Thôi, tớ mệt lắm, chỉ post lại bài của bạn Zim và bạn Lương. Các bạn đọc là sẽ thấy được hết, sáng nay tớ cũng vội, thôi cũng bỏ luôn ý định viết nghiêm túc.
Trình diễn thơ: Không mới, chẳng cũ (Zim)
Có trong tay tấm vé mời của chị, mình biết là phải được ưu ái lắm. Bỏ công việc và bao nhiêu lo toan, số má để đối phó với kiểm toán trong suốt mấy ngày để đắm chìm trong một không gian của thơ, nhạc, và cảm xúc.
Một buổi trình diễn thơ - quá mới mẻ đến "không biết phải làm thế nào" với các nhà thơ trẻ Hà Nội, với chính cả MC Nguyễn Quang Thiều và ngay cả những người tham dự cũng "bị động".
Ấn tượng nhất, có lẽ là chuyện, các bài thơ được trình diễn đã quá cũ. Cứ mong là gặp Linh, gặp Tiến trong những tác phẩm mới mẻ hơn, mà vẫn thế.
NVT- Zim
Nguyễn Vĩnh Tiến mở đầu bằng Ma ngủ, tiếp theo là Viển vông, Mùa thất trận. Vẫn là cái kiểu sáng tác nhạc không cần kiến thức về nhạc lý. Vẫn cứ ì à í a i a, vẫn là cứ gõ mõ đàn nhị, vẫn cứ là một chút động tác múa may, một chút giọng mai mái, vẫn cứ như bóng dáng của Ngọc Khuê, Vương Dung lẩn khuất đâu đó, không thoát ra được. Hơn tất cả, là cảm xúc đang dâng lên của người xem và nghe đột nhiên bị tụt xuống vì đến bài thứ 3 thì Nguyễn Vĩnh Tiến phải... cầm giấy mà đọc. Thế cho nên, cái cách mà có người nói "anh Tiến như bị nhập đồng", nhắm nghiền mắt để ngâm thơ, đột nhiên trở nên phản cảm và mất tác dụng vì cứ vài ba câu nhập đồng, anh lại buộc phải "mở mắt" mà nhìn vào... bản photocopy. Thành thử, với cá nhân mình, thấy nó cứ... điêu điêu.
VLinh- Zim
Vi Linh gặp trục trặc chút đầu với âm thanh. Cô hôm nay trang điểm trông như một cô gái Trung Quốc với hai cặp mắt sắc lẹm và hai gò má hơi xương đỏ rực. Suốt cả phần trình diễn của Linh, vẫn gần như lặp lại toàn bộ lần đọc thơ trước của Linh tại L'Espace - tác phẩm cũ, video clip cũ, kiểu đọc và biểu cảm cũ. Vẫn là những Nữ tu, Đôi mắt anh,... Hình ảnh xuyên suốt mà Linh đã cố tạo dựng trước kia bằng những bông loa kèn trắng của tháng 4 độc quyền ngày sinh, giờ bị thay bằng lys trắng trên màn hình và lys hồng trên sân khấu. Tiếc quá! Loa kèn trái mùa vẫn đang bán và nở đầy đường mà Linh! Ấn tượng lớn nhất có lẽ là hình ảnh chiếc bào thai được chiếu projector đúng vào phần váy ngắn của Linh, nhưng cũng là đáng tiếc nhất, vì những hình ảnh này sau đó đều bị chiếu sai và không đúng ý đồ của người thể hiện, thành ra hiệu quả thị giác của phần trình diễn đồ họa này gần như không còn.
DTPhuong-Zim
Dạ Thảo Phương trở lại bằng những bài thơ (với riêng tôi) là không mới, nhưng với nhiều người, có lẽ là rất mới. Trên sân khấu với hình ảnh những đoàn người càng chạy, càng lấn càng lùi, tiếng hát Khánh Ly với "Đời cho ta thế" vang lên khiến người ta lặng người vì sự giản dị vô cùng của nó. Và đã có lúc, tôi đã run cả người vì giọng đọc quá truyền cảm của chị. Tôi đã đọc tất cả các bài thơ trước đó của chị nhiều lần, nhưng không bao giờ có cảm giác như tối qua. Ngược hẳn với Linh, chất giọng khàn vỡ khiến nội dung bài thơ trở nên khô khan hơn, những bài thơ của Dạ Thảo Phương, qua giọng đọc của tác giả, đã tăng thêm giá trị rất nhiều lần.
