Langven.com Forum

Giúp đỡ - Lục lọi - Dân l ng - Lịch
Full Version: Trên Giá Sách - Phần Il
Quán nước đầu làng Ven > Sáng Tác - Thảo Luận - Phổ biến kiến thức > Văn Học & Ngôn Ngữ
Pages: 1, 2, 3, 4, 5, 6, 7, 8, 9, 10, 11, 12, 13, 14, 15
Mip
QUOTE(em Ex @ Mar 12 2011, 08:19 PM)
Bà tự tử bằng hơi ngạt lại còn cho đầu vào lò nướng
*



Kinh! Khiếp!
Thế mình phải nhớ tên mấy bà này để còn... cạch không đọc hế hế
Giờ mình đang giở cuốn "Norwaygian wood" đến lần thứ 5-6 gì đó, vẫn đang ở trang 10 ;-);-)
em Ex
Nghiên cứu cho thấy nhà văn nhà thơ là dễ mắc phải các bệnh tâm thần nhất trong các nghề creative, trong đó các nhà thơ nữ (như Sylvia Plath) chính là nhóm có nguy cơ cao nhất.
Bà Sylvia thì xinh xắn, thông minh, gia đình học thức, học hành suôn sẻ, có nhiều người theo đuổi. Đầu (tự) truyện bà ấy còn bắt đầu thực tập ở một tạp chí thời trang, tham dự các event hào nhoáng, cuộc đời rạng rỡ chích chòe như một cuốn chick-lit. Một ngày kia suy nghĩ không biết mình nên làm gì đây, chả thích lập gia đình cũng chả thích làm thư ký, chả biết nên viết văn hay làm thơ hay là nghiên cứu văn học, thế là trầm cảm và cuộc đời từ đó đi xuống trầm trọng, sau một số năm vật lộn với viết lách đồng thời lập gia đình, có con thì đi đến ly thân, tự cô lập và cuối cùng tự tử ghê rợn như trên. Nói chung em là người bình thường nên em cũng không hiểu vì đâu mà họ phải đau khổ vật vã đến thế cry1.gif, chắc là gen sáng tạo nó đi cùng với gen bệnh tật chăng?
xanh
Nói chuyện trầm cảm. Bạn của chồng tớ có một anh hồi đi học vào dạng sáng giá nhất lớp đẹp trai, học giỏi, đàn hay, gia đình căn bản. Học ở Pháp, về Vn được vài năm, qua vài cty thì ngồi thẫn thờ ở nhà, tự tử vài lần. Bệnh càng ngày càng trầm trọng mà gia đình không làm thế nào để cứu được. Khổ thân bố mẹ nhà thì nhiều mà con thì chỉ có một, thầy thuốc đông tây hết cả mà con thì cứ héo hắt ủ dột suốt ngày :((

Mip
khổ nhỉ!
Chẹp, có lẽ nên vứt lại ông con sang Pháp chăng? scared.gif scared.gif
Skywalker
QUOTE(Hoang Yen @ Jan 17 2011, 08:53 AM)
Hôm trước mình có lọ mọ tìm đọc lại Quyên của bác Thọ định bụng viết mấy gạch đầu dòng nhưng hôm nay đọc thấy bài phỏng vấn này xúc tích đủ hết mấy ý mình định nói nên post link ra đây:
(@click here)

Btw, sách ăn khách đắt hàng, lại sắp lên phim, chúc mừng bác Thọ rose.gif  cheers.gif
*



Thật tình cờ vì mình vừa đọc bài gúc được có tít là Giới thiệu THUYẾT THIÊN ÐỊA VẠN VẬT ÐỒNG NHẤT THỂ (http://htx.dongtak.net/spip.php?article1898) tác giả cũng tên Nguyễn Văn Thọ. Nếu đúng là một người thì chắc văn chương cũng đáng lướt qua (lướt thôi vì từ lâu không còn hứng thú với văn chương laugh.gif )

