Tự dưng kể những câu chuyện về thuốc lá, có lẽ, theo nhiều người, tôi đang trở nên ngớ ngẩn, hoặc nếu không, cũng không bình thường.
Nhưng hôm nay, tôi rất muốn kể lại những câu chuyện này. Tôi đã có thể ghi lại nó vào blog của mình, tiếc là tôi đã chọn Yahoo 360độ, một nơi rất tệ. Thế nên, tôi lại sign-in bằng cái nick này và dùng nó.
Những câu chuyện dưới đây, có thể coi, là một thứ kỷ niệm - mà tôi, vô tình hay trực tiếp - đã "được" nhận nó. Lưu giữ nó lại, hay ho có thể thành một thứ gì đó, nếu không, cũng có thể tự mua vui cho mình, một khi nào cảm thấy chán nản với thực tại.
--------------
Khi tôi ngồi xem lại những tấm ảnh của mình chụp, tôi thấy bất ngờ trước tấm hình ấy. Chụp một người bạn tôi. Hôm đó trời mưa. Không gian trong tấm ảnh dường như cũng rất trong và sạch. Tôi thậm chí còn có thể cảm thấy có chút gì đó mát và se, giống hệt như mình cũng vừa đi qua một cơn mưa.
Người bạn tôi có một đôi mắt lạ. Tôi không biết nên tả là gì. Vui hay buồn? Hờn dỗi? Có một chút u sầu? Cũng không hẳn. Nhưng nó phải có một cái gì tha thiết lắm. Vì rất nhiều khi, bỗng dưng tôi ngồi một mình ở đâu đó, và tôi cứ nhớ hoài, đôi mắt ấy.
Trong bức ảnh ấy, bạn tôi nắm một bụm khói. Bụm khói trong tay bạn, từ phía điếu thuốc đang cháy dở. Nó trở lại trên gương mặt bạn, giống như bạn vô tình lạc vào những đám mây vậy. Tôi nhìn hình của bạn, rồi chợt nghĩ: Hút một điếu thuốc vào ngày mưa, hẳn là ngon lắm!
Cũng có một lần, tôi nhìn tri kỷ của tôi hút thuốc, và tự dưng, thèm vô cùng. Khi đó là mùa đông Bắc Bộ, cực kỳ giá lạnh và trời mưa một cách phiền não kéo dài dầm dề suốt mấy ngày. Khi tôi xuýt xoa với cái lạnh thì tri kỷ của tôi chỉ điềm tĩnh châm thuốc và hút.
Có một lần cũng vào mùa đông lâu lắm. Có khi phải cách giờ mười mấy năm, vì tôi lúc đó mới bắt đầu vào cấp 2. Trời mùa đông, nhà rất lạnh, vì chiếc ao trước nhà vẫn còn. Khu tập thể thì vắng người, mùa đông thì càng vắng, vì ai cũng trốn đi đâu mất.
Tối đó, lần đầu tiên tôi thấy mẹ hút thuốc.
Và những điếu thuốc Mal trắng ấy - là của bố mua về cho mẹ.
Vào cái ngày ấy, hút thuốc là một sự xa xỉ. Hút thuốc Mal hay Hero hay Caraven thậm chí còn là một sự xa hoa nữa.
Vào cái ngày ấy, phụ nữ cũng không hút thuốc. Nếu họ hút thuốc, ắt có chuyện.
Nhưng tối đó, bố tôi đã mua một bao thuốc về để mẹ tôi hút.
Đó là những điếu thuốc bạc hà.
Bố tôi châm lửa cho mẹ tôi và nói: "Em thử hút xem có đỡ không?". Mẹ đã ho và viêm họng nhiều ngày, chỉ vì trời quá lạnh và nhà quá lạnh.
Mẹ tôi cầm điếu thuốc trên tay, nó trắng đến kỳ lạ và mỏng mảnh kỳ lạ. Ngay trước mặt tôi, mẹ tôi hút thuốc.
Tôi không cảm thấy gì hết, ngoài việc biết rằng, bố đã yêu mẹ tới mức nào.