--------------
Thơ Tào Tháo
Chắc bạn đang phân vân ? Tào Tháo làm thơ ? Liêu có sai lầm gì chăng ? Xin nói ngay rằng không phải. Chúng ta phần nhiều nhắc đến Tào Tháo là nghĩ ngay đến hình ảnh một nhà chính trị gian hùng, một chiến tướng tài ba và thủ đoạn. Ít ai biết rằng Tào Tháo cùng với 2 con trai là Tào Phi và Tào Thực, đặc biệt là Tào Thực, lại chính là 3 trong những văn nhân có ảnh hướng lớn nhất đến lịch sử hình thành thơ ca và văn học Trung Quốc.
Tào Tháo làm thơ để thể hiện lý tưởng chính trị của mình, ông phản đối những "kẻ làm vua mà làm khổ dân, bắt dân đi phu đóng thuế nặng", thể hiện sự đau đớn của mình trước cảnh điêu tàn của quê hương, sự đồng cảm của mình đối với nỗi khổ của người dân trong buổi loạn lạc, đồng thời thể hiện kỳ vọng xây dựng một thời kỳ "thái bình thịnh trị" mà ở đó, bọn quý tộc, quan lại nếu có phạm tội cũng phải bị phạt tuỳ theo mức độ nặng nhẹ. Thế nên, thơ Tào Tháo không nhiều, nhưng đã viết là hay, bố cục gọn, ý thơ sâu, lời thơ mộc mạc mà khí vận trầm hùng. Mỗi bài thơ là một thiên anh hùng ca đầy bi tráng.
Sau đây, tôi chỉ xin được trích ra hai tác phẩm được truyền tụng nhất của ông mà thôi.
Năm 197, Việt Thiêu, Viên Thuật tập họp lực lượng quân sự các địa phương tạo nên đạo quân Quan Đông, tiếng là để dẹp Đổng Trác, kỳ thực chính là tranh giành quyền lực. Mỗi đạo quân một chủ tướng. kẻ nào cũng chỉ nhăm nhăm nghĩ đến quyền lợi bản thân, hiệu lệnh bất nhất, quân Quan Đông rục rịch vài tháng, ăn hết lương rồi tan rã. Không nhưng không dẹp được Đổng Trác, mà còn quay ra đánh lẫn nhau. Xương trắng đầy đồng, cảnh thê lương như bày ra trước mắt.
Cảo lý hành
Tào Tháo
Quan Đông có nghĩa sĩ
Dấy quân dẹp nhiễu nhương
Bắt đầu họp Mạnh Tân
Lòng vẫn ở Hàm Dương
Quân hợp sức không đều
Ngần ngừ rồi chia đường
Thế lợi bắt người tranh
Giết nhau coi là thường
Hoài Nam em xưng đế
Khắc ấn ở bắc phương
Giáp trụ sinh rận chấy
Muôn dân bị tử thương
Xương trắng phơi ngoài nội
Tiếng gà vắng dặm trường
Trăm người còn sót một
Ai nghĩ chẳng đoạn trường.
Bài thơ vỏn vẹn 80 chữ nhưng đã khắc họa được tình trạng của đât nước Trung Hoa ở khía cạnh trần trụi nhất. Không một lời tô vẽ, hình ảnh của hiện thực cứ theo tâm tình của tác giả mà xúc động đến tâm can người đọc. Đọc những câu như
Xương trắng phơi ngoại nội
Tiếng gà vắng dặm trường
Trăm người còn sống một
Ai nghĩ chẳng đoạn trường?
Thật khó mà tin đây là những lời thơ xuất phát từ tâm hồn của một chiến tướng hai tay còn nhuốm máu. Phải chăng đấy mới chính là cái nhân của bậc đại trượng phu? Quả thật rất khác với cái nhân của kẻ đàn bà vậy.
Thơ Tào Tháo không chỉ vạch trần hiện thực,thơ ông còn thể hiện một hùng tâm tráng chí, một tinh thần tiến thủ tích cực. Quan sát bài thơ ông viết khi sự nghiệp chính trị đang đang tới hồi kết.
Thần Quy tuy thọ
Tào Tháo
Thọ như rùa thiêng
Cũng có lúc chết
Rồng cưỡi mây mù
Cũng ra tro hết
Ngựa già nắm chuồng
Chí ở bốn phương
Anh hùng về cuối
Hăng hái như thường
Khi suy khi thịnh
Chẳng phải tại trời
Ta biết di dưỡng
Tất sống lâu dài
Toàn bài thơ là một tinh thần lạc quan của một con người nắm rõ quy luật của cuộc sống. Ông hiểu rất rõ quy luật thịnh suy của con người, mọi anh hùng rồi cũng phải chết. Thế nhưng, bài thơ không vì thế mà ảm đạm. Trái lại, rất tươi sáng và tràn đầy hào khí. Ông chủ trương càng già, người ta càng phải hăng hái, quyết không rời bỏ lý tưởng. Bốn câu "Ngựa già nằm chuồng - Chí ở bốn phương- Anh hùng về cuối - Hăng hái như thường" trở thành bất tử trong lịch sử thi ca Trung Quốc không phải là không có cái lí của nó vậy.
Không chỉ viết thơ, Tào Tháo còn là người mở đường cho nhiều hồn thơ kiệt xuất phát triển, sau trở thành những văn nhân chiếm giữ những vị trí quan trọng trong tiến trình phát triển thi ca Trung Quốc. Đó là Tào Phi, người đặt nền móng cho phê bình văn học và thơ luật , là Tào Thực nhà thơ vĩ đại nhất thời Kiến An ... Có người thường nhìn vào nhân vật Tào Tháo trong bộ Tam Quốc diễn nghĩa của La Quán Trung để đánh giá con người thực của ông,thế thì thật là phiến diện vậy.
-------------