Và phim dựa thì mình chả xem. sp_ike.gif sp_ike.gif sp_ike.gif
xanh
QUOTE(Mip @ Mar 15 2011, 10:33 PM)
khổ nhỉ!
Chẹp, có lẽ nên vứt lại ông con sang Pháp chăng? scared.gif  scared.gif
*




Chắc vô phương cứu chữa rồi vì bị cũng phải gần chục năm nay. Bây giờ thấy bảo là không ra khỏi nhà chỉ nhốt mình trong phòng và không giao tiếp với ai ngay cả với bố mẹ pirate.gif
Mr. Smith
QUOTE(em Ex @ Mar 15 2011, 01:47 PM)
Nghiên cứu cho thấy nhà văn nhà thơ là dễ mắc phải các bệnh tâm thần nhất trong các nghề creative, trong đó các nhà thơ nữ (như Sylvia Plath) chính là nhóm có nguy cơ cao nhất.
Bà Sylvia thì xinh xắn, thông minh, gia đình học thức, học hành suôn sẻ, có nhiều người theo đuổi. Đầu (tự) truyện bà ấy còn bắt đầu thực tập ở một tạp chí thời trang, tham dự các event hào nhoáng, cuộc đời rạng rỡ chích chòe như một cuốn chick-lit. Một ngày kia suy nghĩ không biết mình nên làm gì đây, chả thích lập gia đình cũng chả thích làm thư ký, chả biết nên viết văn hay làm thơ hay là nghiên cứu văn học, thế là trầm cảm và cuộc đời từ đó đi xuống trầm trọng, sau một số năm vật lộn với viết lách đồng thời lập gia đình, có con thì đi đến ly thân, tự cô lập và cuối cùng tự tử ghê rợn như trên. Nói chung em là người bình thường nên em cũng không hiểu vì đâu mà họ phải đau khổ vật vã đến thế  cry1.gif, chắc là gen sáng tạo nó đi cùng với gen bệnh tật chăng?
*



Chồng bà Sylvia Plath cũng rất nổi tiếng, được coi là 1 trong vài nhà thơ Anh xuất sắc nhất thế kỷ 20.
Anh nghĩ bà ấy mắc trầm cảm nặng thôi. Virginia Woolf cũng là 1 case như thế, thông minh xuất chúng, văn chương lừng lẫy sánh ngang Joyce, Faulkner, lại sinh trưởng trong gia đình đại trí thức lâu đời nhưng cuối cùng cũng tự tử.
Mr. Smith
QUOTE(Mr. Smith @ Mar 18 2011, 10:05 AM)
QUOTE(em Ex @ Mar 15 2011, 01:47 PM)
Nghiên cứu cho thấy nhà văn nhà thơ là dễ mắc phải các bệnh tâm thần nhất trong các nghề creative, trong đó các nhà thơ nữ (như Sylvia Plath) chính là nhóm có nguy cơ cao nhất.
Bà Sylvia thì xinh xắn, thông minh, gia đình học thức, học hành suôn sẻ, có nhiều người theo đuổi. Đầu (tự) truyện bà ấy còn bắt đầu thực tập ở một tạp chí thời trang, tham dự các event hào nhoáng, cuộc đời rạng rỡ chích chòe như một cuốn chick-lit. Một ngày kia suy nghĩ không biết mình nên làm gì đây, chả thích lập gia đình cũng chả thích làm thư ký, chả biết nên viết văn hay làm thơ hay là nghiên cứu văn học, thế là trầm cảm và cuộc đời từ đó đi xuống trầm trọng, sau một số năm vật lộn với viết lách đồng thời lập gia đình, có con thì đi đến ly thân, tự cô lập và cuối cùng tự tử ghê rợn như trên. Nói chung em là người bình thường nên em cũng không hiểu vì đâu mà họ phải đau khổ vật vã đến thế  cry1.gif, chắc là gen sáng tạo nó đi cùng với gen bệnh tật chăng?
*