Roger Robinson không làm người xem chú ý như ý đồ của nhà tổ chức, có lẽ vậy. Thứ nhất, cho dù, đối tượng được mời khá chọn lọc, thì việc chạy song song phần dịch tiếng Việt với giọng đọc tiếng Anh của anh bị lệch, đã ảnh hưởng ít nhiều tới sự cảm nhận của người nghe. Giản dị - là tất cả những gì có thể nói về anh. Cảm động nhất có lẽ là bài thơ anh viết về mẹ và người dì song sinh.
NTHang, ngoài cùng, bên trái- Zim.
Kết thúc của phần trình diễn là Nguyễn Thúy Hằng, chứ không là Phan Huyền Thư vì lý do bị ốm. Nguyễn Thúy Hằng thử thách sự kiên nhẫn của người xem và người nghe bằng những âm điệu ù ì, mỏi mệt, rời rạc và sự im lặng tưởng chừng vô nghĩa kéo dài. Gần như không là thơ. Gần với trình diễn hơn. Ba người phụ nữ đầu trọc đi qua sân khấu và cởi những chiếc tất trái với điệu bộ rón rén. Tôi không cảm nhận được nhiều từ những gì Hằng thể hiện, vẫn như ngày xưa.
Cuối cùng thì, thế nào nhỉ, tôi vừa kể cho bạn nghe tối qua tôi đã làm gì. Thì đó, dự một buổi trình diễn thơ. Và sau đó, về nhà với một cái bụng đói và 12h đi ngủ. Vậy thôi!
Bai của bạn Lương trên vtc.
Khi thơ bị nêm nhiều gia vị
Thơ đã chứng tỏ sức hút của mình khi Lý Club (51 Lý Thái Tổ Hà Nội) tối 24/1 đông nghẹt người (bỏ qua trận Việt Nam – Thái Lan nóng hổi trên sân Mỹ Đình – Cúp FFA 2007). Đủ mặt anh tài mọi giới, từ văn chương, mỹ thuật, âm nhạc, nhiếp ảnh… tới những tay chơi ngoại đạo mê nghệ thuật.
Các nhà thơ trẻ sẽ sắp đặt, trình diễn "live thơ"
Nguyễn Vĩnh Tiến trong màn trình diễn bài thơ "Ma ngủ".
NVTien- Na Sơn
Tất cả cùng hào hứng đón đợi lần trình diễn đầu tiên của nàng thơ thử nghiệm qua cách sắp đặt của Vi Thuỳ Linh, Nguyễn Vĩnh Tiến, Dạ Thảo Phương, Nguyễn Thuý Hằng và Roger Robinson. Phan Huyền Thư cáo ốm không tham dự vào phút chót.
Mở đầu chương trình với “Ma ngủ”, “Mùa thất trận”… được trình diễn cùng tiếng đàn kìm, dường như tất cả sự lãng mạn, dữ dội, phá cách trong người Nguyễn Vĩnh Tiến đã chảy vào nhạc và thơ, tạo ra một thứ cộng hưởng nghệ thuật khá đặc biệt. Có lẽ Tiến cũng là người ghi điểm cao nhất trong mức thang đánh giá của (số đông) khán giả có mặt tại Đêm Thơ này.
Vi Thuỳ Linh vẫn luôn tự tin với sự “ngoại hạng” của mình. Giọng khàn đặc trưng cùng trái tim bồng bột chuyện yêu khiến Linh luôn là sứ giả truyền cảm tại các đêm thơ. Thế nhưng, không hiểu có phải do thời gian chuẩn bị quá gấp gáp mà phần của Linh chỉ còn là động tác hâm nóng lại những gì đã cũ (!)
Vlinh- Na Sơn.
Linh đọc những sáng tác từ rất lâu, mấy bài đều đã ở trong lòng người đọc cùng với … nhạc của Ngọc Đại: “Khát”, “Cây nữ tu”… Thơ vang lên cùng nhạc nền nhẹ nhàng, trên hiệu ứng hình ảnh “Đêm một mình” của Phạm Bá Hùng.
Vi Thùy Linh - trình diễn Thơ cùng nghệ thuật hình ảnh Phạm Bá Hùng và cả... chiếc bóng của chính mình.
Lẽ ra thì có thể rất ấn tượng, kể cả khi hai nghệ sĩ tự do kể hai câu chuyện nghệ thuật khác hẳn nhau, song có lẽ Linh chưa hiểu một cách sâu sắc ý nghĩa của những hình ảnh được nghệ sĩ Bá Hùng lựa chọn và sáng tạo; cộng với tâm trạng “thăng”, ngây ngất vì thơ, dẫn tới thiếu tôn trọng môn nghệ thuật đi kèm.
