọc kỹ, nên cũng ko biết thế nào.

Nói chung, lúc về, đã có xe máy của 1 chị đưa về đến bến xe Hà Đông.

Chuyến đi chùa Thầy của mình đã kết thúc, (mang theo một tấm vải nâu dài 3m2 của thầy bố thí để may áo dài, chị kia cao hơn, được 3m5 laugh.gif )

6- Tự sướng:

Hạnh phúc vì cơ thể còn khỏe mạnh, lành lặn để đi. Đi được, là sống được. Và tự hứa sẽ tự tạo cho mình những short tour như vậy.




--------------------
... những khi va vấp ưu phiền, con chỉ cần về với mẹ yêu...



User is offlineProfile Card
Go to the top of the page
+
phatastic
post Sep 4 2006, 08:52 PM    
Đường dẫn tới bài viết này #4

Elite Member


Nhóm: Trai làng Ven
Số bài viết: 1.170
Tham gia từ: 1-June 05
Thành viên thứ: 1.775

Tiền mặt hiện có : 213.705$
Số tuần chưa đóng thuế : 10

Bình chọn :



QUOTE(Thị Anh @ Sep 4 2006, 06:04 PM)
Thầy lấy ra một số sách của Phạm Thiên Thư tặng thầy. Phạm Thiên Thư, là em Phạm Duy- (lúc về, mình tưởng thầy bố thí cho một ít sách, ngờ đâu thầy rất lạnh lùng: Ko, tôi ko bố thí cuốn nào cả)- hì hì, mình biết. Muốn đọc, thì năng vào chùa mà đọc.


Lần đầu tiên mới nghe nói Phạm Thiên Thư và Phạm Duy là anh em. Tiểu sử hai người ở đây
http://dactrung.net/tho/noidung.aspx?BaiID...GKgDdFGjg%3D%3D

http://dactrung.net/nhac/noidung.aspx?BaiI...SFlIa%2bw%3d%3d
không thấy có chi tiết nào nói lên điều này. read.gif Hay là anh em kết nghĩa?



--------------------
Dường như ai đi ngang cửa...



User is offlineProfile Card
Go to the top of the page
+
Mr. Smith
post Sep 4 2006, 10:56 PM    
Đường dẫn tới bài viết này #5

ma
Group Icon

Nhóm: Chánh tổng
Số bài viết: 5.622
Tham gia từ: 12-March 02
Thành viên thứ: 49

Tiền mặt hiện có : 78.619$
Số tuần chưa đóng thuế : 4

Bình chọn :



Phạm Duy là con nhà văn Phạm Duy Tốn, em trai nhà văn Phạm Duy Khiêm, không có quan hệ họ hàng gần với Phạm Thiên Thư.
Phạm Thiên Thư hay làm thơ về Thiền thì phải.


--------------------
Here comes the sun, here comes the sun.
And I say, it's all right.



User is offlineProfile Card
Go to the top of the page
+
Tễu
post Sep 5 2006, 09:18 AM    
Đường dẫn tới bài viết này #6

...


Nhóm: Dân làng Ven
Số bài viết: 142
Tham gia từ: 16-June 05
Đến từ: Thuỷ Đình
Thành viên thứ: 1.808

Tiền mặt hiện có : 3.567$
Số tuần chưa đóng thuế : 0

Bình chọn :



Thị Anh viết về chùa Thầy đọc cũng cảm nhận được cái không khí và tâm trạng khi đi du lịch một mình đấy. Tuy nhiên, cái cách mà Thị gọi Hồ Xuân Hương là "bà chị" nghe nó thế nào ấy. Tớ không có ý muốn so sánh linh tinh, nhưng chắc Thị Anh cũng biết bài thơ ông Hồ viết xưng bác bác, tôi tôi với Đức Thánh Trần nhỉ, nghe hỗn quá!