Chồng bà Sylvia Plath cũng rất nổi tiếng, được coi là 1 trong vài nhà thơ Anh xuất sắc nhất thế kỷ 20.
Anh nghĩ bà ấy mắc trầm cảm nặng thôi. Virginia Woolf cũng là 1 case như thế, thông minh xuất chúng, văn chương lừng lẫy sánh ngang Joyce, Faulkner, lại sinh trưởng trong gia đình đại trí thức lâu đời nhưng cuối cùng cũng tự tử.
*



Các nhà văn, nhà thơ, nhất là nữ có tỷ lệ trầm cảm cao có lẽ còn vì họ emotional hơn người bình thường nhiều, lại còn oversensitive và dễ hysteria nữa.
Mr. Smith
QUOTE(xanh @ Mar 15 2011, 09:58 PM)
Nói chuyện trầm cảm. Bạn của chồng tớ có một anh hồi đi học vào dạng sáng giá nhất lớp đẹp trai, học giỏi, đàn hay, gia đình căn bản. Học ở Pháp, về Vn được vài năm, qua vài cty thì ngồi thẫn thờ ở nhà, tự tử vài lần. Bệnh càng ngày càng trầm trọng mà gia đình không làm thế nào để cứu được. Khổ thân bố mẹ nhà thì nhiều mà con thì chỉ có một, thầy thuốc đông tây hết cả mà con thì cứ héo hắt ủ dột suốt ngày :((
*



Thực ra trầm cảm là hiện tượng rất phổ biến. Thuốc trị trầm cảm ở Mỹ chỉ bán kém aspirin và thuốc trị dị ứng. Hồi trước anh đọc có thống kê là tới 1/2 số sinh viên Mỹ từng bị trầm cảm.
em Ex
Đây, danh sách các nhà văn nhà thơ tự tử trên wikiepedia, tổng cộng 273 người, bao gồm hai người em đọc gần đây là Primo Levi và Romain Gary ngoài bà Plath kia:
http://en.wikipedia.org/wiki/Category:Writ...mmitted_suicide
Để so sánh, danh sách kiến trúc sư tự tử có 18 người, họa sĩ có 19 người, nhà soạn nhạc 27 người. Đã có nghiên cứu hiện tượng các nhà văn nhà thơ rơi vào các dạng bệnh tâm thần cao đặc biệt so với các ngành khác. Nhà nghiên cứu cũng nêu đủ các lý giải, trong đó bao gồm việc làm thơ thường không được xã hội value cho lắm nên nhà thơ thường thấy mình ở ngoài lề xã hội (suy từ quan niệm bản thân ra thì em thấy thật là đúng, vd "thơ với chả thẩn"). Có ông nhà thơ (bản thân cũng từng trầm cảm) được hỏi ý kiến thì nói tôi cho là chúng tôi unstable sẵn rồi, không làm thơ chắc còn tự tử sớm hơn.
Nghề gì mà nguy hiểm quá ohmygod.gif , chưa kể ngoài bị điên còn có khả năng bị kết tội lạm dụng dân chủ.
em Ex
Em có người quen bên Mỹ cũng bị, lại có nhà bị cả vợ cả chồng, uống thuốc triền miên, thuốc vào thì gia đình vui vẻ, ngừng một phát là rơi vào tăm tối luôn.
Trầm cảm một giai đoạn em nghĩ khá nhiều người trải qua, cuộc sống vốn nhiều áp lực và không phải lúc nào cũng suôn sẻ, nhưng đến mức thành mãn tính và phải uống thuốc thì không biết có phải có thêm các yếu tố genetic gì nữa không.
Skywalker
Nhân chuyện điều trị tâm thần, bạn Niceman vừa gửi cho tôi link một cuốn sách của Brian L. WEISS có tên "Tiền Kiếp và Luân Hồi có thật hay không?" (nguyên tác "Many Lives, Many Masters", dịch giả : Thích Tâm Quang).
(@click here)

