Ngủ thiếp đi không biết bao lâu thì tôi giật mình thức giấc bởi những tiềng ầm ầm khủng khiếp. Hoá ra lại một trận mưa rừng. Lần này là mưa đá. Sầm sập như muốn thủng mái tôn. Quả này đá phải to bằng nắm đấm. Giấc ngủ lại đến chập chờn giữa cơn mưa. Dù sao tôi cũng cuộn mình trong túi ngủ dày và lán không bị dột. Nhưng sàn lán ngập nước. Điện thoại Samsung 2 sim ngâm trong nước từ lúc tôi vật vã trong cơn say.
Càng gần sáng nhiệt độ càng xuống thấp. Lỗ mũi lạnh cóng không thở nổi mặc dù tôi đã cẩn thận dán thêm miếng băng cá nhân ngang mũi để giữ ấm. Hai bàn tay không đi găng cũng lạnh cóng. Không ngủ được nữa tôi cựa mình thức dậy nhưng không dám chui khỏi túi. Nhìn sang thấy thằng em bên cạnh cũng đã thức, nó nhìn bà chị cười đểu. Chắc lại nhớ vụ đêm hôm qua. Thấy mặt tôi méo sẹo nó tỏ ra an ủi : “ Chị lạnh không ngủ được nữa hả?”, tôi gật đầu rồi thò tay ra hà hơi, nó nắm lấy tay tôi ủ trong bàn tay rộng và ấm của nó. Thằng này gầy nhom mà sao tay nó ấm thế. Nó lại toét miệng ra cười đểu “ Tay này là để em dụ gái. Hôm nay chị được ủ ké thui”....Láo thế là cùng.
Mưa không dứt hạt. Các bạn ngủ lều ở ngoài lục tục chui vào trú ngụ. Lều du lịch mỏng manh đã không thể chống chọi nổi cơn mưa rừng kèm mưa đá khủng khiếp. Tất cả xung quanh toàn là nước.
Trời sáng dần. Các nhóm đã dậy hết. Tôi ngại ngùng mở lời xin lỗi mọi người. Lạ thật, trừ chú Tây khó chịu đêm qua vẫn nằm im, còn lại cả Tây lẫn Việt trong lán đều nhìn tôi rất dễ thương, thậm chí còn trìu mến. Đám HDV cũng gật đầu chào thân thiện. Chúng tôi dùng điểm tâm với tô mì nóng, cà phê hoà tan thơm nức. Tôi ăn uống ngon lành chả thấy nhức đầu hay khó chịu gì.
Nhìn trời mưa hầu như mọi người ái ngại không dám đi tiếp vì đường sẽ rất khó đi. Riêng nhóm tôi sau khi thảo luận thì vẫn quyết tâm theo đúng kế hoạch. Nhất là thằng em nôn nóng muốn lên đỉnh núi xong rồi về thăm nhà. Dĩ nhiên tôi vẫn đóng vai trò hô hào tinh thần hăng hái nhất, rủ rê các bạn khác đừng bỏ cuộc. Mong manh trong áo mưa mỏng, tôi hùng dũng bước ra ngoài.
Nước chảy cuồn cuộn xung quanh như suối. Đá chưa kịp tan phủ trắng mặt đất. Một cảnh tượng đẹp không thể diễn tả bằng lời. Tiếc quá chưa tìm lại được ảnh chụp rất nhiều cảnh này. Chúng tôi gần như hoàn toàn lội đi trong nước. Chân dẫm vào dòng nước lạnh cóng nhưng rồi tê đi, cảm giác khó chịu không còn nữa. Chỉ có giầy vớ thấm đẫm nước trở nên nặng nề.
Đoạn đường không mấy dốc cao nhưng phải luồn lách nhiều qua các rặng tre.
Lại tiếp tục lên dốc rồi xuống dốc.
Chúng tôi khởi hành lúc 8g sáng, dự định 11g thì lên tới đỉnh.
Và cũng chỉ khoảng một tiếng đồng hồ sau tôi đã nhanh chóng tụt lại. Trận say đêm qua đã huỷ hoại thể lực của tôi quá sức. Chân gần như nhấc lên không nổi.
Mưa đá phủ trên đường là nguồn sinh lực mới cho tôi. Mỗi khi miệng khô đắng là tôi lại vốc một nắm đá bỏ vào mồm. Đá lạnh tan trong miệng làm tôi thêm tỉnh táo.
Lần này thì tôi đuối sức thật sự. Anh Chơ lại tiếp tục song hành cùng tôi. Nhiều đoạn đã phải kéo tay tôi cùng vượt qua. Càng đi cảm giác yếu đuối càng mạnh lên. Nhõng nhẽo, muốn khóc oà và muốn dựa dẫm. Tôi quyết định yêu cầu anh Chơ để tôi lại đi một mình còn anh thì vượt lên trước mang áo ấm lên đỉnh cho các bạn. Anh không đồng ý nhưng tôi vẫn kiên quyết. Tôi không muốn mình yếu mềm lúc này. Khi đi một mình tôi cứ thong thả bước từng bước, trong đầu không hề suy nghĩ gì lung tung. Tất cả chỉ duy nhất một ý chí là mình sẽ lên tới đỉnh.
Trời bắt đầu tạnh. Vài nhóm khác xuất phát nhau nhưng cũng bắt kịp và vượt qua tôi. Chúng tôi chào nhau í ới và nụ cười của tôi vẫn tươi rói.
Ha ha...bọn kia đã lên tới đỉnh quay phim chụp ảnh xong và nhanh chóng quay lại. Chúng trêu chọc tôi “ Cố lên mẹ tròn, sắp tới rồi”. Tôi đã lên tới thật, sau tụi nó 30 phút.
và đây là tôi bên cái chóp inox nổi tiếng
Tôi gọi điện thoại về rống lên thảm thiết với kẻ -không –giữ - lời hứa kia “Mang trực thăng tới đỉnh Fanxipan đón tôi mau. Lên rồi không xuống được nữa”.
Trên đỉnh ấy tôi thấy dửng dưng. Không hạnh phúc bùng nổ, không gọi khấn cầu ...tóm lại là cảm giác chả giống như các bạn mình đã đọc.
Đón lấy ly rượu, tôi ngửi hơi đã rùng mình. Chỉ nhấp một ngụm rồi trả lại cho anh Chơ. Anh nheo mắt nhìn tôi cười rồi móc trong ba lô ra cho tôi một lon...bò húc.