User is offlineProfile Card
Go to the top of the page
+
Thị Anh
post Sep 5 2006, 09:24 AM    
Đường dẫn tới bài viết này #7

Kẻ ngơ ngẩn như những người đần trong cổ tích.
Group Icon

Nhóm: Lý trưởng
Số bài viết: 3.036
Tham gia từ: 15-June 05
Thành viên thứ: 1.805

Tiền mặt hiện có : 75.874$
Số tuần chưa đóng thuế : 2

Bình chọn :



Ừm, tớ vừa hỏi thầy tớ rồi, Thầy bảo: ko phải là em ruột đâu.
Nhưng tớ nghĩ ko ruột thì chắc chắn cũng có quan hệ gì đó: họ hàng chẳng hạn, tình bằng hữu chẳng hạn, đồng cảm thơ nhạc chẳng hạn. Để ý mà xem, thấy thơ của Phạm Thiên Thư được Phạm Duy phố nhạc mà.
Vầng, tiếp thu Tễu, tôi sửa.
Dân ở đấy bảo là bà Xuân Hương đi hang Cắc cớ về đuợc dững mấy đời chồng. Thiệt là một sự...khó nói.
Dưng mà tôi thích thơ bà Xuân Hương, chứ ko có ý tò te gì sất.

Bài viết này được sửa chữa mông má bởi Thị Anh: Sep 5 2006, 09:28 AM


--------------------
... những khi va vấp ưu phiền, con chỉ cần về với mẹ yêu...



User is offlineProfile Card
Go to the top of the page
+
Thị Anh
post Sep 5 2006, 02:26 PM    
Đường dẫn tới bài viết này #8

Kẻ ngơ ngẩn như những người đần trong cổ tích.
Group Icon

Nhóm: Lý trưởng
Số bài viết: 3.036
Tham gia từ: 15-June 05
Thành viên thứ: 1.805

Tiền mặt hiện có : 75.874$
Số tuần chưa đóng thuế : 2

Bình chọn :



Hôm ấy, thầy bố thí cho cuốn tạp chí Văn Hóa Phật Giáo... lật mấy trang thấy có truyện ngắn của cô em nicochiphai.

Pót lên pà con mình cùng đọc.

cảm giác nicochiphai viết như trong một trạng thái nào đó, trong giác mơ, trong mê cung, trong những con đường ko lối thoát, và kết thúc phũ phàng, như một thực tế... nhưng như nói rằng: Tự, đứng lên, đi, đi đi...



Lạc lối


Đây là một câu chuyện đã lưu lạc đâu đó trong ký ức của nhân gian. Chẳng rõ nó sẽ có độc giả hay không, nhưng một điều tôi biết chắc, là nó không hề có tác giả.

Phần tôi, tôi chỉ là người kể chuyện, và cố gắng vẽ lại - một cách thô thiển nhất - bóng của những đêm lạnh như băng này...



Riêng tặng SĐH

Phía đó là ánh đèn. Cô mừng đến điên người, thu hết chút tàn dư cuối cùng của hơi thở đã rã, bước tới. Bàn chân cô, đã nát bấy vì đá nhọn, gai sắc. Người cô, đã rách tươm những vết cào của bụi cây, những vệt bầm tím sau nhiều lần vấp ngã, với cơn đau dội ngược khi nhận ra sự nặng nề thừa thãi rườm rà của thân thể. Cô khát. Khát đến muốn nôn ra cái khát của mình. Mệt nhoài, kiệt lực, cô đưa tay gõ cửa căn nhà gỗ nằm trơ trọi trên khoảng đất trống lọt thỏm giữa khu rừng. Khung cửa sổ nhỏ của căn nhà mở ra trong mắt cô một thế giới của bình yên, tĩnh lặng. Trong ánh sáng vàng vọt dịu dàng của cây đèn dầu, bóng tối cũng trở nên ấm áp hơn. Một người đàn ông bước ra mở cửa.

Tôi bị lạc trong rừng đã nhiều ngày. Tôi lạnh, đói và khát. Xin ông cứu tôi.

Sao cô lại lạc vào đây ?

Tôi chạy trốn, không hiểu sao lại lạc vào khu rừng này.

Chạy trốn cái gì ?

Chạy trốn nỗi sợ hãi.

Sợ hãi điều gì ?

Sợ hãi nỗi sợ hãi của chính tôi.

Được rồi. Cô đợi ở đó, tôi sẽ mang đồ ăn thức uống đến cho cô.

Tôi lạnh quá. Ông có thể cho tôi vào nhà không ?

Không.

Tại sao ?

Vì căn nhà này không có chỗ dành cho cô.