QUOTE
Tôi biết mọi chuyện đều có lý do. Có lẽ vào lúc một sự việc nào đó xảy ra chúng ta không thấu hiểu hay biết nhìn xa trông rộng để nhận thức thấu đáo lý do đó, nhưng với thời gian và kiên nhẫn, nguyên nhân nầy sẽ được đưa ra ánh sáng.
Cũng như vậy với Catherine. Tôi gặp cô lần đầu vào năm 1980 khi cô hai mươi bảy tuổi. Cô đến văn phòng tôi để chữa bệnh trầm cảm, lên cơn sợ hãi, và ám ảnh sợ. Tuy cô đã có những triệu chứng nầy từ hồi còn thơ ấu, nhưng gần đây tình trạng càng ngày càng tồi tệ hơn. Hàng ngày cô cảm thấy tinh thần bị tê liệt và hoạt động kém. Cô sợ hãi và bị suy nhược.
Trái với sự chao đảo xảy ra trong đời sống của cô vào lúc đó, đời sống của tôi trôi chẩy suông sẻ. Tôi có gia đình khá vững vàng, hai con nhỏ, và một sự nghiệp đang phát triển.
...
Rồi tôi gặp Catherine. Trong mười tám tháng tôi đã sử dụng phương pháp trị liệu thông thường để giúp cô khắc phục những triệu chứng của cô. Khi thấy không có gì hiệu quả, tôi thử thôi miên. Trong trạng thái mơ màng từng đợt, Catherine nhớ lại tiền kiếp chứng minh những nhân tố đã gây ra những triệu chứng cho cô. Cô cũng có thể hành động như cáp thông tin từ " thực thể tinh thần" tiến hóa cao và qua họ, cô đã cho thấy nhiều bí mật về đời sống và cái chết. Chỉ vài tháng ngắn ngủi, những triệu chứng của cô biến mất, và cô đã tiếp tục cuộc sống, hạnh phúc và an lạc hơn trước nhiều.
Không có gì trong học vấn và kinh nghiệm của tôi đã sửa soạn cho tôi về việc nầy. Tôi tuyệt đối ngỡ ngàng khi những biến chuyển nầy bộc lộ.
Tôi không có lời giải thích khoa học nào về điều đã xảy ra. Tâm trí con người có quá nhiều cái vượt khỏi tầm nhận thức của chúng ta. Có lẽ, do thôi miên, Catherine đã có thể tập trung vào phần tiềm thức chứa những ký ức thực sự về tiền kiếp hay có thể cô đã kết nối vào cái mà nhà phân tâm học Carl Jung gọi là tập hợp vô thức, nguồn gốc của năng lượng bao quanh chúng ta và chứa đựng những ký ức về toàn thể loài người.


Có điều nó nằm trong site văn chương chứ không phải y khoa. laugh.gif
Mr. Smith
Hóa ra có cả Sylvia Plath effect trong psychology

http://en.wikipedia.org/wiki/Sylvia_Plath_effect

The Sylvia Plath effect is a term coined by psychologist James C. Kaufman in 2001 to refer to the phenomenon that creative writers are more susceptible to mental illness than other people. Kaufman's work demonstrated that female poets were more likely to suffer from mental illness than any other class of writers.[1] This finding has been discussed in many international newspapers, including the New York Times.[2] The finding is consistent with other psychological research studies.[3]

The effect is named after the American poet Sylvia Plath, who committed suicide when she was thirty years old.
Skywalker
Mình không trong ngành tâm thần, nhưng đá gà đá vịt mà đoán thì mẫu người tài hoa sáng tạo mà lại bị bệnh tâm căn ắt có liên quan đến hội chứng rối loạn lưỡng cực (quá hưng phấn rồi chuyển sang trầm cảm nặng). Phái nữ thì môi trường tâm lý yếu hơn nam, còn văn sĩ thì làm việc chủ yếu dựa trên đối tượng và phương pháp ngôn ngữ - vốn chỉ là loại hình tín hiệu thứ phát và tiềm ẩn xung đột (logic hình thức).

