cờ bạc là do lòng tham, mà lòng tham là "bản chất" của con ngưòi rồi, người tham ít kẻ tham nhiều, thể hiện qua cách này hay cách khác , dùng phương tiện này hay phương tiện khác (chính đáng hay không chính đáng) để thoả mãn lòng tham của mình mà thôi.
cái thói mê cờ bạc nói chung là thói xấu của người Á Đông, đâu phải riêng gì của dân Nam.
dân Bắc thì mê tổ tôm, đánh chắn. (con nít thì mê đánh đáo ăn tiền)
dân Nam mê xì phé, xập xám.... các bà Huế thì mê tứ sắc .
còn mấy trự ba tàu thì mạt chược, xập xám chướng ...thâu đêm.
ở Mỹ này cũng thế, vô các sòng bạc thấy đầu đen nhan nhãn, tóc vàng mắt xanh chẳng thấy bao nhiêu.
nhưng thời của tôi thì quả thật là con nít không dám bài bạc ăn tiền bao giờ, đánh cờ, bài bạc, cá độ ăn tiền gần như là hoàn toàn không có, chơi để "cú" nhau, cõng nhau, hay "đột" nhau thì hà rầm.
còn giờ nghe taolao nói thanh niên ghiền chơi "tiến lên", thật tôi chẳng biết "tiến lên" là cái trò chơi gì?
miền Nam ngày xưa đất rộng ngưòi thưa, chính phủ cho dân tự do khai hoang, khai phá. ai bỏ công sức ra làm thì đất đai thành sở hữu riêng mình. sông nước chằn chịt, cá tôm ê hề, làm chơi ăn thiệt, chẳng ai đói, dù nghèo lắm không có tiền rủng rẻng áo quần lượt là nhưng nhà nào tệ lắm cũng có vài chục con gà con vịt. còn heo, vài cây ăn trái, vườn rau ... thì nhà nào mà không có? quanh năm suốt tháng chẳng cần đi chợ vẫn có cái ăn thong thả. nông dân còn có tiền sắm vàng rủng rẻng, đeo tùm lum, chôn dấu cả hũ (bởi thế mới có vàng mà góp cho Việt Minh kháng chiến). đời sống ngưòi nông dân lúc đó dù là không nhiều tiện nghi văn minh như ở thành thị, nhưng dù có nghèo, tức là không có tiền có vàng, thì họ vẫn ăn no ngày ba bữa, không quá cơ cực như bây giờ.
một trong những thú giải trí ngày xưa là trưa trưa chiều chiều thì bà con xúm lại nghe đọc truyện. thường thì cả xóm, nhà nào khá giả, hay có con cái đi học trên tỉnh, hoặc họ hay ra tỉnh lên thành thì hay mua sách về làng. vì sách truyện quý báu vô cùng, họ cất trong rương giữ gìn kỹ lưỡng, ngày ngày đem ra đọc nhin nhín chừng chục trang chia sẻ với xóm làng, không dám đọc mau sợ hết chữ.
còn cái thú .. thanh tao khác nữa là xúm nhau nghe ngưòi già kể chuyện đời xưa, hay đánh cờ tưóng nữa.
nhưng cái thú chính của đàn ông là ... nhậu. (cái này thì ai cũng biết rồi.
)
bài bạc ăn tiền kiểu như Sơn Nam viết thì nói thật là cái thời của tôi, tôi ít thấy dưói quê lắm. Ai nấy cũng tất bật lo làm ăn, làm giàu, vì mình làm mình hưởng, không bị nhà nưóc kiếm chuyện tưót đọat đất đai của cải vô cớ. nông dân miền Nam bây giờ có mấy ai làm chủ trên trăm mẫu đất không? đâu phải như thời trưóc, làm chủ hai ba trăm mẫu là chuyện nhỏ. phải có 500 mẫu trở lên mới được coi là anh "địa chủ" cắc ké . nhà nào neo đơn, nghèo lắm cũng có ít nhất là 5-10 mẫu ruộng.
thêm phần vì chiến tranh, nhiều gia đình chồng đi lính, đàn ông thường xuyên vắng mặt ở nhà, các bà vợ phải tất bật một tay làm ruộng nuôi con, hay không làm nổi nữa phải ra ngoài thị thành làm nghề buôn bán. thôn quê tình hình an ninh thường không ổn định, "ngày quốc gia đêm cộng sản", ai nấy cũng phải lo làm sao cho có của ăn của để dành, của ... ủng hộ cách mạng (không ủng hộ thì bị cứa cổ bay đầu). chuyện đàn ông tỷ phú thời gian, ở không sinh tật, nhàn cư vi bất thiện, chồng ăn bám vợ.... dĩ nhiên thời xưa cũng có (dân trốn quân dịch, dân trốn lính), nhưng tối ngày ra đường ngồi la ca bài bạc thành tệ nạn thì hiếm, vì không truớc thì sau cũng bị .... quân cảnh tóm cổ.
miền Nam bây giờ không còn chút gì là miền Nam trong ký ức của tôi nữa. 30 năm sau chỉ thấy cả ngưòi lẫn cảnh nghèo đi. bần cùng đi. giá trị đạo đức truyền thống mất đi. tình người lụn bại đi.
buồn.