Người đàn ông mang đồ ăn thức uống ra, và nhóm một đống lửa phía ngoài căn nhà, ngay dưới bậu cửa sổ. Ăn xong, cô ngồi bó gối bên những thanh củi cháy bừng, nổ lép bép, nhìn vào nhà. Vắng tanh, im lìm. Ánh đèn hắt lên tường những bóng đen của từng thứ đồ vật ẩn hiện trong khoảng tranh tối tranh sáng. Người đàn ông đã đi đâu ? Sao bỏ cô ngồi một mình như thế này, giữa tiếng cú rúc, giữa tiếng sói tru, và những con đom đóm lập lòe thứ lửa mang từ xứ sở của những khát vọng phù du hư ảnh ? Người đàn ông đã đi đâu ? Hay có lẽ, ông chỉ là một bóng đen giữa đêm, được sinh ra từ chính sự đói khát đã chói lòa trong mắt cô – đôi mắt mà giờ đây, đã bị bóng đen của nỗi cô độc và cái lạnh vây kín, siết chặt, trước thứ ánh sáng áp đảo của lửa. Cô ngồi nhìn mãi, cho đến khi lửa tắt. Những thanh củi đỏ hồng thắp lên trong cô nỗi hoài vọng, rồi cũng tàn. Nỗi tàn tạ ngân dài, buốt ngực. Cô gục xuống, và thiếp đi…

Cô giãy giụa giữa một lớp không khí đặc sệt, sẫm màu, chuyển động liên tục và cọ xát lên da thịt, khiến cô bị bào mòn đi. Cô mỏng dần, mỏng dần, và kinh hoàng nhìn chính mình đang rã thành từng đám bụi, bay tứ tán. Mỗi một cơn gió mang theo hàng nghìn mũi kim găm vào cô buốt lạnh, và ánh nắng như thể đang nung chảy toàn thân. Đau đớn cực độ, cho đến khi cô nghe thấy mình thét lên khi đôi mắt cũng bị cuốn bay, vô vọng nhìn lại thân xác chúng từng trú ngụ chỉ còn là đám bụi mờ xa, cô choàng tỉnh. Luôn luôn như thế. Bằng một cơ chế phòng vệ bí ẩn và nguyên thủy nào đó của bản năng, cô luôn vấp ngã, luôn gãy vỡ, hoặc nổ tung, trong một thời khắc tất yếu, để giành lại sự tái sinh trong cơn bấn loạn ngắn ngủi và mơ hồ – đôi khi là giữa đêm khuya, đôi khi, là giữa ban ngày của hai con ngươi mở lớn. Cô choàng tỉnh.

Và nhận ra trời đã sáng. Cô tiếp tục tìm đường để ra khỏi khu rừng - một con đường mà chính cô cũng không biết là nó có thực sự tồn tại hay không. Chẳng có chút kiến thức gì về rừng và cách định hướng, cô mò mẫm mãi. Đến khi thấy sự giống nhau của những cảnh vật mà cô đi qua, thực ra, chỉ là sự lặp lại của thói quen bước theo những điều mình cho là dấu hiệu, cô mới biết mình chỉ quanh quẩn tại chỗ cả ngày trời. Thất vọng. Cơn đói khát quay trở lại, nhìn cô cười đắc thắng. Cô lả người đi vì mệt, và bất thần hụt chân vào một cái hố ngụy trang rất khéo bằng bụi cây. Chân cô bị kẹp trong cái bẫy, đau lịm người. Chẳng còn sức, cô chỉ có thể kêu cứu bằng những tiếng rên nhỏ, ngắn, hụt hơi. Người đàn ông bất chợt xuất hiện, lẳng lặng xuống tháo chân cô ra khỏi bẫy, rồi bỏ đi. Cô gắng hết sức hỏi vọng theo :

Sao ông không kéo tôi lên ? Tôi kiệt sức mất rồi.

Cô không quan sát nên tự mình sa xuống đó. Tôi không muốn cô chết, nhưng cô phải tự tìm cách thoát ra.

Và đi mất.