Linh ngang nhiên đứng chèn lên hình ảnh, coi mình là “cái rốn của vũ trụ”. Tiêu chí tương tác hay nét quyến luyến giữa nàng thơ với chàng nhiếp ảnh đã trở thành một cuộc... cưỡng chế nghệ thuật không mấy hấp dẫn.
Dạ Thảo Phương xuất hiện với biểu tượng “Câi Mù” cùng ấn tượng về một video clip quay khá bắt mắt những hình ảnh thân thuộc trong cuộc sống. Thế nhưng, có quá lời không khi nói Phương đang trình bày thơ dưới dạng truyện cổ tích – một hình thức cũ mèm để người đọc tiếp cận với môn nghệ thuật thi ca?
DTPhương- Na Sơn.
Sôi nổi và hào hứng nhất phải kể đến Roger Robinson. Giọng đọc như có lửa, Roger thể hiện hai bài thơ trên phông nền là bản dịch tiếng Việt được bắn lên màn hình lớn. Một câu chuyện kể về cậu bé với bài học phép nhân, sáng tác kia là về người mẹ và người dì (em gái của mẹ), khiến khán giả thốt lên: “Giản dị đến cùng!”.
Dạ Thảo Phương với nỗi cô đơn chối từ âm thanh.
Tuy nhiên, đối với Việt Nam thì văn học đương đại Anh quốc nói chung và Roger nói chung còn quá lạ lẫm, lại do ảnh hưởng từ thơ văn xuôi, cùng rào cản tế nhị của bản dịch, nên thơ của Roger dễ khiến ta liên tưởng tới việc nghe “người nước ngoài kể chuyện”.
Khó hiểu nhất là Nguyễn Thuý Hằng. Ban đầu chỉ có tiếng động lách chách phát ra từ chiếc kéo, vài lời nói rời rạc vang lên, sau đó 3 người sở hữu 3 chiếc trọc đầu với 3 tư thế, vóc dáng khác nhau xuất hiện, đi lại, mỗi người cởi một chiếc tất trên chân mình, vắt lên ghế.
Thuý Hằng thực hiện vài thao tác vô nghĩa, tiếp tục đôi câu lẫn lộn: “xà phòng… bít tất…”… Kết thúc là đoạn video quay cảnh chính tay cô đang cầm kéo cắt tóc mình trọc lóc. Trên sân khấu, Thúy Hằng xuất hiện như một thế lực, một sức mạnh đẩy lùi ba “tên đầu trọc” phía đối diện.
Xét cho cùng, Thuý Hằng đã thành công khi tạo ra cảm giác buồn chán, như một cú đánh mạnh vào thị giác và thính giác của công chúng, nhưng quả tình nàng thơ của Hằng hơi… ít nói.
Roger Robinson trình diễn Thơ đương đại, như một câu chuyện kể cùng với hòa tấu vĩ cầm (cây đàn của Châu Âu) và âm thanh từ đàn Kìm (đặc trưng Việt).
Trong vai trò người dẫn chương trình, nhà thơ Nguyễn Quang Thiều chỉ xuất hiện đúng 2 lần vào đầu và cuối chương trình. Ông bỏ nhỏ: “Lần đầu tiên mà… Ai cũng đặt nặng từ trình diễn mà quên đi mất rằng thơ mới là nhân vật chính…”.
Chương trình kết thúc mà không hề có biểu hiện gì về bàn tay của đạo diễn; cũng không có màu sắc “trò chuyện”, hay thể hiện tính tương tác với khán thính giả - một phần tất yếu để tác phẩm sắp đặt thực sự hoàn thiện (?).
Khán giả ra về có đôi phần ngơ ngác, theo kiểu “chưa bình luận gì vội”. Tối thứ 6 – ngày 26/1 tới - chương trình Sắp đặt trình diễn Thơ sẽ còn tiếp tục tại TP.HCM. Vi Thùy Linh sẽ bay vào để tiếp tục tham dự cùng với ba gương mặt thơ trẻ: Phương Lan, Thanh Xuân và Nguyệt Phạm.
Khán thính giả có thể tiếp tục trông chờ gì từ những đột phá, cách tân, sáng tạo của các gương mặt trẻ hay chỉ là thưởng thức thơ theo kiểu được (hoặc bị) nêm thêm quá nhiều gia vị?
Bài: Ngọc Lương - Ảnh: Na Sơn