Bạn gái mình mà thuộc type Sylvia Plath thì chắc suốt ngày phải lôi hít thở khí trời với ngắm sao để nhìn thế giới bằng con mắt hồn nhiên ngây thơ hơn ("những phần phức tạp nguy hiểm đen tối thì để anh lo" laugh.gif sp_ike.gif)
Mip
Đang đọc dở "Norwegian wood", văn đẹp, gợi hình, gợi cảm, universal chứ không đậm đặc chất Nhật như mình vẫn sợ, Toru đôi khi hơi gân, dễ làm nhớ đến "Kẻ xa lạ" của Camus (không phải vì gân) mặc dù "mal être" hay mình dịch tạm là niềm đau sống của Toru tương đối có căn nguyên hơn và Toru bét ra cũng biết yêu leuleu.gif
Truyện toàn thanh niên Nhật phần lớn chưa đến 20 mà đã giai gái sex siếc loạn xì ngầu rồi, thế mà các bạn vẫn còn frustrated đến thế thì mới thấy .. tội nghiệp cho chúng ta quá há leuleu.gif
Mr. Smith
QUOTE(Mip @ Mar 29 2011, 11:54 AM)
Đang đọc dở "Norwegian wood", văn đẹp, gợi hình, gợi cảm, universal chứ không đậm đặc chất Nhật như mình vẫn sợ, Toru đôi khi hơi gân, dễ làm nhớ đến "Kẻ xa lạ" của Camus (không phải vì gân) mặc dù "mal être" hay mình dịch tạm là niềm đau sống của Toru tương đối có căn nguyên hơn và Toru bét ra cũng biết yêu  leuleu.gif
Truyện toàn thanh niên Nhật phần lớn chưa đến 20 mà đã giai gái sex siếc loạn xì ngầu rồi, thế mà các bạn vẫn còn frustrated đến thế thì mới thấy .. tội nghiệp cho chúng ta quá há  leuleu.gif
*



Hihi, tưởng em Míp đọc từ lâu rồi.
Hóa ra Rừng Nauy đã có cả DVD rồi, nhanh nhỉ?
Thị Anh
Hik mình mua ở Bảo Khánh rồi mà Linh.
Nhưng xem phim cứ có cảm giác chàng Toru là chuyên gia thử... sex cho các cô nàng có t... vấn đề ấy. Cái mặc định ấy nó đậm đặc quá.
Mip
QUOTE(Thị Anh @ Mar 30 2011, 07:57 AM)
Hik mình mua ở Bảo Khánh rồi mà Linh.
Nhưng xem phim cứ có cảm giác chàng Toru là chuyên gia thử... sex cho các cô nàng có t... vấn đề ấy. Cái  mặc định ấy nó đậm đặc quá.
*



Thế à, để hè này mẹ mình sang, bảo mang sang cho mình xem sao.
Đọc mãi vẫn không hiểu chữ t của Thị Anh là gì, dù đại khái hiểu ý bỏ túi
em Ex
Em giờ chuyển sang đọc best seller The Wolf of Wall Street, công nhận đọc vui, dễ vào.
Vừa đọc vừa nghĩ, đời thật là bi hài, sự thành bại của những dự án đang được kế hoạch tỉ mỉ và chi tiết ở nơi này thật ra được quyết định bởi một thằng điên nào đấy đang phê thuốc ở tận đâu đâu laugh1.gif.
root
Hôm nay thì phải đọc cuốn sách này
https://i-giaitri.vnecdn.net/2018/08/28/park-6780-1535429338.jpg
Pages: 1, 2, 3, 4, 5, 6, 7, 8, 9, 10, 11, 12, 13, 14, 15
Quán nước đầu làng Ven > Sáng Tác - Thảo Luận - Phổ biến kiến thức > Văn Học & Ngôn Ngữ
Bạn đang xem phiên bản gọn nhẹ của diễn đ n dưới dạng text, để xem các b i viết với đầy đủ mầu sắc v hình ảnh hãy nhấn v o đây !
Invision Power Board © 2001-2024 Invision Power Services, Inc.