Cơn đau nhức nhối ở chân khiến cô tê dại cả người. Nhưng rồi bản năng sinh tồn kéo cô trỗi dậy, cố gắng tự cứu mình bằng cách dùng hai bàn tay bấu vào thành hố, khoét thành những khấc nho nhỏ, và leo lên. Cả thế kỷ có thể trôi qua khi con người ta dồn hết sức và tập trung đến điên cuồng vì sự sống còn . Khi ra khỏi hố, cô rũ xuống, đau đớn và rệu rã như thể từng lóng xương trong mình đã gãy vụn, rạc rời. Trời tối, cô lết về phía ánh đèn hắt ra từ căn nhà, lại gõ cửa, và cầu xin. Người đàn ông lại mang đồ ăn thức uống ra cho cô, nhóm một đống lửa. Nhưng lần này, ông ngồi đó với cô, lặng lẽ nhìn cô ăn uống cào cấu như một kẻ phàm phu, vô phép tắc.

Tôi lạnh quá. Sao ông không cho tôi vào nhà ? Hay có điều gì ông không muốn người khác nhìn thấy trong thế giới riêng của ông ?

Khu rừng này là của tôi. Cô đến đây tức là đã lạc vào thế giới riêng của tôi rồi.

Vậy hãy cho tôi vào nhà đi. Tôi lạnh lắm. Tôi hứa sẽ không chạm vào bất cứ thứ đồ vật gì của ông. Tôi chỉ xin một góc, một góc nhỏ thôi, vì ngoài này lạnh lắm.

Xin lỗi, căn nhà này không có chỗ dành cho cô.

Nói xong, ông đứng dậy bỏ vào nhà. Còn cô, nằm lại đó, trơ trọi, đơn độc, không còn sức để thắc mắc, để kêu than, để buồn tủi. Cái lạnh chiếm hữu cô bằng từng hơi thở nguội dần, cạn dần.

Đêm đó, cô mơ thấy mình là một con chim cánh đập khắc khoải trên bãi tha ma vắng lặng hơi người. Những cơn gió nồng nặc tử khí. Và thế giới chỉ còn lại là những chiếc lông vũ tung tóe bay theo từng đợt gió quét ngang, tất cả rơi tự do như thuở còn là cát bụi. Cái chết là một sợi lông vũ không phải màu hồng. Cô mâu thuẫn giữa cảm giác hân hoan độc ác của loài kên kên khát máu và cảm giác đau thương sợ hãi cuối cùng còn sót lại của loài người. Một sự mâu thuẫn không hứa hẹn thỏa hiệp. Rồi tất cả nóng lên. Cô căng ra như một trái bom chứa tất cả những gì phi lý nhất, và bùng nổ !

Trời đã sáng rõ. Cô trở mình, nhưng dậy không nổi. Những khớp xương như bị trét hồ khô cứng lại, cô hình dung mỗi cử động nhỏ của mình cũng có thể làm cả thân thể này nứt rạn. Thế nên, cô nằm đó. Từng đốm nắng xuyên lổ đổ trên những tán lá cao vút, ăn xuống cả khuôn mặt cô. Khu rừng này rất nhiều cây cổ thụ, chúng to lớn đến nỗi những dây mây, dây rừng leo, bám, đan cài chằng chịt, chỉ như thứ hoa văn, họa tiết nhỏ, trang trí cho sự già nua cổ kính của những thân cây khổng lồ ấy. Những con mắt gỗ trên thân cây nhìn chòng chọc vào cô, khoáy sâu, kéo giật cô trở về thực tại. Bất chấp sự nhức nhối đang cháy âm ỉ trong người, cô vùng dậy, lại bắt đầu cuộc kiếm tìm. Cô lang thang hoài hủy đến khi phờ phạc, chỉ thấy mình vẫn loanh quanh trong phạm vi nhỏ gần căn nhà. Cô ngồi phịch xuống, tựa vào một tảng đá, mơ màng trong nỗi buồn bã đến nát nhừ. Những hạt nắng nhảy múa trên mình cô, khiến cô nghĩ ra một trò chơi. Cô nhặt những phiến lá to, bẻ vài nhánh gai và bắt đầu vẽ lên đó. Cô châm lỗ chỗ xuống phiến lá hình hài những khát vọng của mình. Khát vọng ấy, giờ đây, mang dáng dấp những bóng đen của nhiều thứ đồ vật không rõ hình hài trong căn nhà gỗ kia, bởi đó là nơi cô ao ước được dung chứa, được bảo bọc. Cô vẽ chúng bằng nỗi tuyệt vọng, bằng nước mắt cho thân phận mình, bằng máu khi những mũi gai vô tình đâm xuyên qua ngón tay, đau buốt. Và, lảo đảo sau một cơn choáng bất thần, cô rũ xuống, lịm đi.

