con người dù có được đầu óc kinh doanh sắt đến đâu nữa thì cũng có lúc nhụt chí, thất bại, chính cái lúc chán nản này văn chuơng thi phú là một trong những sự cứu cánh. Nhiều người dành cả đời nặng một vài chữ kô ra, thiếu gì kẻ cảm xúc ý tưởng mà kô biết viết, bởi vậy người kô thích văn chương có cái thiệt riêng, văn chương kô làm nên kẻ giàu nghèo. Tinh thần và chọn lựa làm nên nó, bao kẻ học rộng hiểu nhiều nhưng kô có tinh thần ra thực tế, biết bao thiên tài chọn cuộc sống đạm bạc...
Đời có những cú rất cay nhưng cũng vô khối những bất ngờ...
Hôm đó, đứng trông nhà hàng giúp người nhà, tôi mang laptop ra ngồi chơi. Cuộc đời buồn tẻ, biết nhiều thứ nhưng quanh đi quẩn lại chả biết làm gì ngoài mấy trò kiếm tiền vụn
vặt ma` khối kẻ tự hào vì biết những trò con con đấy. 3 giờ chiều, ông già ăn xin lại đến, như thường lệ, ông đi xiên vẹo, cà nhắc vào nhà hàng. Lão xin một tí cafe, các anh tôi thấy một ông già rách rưới thì cũng tội nghiệp, bảo khi nào lão đến thì cho ít đồ. Lão đi chiếc xe cũ, cadillac năm mọt ngàn chín trăm lâu lắc gì đấy, te tua như xơ mướp, lại thêm bệnh mập ú ù, ngó rất thảm thương. Cú cái là lão này đòi rất nhiều thứ, hết xin cái này đến cái khác.
Hôm nay lão lại lên giọng dạy tôi về computer, hỏi vặt vẹo đủ thứ... Đúng lúc tôi cũng buồn bực vì phải làm đi làm lại một số thứ, đang trông ngóng mong mỏi một sự mới lạ, ừ thì nói đại với lão vài câu. lão hỏi tôi có biết lạc long quân và âu cơ không? ban đàu lão nói tôi không hiểu, nghe long long gì đấy. nghe tả một chặp thì mới hiểu lão đang nói về lạc long quân và âu cơ.
Lão kể chuyện lạc long quân đắp sông đào kênh lập nên nước việtnam gì đấy, tôi cũng ừ ừ đếch quan tâm.
Thây kệ lạc long quân, huyên thuyên thuyết giảng về thiên tài của mình, lão khát nước nên xin cốc nước, ừ thì nước đây. Uống xong, lão lại ngồi ba hoa chuyện thiên chúa giáo và phật giáo tranh giành quyền lực thế nào ở miền nam vn, mỹ ủng hộ thiên chúa giáo ra sao, bộ mấy cầm quyền miền nam là thiên chúa giáo tất....
Lái tiếp qua
nguyễn du, thuý kiều... rồi trở lại đề tài compter, lão hỏi tôi giá cả thị trường một số linh kiện, làm thế nào sửa máy nếu bị virus. Rồi lại vặn tôi có biết làm website kô,
số là lão cần người làm hộ một cái website nhỏ. Lão hỏi tôi lấy một trang bao nhiêu tiền, tôi nói đại $150. ừ $150, mai tới nhà tao đúng 10 giờ sáng. Nhà nằm ngay gần đây, cách chỉ một block đường.
Lão già hâm, không biết là người nước nào, thoạt trông có vẻ là dân trắng, nhìn kĩ thì ngờ ngợ...
Tôi nghĩ lão đùa nên hôm sau không đến. Đúng 3 giờ chiều hôm sau, lão trợ lại, lại xin thức ăn và cafe. Ngồi nghiêm chỉnh vào bàn ăn không khác gì khách. Nhà hàng của các anh toi nhìn sáng chó sủa
, khách toàn dân lắm tiền nhiều của. Đồ đạt trang trí đa số nhập từ pháp, dao nĩa sài đồ bạc cả. Đâu chui ra một lão già dơ dáy, ăn bận rách rưới, lại bốc mùi, ngồi chễm chệ ngay giữa, ăn ngồm ngoằm rất khó coi...
ma xui quỷ khiến thế nào mà ai cũng lơ cả, giờ vắng nên thôi kệ, coi như trời hành vậy.
Em chịu bát trát, viết văn thế này phục bác thật, em tới đây là teo. Xin hết!
Lão già này là một người rất quan trọng trong lịch sử cận đại của mỹ
Va` cái duyên thay đổi đời em đến từ một bài thơ. Nào ai dám bảo làm thơ là lỗ