Cô thấy mình là cây cỏ lau trắng ven đồi, lắt lay theo những ngọn gió ẻo lả và xơ xác theo từng đợt gió mạnh mẽ thốc ngược lên trời. Những hạt phấn của cô bay thật cao, thật cao, rồi nhẹ nhàng đáp xuống trên nền đất ẩm mềm mại, phủ trắng một vùng cây cối. Cô mơ thành kẻ tạo sinh của núi rừng. Cô muốn cô tràn ngập từ núi đồi đến bãi bờ sông suối. Và thế kỷ ngàn lau trắng phất phơ bay sẽ trôi như một vầng mây bạc huyền thoại giữa lịch sử loài người… Rồi hốt nhiên, cô rơi hẫng xuống một vực thẳm hun hút, và bị thiêu đốt bởi những ngọn lửa đen, lạnh đến ngạt thở. Thứ hàn khí ấy nung nấu cô cho đến khi cô chết từng cảm xúc, từng tế bào. Cơn tức thở đè nghiến cô xuống. Cô choàng dậy, và thấy mình đang nằm bên đống lửa ngoài cửa sổ, bên cạnh người đàn ông.



--------------------
... những khi va vấp ưu phiền, con chỉ cần về với mẹ yêu...



User is offlineProfile Card
Go to the top of the page
+
Thị Anh
post Sep 5 2006, 02:27 PM    
Đường dẫn tới bài viết này #9

Kẻ ngơ ngẩn như những người đần trong cổ tích.
Group Icon

Nhóm: Lý trưởng
Số bài viết: 3.036
Tham gia từ: 15-June 05
Thành viên thứ: 1.805

Tiền mặt hiện có : 75.874$
Số tuần chưa đóng thuế : 2

Bình chọn :



Cô thật ngốc. Đã đang là một kẻ đi lạc, sao còn tự khiến mình lạc lối trong chính mình. Mục đích của cô là tìm đường ra khỏi khu rừng này, chứ không phải tìm lối vào căn nhà này. Tôi biết cô cần gì, nên tôi cho cô, để giữ mạng cô. Nhưng cô, bản thân cô không biết gì, làm sao tìm được con đường sống cho chính mình ?

Cô cười. Cái cười mệt mỏi, nhẹ hẫng, yếu ớt.

Tôi bị sao thế này ?

Nhánh gai ấy có độc. Tự cô lại làm hại mình lần nữa, vì không biết quan sát. Mủ từ thứ cà độc dược này có thể hủy hoại cả cặp mắt của cô nếu vô tình để nó bắn vào. Thứ cây nào hoa trái càng sặc sỡ, càng nhiều độc tính.

Tôi lạnh. Ông có thể cho tôi vào nhà được không ?

Không.

Tại sao ?

Vì căn nhà này không có chỗ dành cho cô.

Vậy chỗ của tôi là ở đây sao ? Giữa rừng rậm, giữa bóng đêm, giữa muôn nghìn mối đe dọa và nỗi bất an, giữa cái lạnh như gai nhọn thế này ?

Chỗ của cô, cô phải tự tìm ra. Điều đó ngoài khả năng, và, cũng chẳng phải việc của tôi.

Rồi ông đứng dậy vào nhà. Trước khi vào, ông còn nói với lại :

Cô nên cẩn thận và quan sát kỹ mọi thứ, đừng tự chuốc lấy tai họa vì sự xuẩn ngốc của mình. Khu rừng, bản thân nó vốn hiền hòa, với những ai hiểu biết nó.

Cô còn lại một mình, hoàn toàn đơn độc. Nỗi kiệt sức kéo dài quá lâu, khiến tai cô không muốn nghe, mắt không muốn nhìn, miệng không muốn nói. Cô nằm đó, câm nín, không còn sức để thở. Điều duy nhất còn cảm nhận được là nỗi tê dại, nhức nhối, lạnh buốt. Ngọn lửa chập chờn múa theo tiết tấu của cơn gió khuya, vi vu ai oán. Cơ thể cô lạnh dần, mắt nhòa đi, tay chân cứng lại. Và, cô nhắm mắt, thật im lìm, thật khẽ. Đó là lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng trong suốt hành trình của mình, cô trải qua một giấc ngủ bình yên, không mộng mị âu lo, và vĩnh cửu.

Mặt trời lại tươi tỉnh đến nhảy múa trong khu rừng. Buổi sáng reo vui bằng tiếng gió rì rào, tiếng cành khô gãy lách tách vang vọng đâu đó, tiếng chim ríu rít rù rì, những đàn bướm tung tăng và lá khô bay lượn khắp nơi. Một ngày mới lại bắt đầu. Người đàn ông bước ra, nhìn thân xác cô gái đã tím tái bằng đôi mắt lạnh tanh, ráo hoảnh. Ông vuốt tóc cô.

Em, ta đã cô độc biết chừng nào. Em là kẻ xa lạ với căn nhà của ta, với thế giới của ta. Nhưng với riêng ta, sự hiện hữu của em, đã thắp lên một hy vọng nhỏ nhoi, rằng em sẽ khai mở một lối thoát trong khu rừng này. Bởi khu rừng, hay chính bản thân ta, chưa từng có đường để đến, làm sao có đường để đi ? Trong một khoảnh khắc xáo trộn nào đó của không gian, thời gian, em đã lạc tới đây, chính em còn không nhớ vì sao mình tới điểm chết, ta cách nào vẽ ra một đường sống ? Ở trong căn nhà kia, ta mất ngủ vì cái lạnh mà em đang phải chịu đựng. Nhưng, căn nhà đó, khi em còn thở, không có chỗ dành cho em. Em là một kẻ hoàn toàn xa lạ với thế giới bên trong nó. Ta đã rất muốn mang em vào, nhưng nếu thế, ta phải hủy diệt chính em. Phong tỏa đường vào, là một điều bất nhẫn, nhưng giết chết em để em thuộc về nó, lại càng sai lầm hơn. Ta đã mong em tìm thấy con đường của mình biết bao nhiêu, ngờ đâu, chính em lại tự hủy hoại mình.

Em, bây giờ, không còn xa lạ nữa. Ta sẽ đưa em vào căn nhà của ta, bởi, nó, chính là một nghĩa trang của những linh hồn lạc lối.


Khương Hà


--------------------
... những khi va vấp ưu phiền, con chỉ cần về với mẹ yêu...



User is offlineProfile Card
Go to the top of the page
+
Bến
post Sep 6 2006, 04:42 PM    
Đường dẫn tới bài viết này #10

Senior Member


Nhóm: Thanh nữ làng Ven
Số bài viết: 713
Tham gia từ: 16-May 05
Thành viên thứ: 1.737

Tiền mặt hiện có : 85.214$
Số tuần chưa đóng thuế : 2

Bình chọn :



QUOTE(Thị Anh @ Sep 5 2006, 02:26 PM)
Hôm ấy, thầy bố thí cho cuốn tạp chí Văn Hóa Phật Giáo... lật mấy trang thấy có truyện ngắn của cô em nicochiphai.

Pót lên pà con mình cùng đọc.

cảm giác nicochiphai viết như trong một trạng thái nào đó, trong giấc mơ, trong mê cung, trong những con đường ko lối thoát, và kết thúc phũ phàng, như một thực tế... nhưng như nói rằng: Tự, đứng lên, đi, đi đi...



Hà hà... mệ nói chí phải, chí phải laugh1.gif .
Tớ lại tưởng tượng ra là em nicochiphai viết trong trạng thái say với tớ, với tớ clap.gif

Bài này và bài "tát vào gốc cây"... đúng là phũ phàng ohnono.gif . Có điều không có cảm xúc thì không đẻ ra văn. Còn cảm xúc thì là vô cùng trong hỉ, nộ, ái, ố...



--------------------
..........................................
nhiều khi muốn đi về nơi phố xa
nhiều khi muốn quay về ngồi yên dưới hiên nhà...



User is offlineProfile Card
Go to the top of the page
+
« Bài viết cũ hơn · Văn Học & Ngôn Ngữ · Bài mới tiếp theo »
 

2 Trang  1 2 >
Topic Options
1 người đang chống cằm trầm tư ngâm cứu chủ đề này (1 khách vãng lai và 0 thầy mo tàng hình)
0 Thành viên:
 

Xem diễn đàn ở dạng TEXT - PDA - Pocket PC